THIÊN HƯỚNG NGƯỜI MÙ, LIẾC MẮT ĐƯA TÌNH

Thứ tư mỗi tuần, tổ của Sở Chiêu Chiêu sẽ tổ chức họp định kỳ một lần, khoảng thời gian trước A Lục đi công tác, công việc tồn đọng chất đống, vậy nên cuộc họp lần này kéo dài cả một buổi sáng.

Vừa hay hôm nay là ngày nhận lương, tan họp Sở Chiêu Chiêu nhận thông báo, liền chuyển một phần tiền cho A Lục.

A Lục thấy tin nhắn, quay đầu nhìn Sở Chiêu Chiêu, “Cảm ơn sếp!”

Sở Chiêu Chiêu phất tay đùa theo, “Không phải khách sáo.”

A Lục uốn éo rồi nói lại: “À không đúng, phải là, cảm ơn vợ sếp.”

Nụ cười của Sở Chiêu Chiêu lập tức cứng lại, cô không đáp, ôm laptop rời khỏi phòng họp.

A Lục cứ nghĩ cô đang xấu hổ nên đùa thêm, “Cũng trưa rồi, sao thầy Mục vẫn chưa đi làm nhỉ? Kỳ lạ.”

Sở Chiêu Chiêu nhìn về phía văn phòng của anh, bên trong không có bóng người, thật không quen.

Trở về chỗ ngồi, mọi người chỉnh sửa tài liệu một chút rồi đi ăn trưa, Sở Chiêu Chiêu một mình đi ra hành lang gọi điện thoại.

Không bắt máy.

Hôm qua cãi nhau với người ta, trong lòng ủy khuất, muốn gọi điện cho anh thì gọi không được, lúc sau anh gọi lại thì cô đã ngủ mất, bây giờ có thời gian rảnh gọi cho anh lại chỉ nghe thông báo máy bận.

Cứ gọi tới gọi lui như vậy, càng khiến Sở Chiêu Chiêu bực bội, vừa đúng lúc có đồng nghiệp lấy cơm cho cô, cô liền đi đến phòng sinh hoạt ăn trưa cùng mọi người.

“Ô yô, hôm nay cơm trưa phong phú vậy à!” A Lục mở nắp hộp cơm, nhìn một lượt các món ăn, sung sướиɠ vỗ bàn đôm đốp, “Tiểu Kỳ, hôm nay ai đặt cơm đấy, lại tham ô công quỹ phải không?”

Tiểu Kỳ trợn mắt với anh, “Là Giám đốc Mục cố ý phân phó, nửa đêm hôm qua anh ấy dặn tôi, nói mọi người đã vất vả rồi.”

Sở Chiêu Chiêu nghe được, “Là Giám đốc Mục cố ý phân phó”, trong lòng lại trầm xuống.

Hóa ra anh ấy không hề mất tích, lại còn liên hệ với phòng Hành chính công ty.

“Thế sao sáng nay không thấy sếp Mục đâu?” A Lục hỏi, “Chẳng phải hôm qua anh ấy về rồi à?”

“Ồ, hôm qua máy bay bị chậm chuyến, về muộn.” Tiểu Kỳ xem thời gian, “Chắc hôm nay không tới công ty được, hình như anh ấy có việc.”

Sở Chiêu Chiêu thuận miệng tiếp lời: “Việc gì vậy ạ?”

A Lục tò mò nhìn cô: “Em không biết à?”

Sở Chiêu Chiêu dùng đũa gắp thức ăn, “ừm” một tiếng.

Bình thường Tiểu Kỳ không phải là người thích hóng chuyện, liên quan đến Mục Tế Vân có việc gì bận, anh cũng không nói rõ.

Bởi vậy mà khoảng thời gian tiếp theo, trong lòng Sở Chiêu Chiêu luôn vướng mắc chuyện này, nhưng nửa đêm nay sản phẩm sẽ được tung ra, cô không thể không tập trung vào công việc.

Sáu giờ chiều, cuối cùng cũng có chút thời gian nghỉ ngơi, đúng lúc này điện thoại của Mục Tế Vân gọi tới.

“Tại sao em lại chuyển nhà?” Mục Tế Vân vừa mở miệng đã hỏi.

Sở Chiêu Chiêu nói: “Căn phòng đó là của chị họ, chị muốn bán căn phòng đó đi.”

“Vậy tại sao không nói chuyện này với anh?” Mục Tế Vân hỏi tiếp.

Chuyện này, chính bản thân Sở Chiêu Chiêu cũng đuối lý, âm thanh theo đó mà nhỏ dần: “Là chị giúp em tìm phòng, gần đây bận quá, em quên mất.”

Mục Tế Vân nghe vậy, không nói gì nữa.

Vài giây trầm mặc ngắn ngủi trôi qua, khiến Sở Chiêu Chiêu cảm thấy trái tim như đang bị bóp nghẹt, “Anh…. sao hôm nay anh không đến công ty?”

“Anh ở nhà.” Mục Tế Vân nói, “Hôm nay tan làm em đến nhà anh, anh có chuyện cần nói với em.”

“Nhưng hôm nay phải tăng ca, có thể sẽ tan làm muộn.”

“Không sao, anh đợi em.”

“Sao vậy ạ?” Sở Chiêu Chiêu hỏi, “Có chuyện sao?”

“Thật ra cũng không có chuyện gì cả.” Thanh âm lành lạnh của Mục Tế Vân vang lên bên tai, “Chỉ là anh muốn gặp em.”

Trái tim cô mềm nhũn, lập tức đồng ý ngay, “Vâng.”

Nói chuyện xong, cô lại cảm thấy mình chẳng có tiền đồ gì cả, rõ ràng trong lòng đang rất khó chịu, vậy mà chỉ một câu nói của anh thôi đã thỏa hiệp rồi.

Sau khi tắt máy, Mục Tế Vân bất giác ngủ quên mất, đến khi tỉnh lại đã là chín giờ. Anh ngồi dậy, vừa với tay cầm ly nước đặt trên đầu giường, cửa phòng liền bị một người mở ra.

Mục Tế Vân thấy người vào, lại đặt ly nước xuống.

“Mẹ, lần sau vào mẹ nhớ gõ cửa.”

Kỳ Hồng mặc kệ anh, cầm ly nước lạnh mang ra ngoài đổ đi, thay bằng một ly nước ấm, mang vào phòng.

“Ngủ dậy rồi thì uống thuốc đi.”

Mục Tế Vân rất nghe lời, bỏ hết thuốc vào miệng uống luôn một lần, “Được rồi, uống xong rồi, mẹ về nghỉ đi, con ngủ thêm một lúc.”

“Vẫn ngủ? Con ngủ cả ngày rồi.” Kỳ Hồng không chịu đi, mà đứng ở đầu giường, sờ trán của anh, “Chúng ta nói chuyện một chút.”

Mục Tế Vân xốc chăn lên, định xuống giường, Kỳ Hồng liền kéo ngược anh lại.

“Nằm yên.”

Trước giờ Mục Tế Vân không thích vì một chuyện cỏn con mà cãi nhau với mẹ mình, anh quay về nằm xuống giường.

Trận ốm này đến cũng bất ngờ, nhưng không phải là không xuất hiện triệu chứng. Những ngày trước bận rộn đến ngày đêm đảo lộn, cũng chẳng ăn uống đàng hoàng, vừa trở về lại ngồi ở trên xe cả một đêm, đang lái xe thì bệnh viêm dạ dày tái phát, anh sợ trên đường xảy ra chuyện, nên đã gọi Đoạn Kiêu tới chở anh đến bệnh viện.

Ai mà ngờ, Đoạn Kiêu vừa quay đầu đã báo ngay chuyện này cho Kỳ Hồng.

“Dạ dày con vẫn luôn không ổn, sau này ít uống rượu lại.” Kỳ Hồng chầm chậm nói, “Mẹ sẽ cho người mang cơm đến công ty.”

“Không cần phiền phức vậy.” Mục Tế Vân nói, “Cũng đâu phải ma ốm, ngẫu nhiên đổ bệnh một lần thôi có cần phải sốt sắng thế không?

“Con là con trai của mẹ, mẹ không quan tâm thì ai quan tâm con? Mẹ cũng phải nói với chú Lưu của con một tiếng, không thể để con bận rộn quá như vậy được.”

Mục Tế Vân quay người lại, hơi hé mắt nhìn bà: “Mẹ, lần này con đi công tác, còn có một thu hoạch bất ngờ, mẹ muốn nghe không?”

Đối với những thứ này, Kỳ Hồng không có hứng thú, chỉ nhàn nhạt hỏi: “Thu hoạch gì?”

“Em gái mất tích, đã có tin tức rồi.”

Mặt Kỳ Hồng dần đỏ lên, bà nắm chặt chăn của Mục Tế Vân, các khớp xương trên ngón tay trắng bệch.

“Con nói gì cơ?”

Mục Tế Vân nhắm mắt lại, màu sắc trong đôi con ngươi dần trầm xuống, “Em ấy không phải đi lạc, em ấy bị người khác lập kế hoạch bắt cóc, bán đến một vùng nông thôn, Trước giờ con vẫn luôn tìm kiếm.”

“Ai! Là kẻ nào!” Kỳ Hồng đột nhiên nâng cao giọng, “Là kẻ nào làm?!”

Mục Tế Vân khẽ dịch người sang bên cạnh, bình thản đáp lại: “Là kẻ nào làm, trong lòng mẹ rõ hơn ai hết, không phải sao? Năm đó mẹ khai phá đất đai, đám nông dân đó đã phản ứng dữ dội như thế nào? Họ đổ sơn lên xe của mẹ, tung tin đồn muốn trả thù, mẹ đều quên hết rồi?”

Kỳ Hồng hít thở sâu, giữ bình tĩnh lại: “Con bé còn sống, đúng không?”

“Không rõ.” Mục Tế Vân nói, “Nhưng cũng đừng ôm quá nhiều hi vọng, khả năng em ấy còn sống, cực kỳ thấp.”

Kỳ Hồng rũ đầu, bờ vai dần xuôi xuống, rồi cả người phủ xuống bên giường.

Mục Tế Vân nhè nhẹ vỗ lên lưng bà, “Nếu em ấy còn sống, con nhất định sẽ mang em ấy trở về.”

Kỳ Hồng không lên tiếng, không gian lúc này chỉ còn lại tiếng hô hấp của hai mẹ con.

Kim đồng hồ chầm chậm chạy đến con số mười, Mục Tế Vân nói: “Mẹ, mẹ về nghỉ ngơi đi.”

Kỳ Hồng ngẩng đầu, vành mắt đỏ hoe, nhưng ánh mắt đã trở lại vẻ nghiêm túc vốn có.

“Mẹ ở đây với con.”

“Không cần đâu.” Mục Tế Vân nói, “Sẽ có người tới ở đây với con.”

Kỳ Hồng nhìn vào đôi mắt chứa ý cười nhàn nhạt của anh, trong lòng đã hiểu, “Là cô gái lần trước?”

Mục Tế Vân nói đúng vậy.

Thấy Kỳ Hồng không có ý định rời đi, Mục Tế Vân lại nói: “Mẹ, con cũng là một người đàn ông bình thường, lúc đổ bệnh đương nhiên sẽ muốn người ở bên cạnh là bạn gái chứ không phải là mẹ mình.”

Đối diện với câu nói đùa của Mục Tế Vân, sắc mặt Kỳ Hồng càng lạnh, “Tạm bỏ qua những vấn đề khác, chỉ nói bản thân cô ta thôi, mẹ không đồng ý.”

Mục Tế Vân ngẩng đầu, hai người, bốn mắt, nhìn nhau.

Thật không dễ dàng gì bầu không khí mới có thể dịu xuống, mà chỉ trong một khắc lại nhanh chóng tiêu tan.

Kỳ Hồng nói: “Mẹ đã đến nhà cô ta rồi, con không tưởng tượng nổi tình hình gia đình cô ta đâu!”

Ánh mắt Mục Tế Vân đột ngột lạnh xuống, “Mẹ đến khi nào?”

Kỳ Hồng thẳng thắn ngả bài: “Buổi chiều hai hôm trước, làm sao? Còn không cho mẹ đi xem thử gia cảnh nhà cô ta?”

Một câu nói ngắn ngủi, Mục Tế Vân đã hiểu được ngọn nguồn sự việc mà không cần Kỳ Hồng nói thêm bất cứ lời nào nữa, dù sao anh cũng quá hiểu tác phong làm việc của mẹ mình.

Rồi anh đột nhiên lật chăn đứng dậy, mở tủ quần áo thay đồ.

“Con làm gì đấy!!” Kỳ Hồng lớn tiếng, “Vác cái mặt đấy đi cho ai nhìn?!”

Mục Tế Vân không thèm để ý bà, quay lưng lại thay áo, vừa cài cúc vừa nói: “Mẹ, con cần thay quần, mẹ không ra ngoài à?”

Kỳ Hồng bắt lấy cánh tay của anh, “Con lại đi tìm cô ta?”

Mục Tế Vân: “Vậy thì làm sao? Đến mẹ còn có thể đi tìm bạn gái con, sao con lại không được đi?"

“Càn quấy!! Con còn đang ốm đấy!” Kỳ Hồng muốn cản anh, nhưng lại phát hiện ra chênh lệch sức lực giữa nam nữ quá lớn, cho dù anh có đang ốm đang bệnh cũng có thể dễ dàng khống chế bà.

Kỳ Hồng cứ như vậy bị anh kéo ra khỏi phòng, vài phút sau, anh ăn mặc chỉnh tề trở ra.

Ngó lơ Kỳ Hồng đang ở trong phòng khách, Mục Tế Vân đi đến cửa nhà, vừa thay giày vừa chậm rãi nói: “Mẹ, con là con trai của mẹ, mẹ chắc chắn hiểu rõ con hơn bất cứ ai, nếu mẹ còn làm ra những việc như thế này nữa, con nhất định sẽ đáp trả, hẳn là mẹ cũng có thể dự tính được mà đúng không?”

Anh mang xong giày, quay đầu nhìn Kỳ Hồng, trong ánh mắt đậm thêm ý tứ nhắc nhở: “Mẹ đừng cho rằng con không thể bảo vệ được người con gái của mình, mọi chuyện mẹ điều có thể can thiệp quấy rối, chỉ duy nhất cô ấy, hy vọng mẹ giữ được sự tỉnh táo, nếu không đến lúc đó đừng lại trách ngược con không tỉnh táo.”

*

Mười một giờ mười lăm phút, Sở Chiêu Chiêu ngẩng đầu lên từ màn hình máy tính, xoa xoa đôi mắt.

Nhân viên của Bộ phận Phát triển đang lục tục ra về, Sở Chiêu Chiêu cũng thu dọn đồ đạc, thấy A Lục vẫn ngồi im không động đậy, cô liền hỏi: “A Lục, anh vẫn chưa về à?”

A Lục uống một ngụm cafe, nói: “Anh sợ khi phát hành sẽ xảy ra bug, đợi một chút, sau khi đẩy lên hai tiếng mà không có vấn đề gì thì anh sẽ về.”

Sở Chiêu Chiêu liếc nhìn thời gian, “Đừng để mệt quá, anh phải chú ý sức khỏe đấy.”

Bước vào thang máy, Sở Chiêu Chiêu đã buồn ngủ tới nỗi mở không nổi mắt.

Thang máy dừng lại, cô bước ra ngoài.

Vài phút sau, cô mới phát hiện ra trong vô thức bản thân đã tự đi xuống bãi đậu xe của công ty, hơn nữa còn đang đi về hướng xe Mục Tế Vân thường đậu.

Vỗ trán mấy cái, Sở Chiêu Chiêu chậm chạp quay người lại. Bây giờ đã mười một rưỡi rồi, không biết Mục Tế Vân ngủ chưa, hay còn đang đợi cô.

Mà lúc này cô không còn muốn đến nhà tìm Mục Tế Vân nữa, gặp được anh rồi lại không biết nói gì, đến chính cô còn không rõ mình đang khó chịu cái gì.

Nghĩ thế, cô liền lấy điện thoại gọi cho Mục Tế Vân, anh vừa bắt máy, cô đã hỏi: “Anh ngủ chưa?”

Đầu dây bên kia rất yên tĩnh, “Vẫn chưa.”

“Giờ muộn quá rồi.” Sở Chiêu Chiêu nói, “Hay anh ngủ trước đi, em cũng muốn về nhà nghỉ ngơi.”

Đối phương không lên tiếng, Sở Chiêu Chiêu vẫn giữ điện thoại bên tai, đợi anh trả lời. Cô đợi không được câu trả lời từ anh, nhưng lại đợi được tiếng bước chân vô cùng quen thuộc.

Sở Chiêu Chiêu còn chưa kịp quay đầu, cả người đã nằm gọn trong một cái ôm từ phía sau. Trong một chớp mắt, cô đã hoảng sợ, nhưng ngay khi ngửi thấy mùi hương thân thuộc kia, cô liền bình tĩnh lại.

“Thầy Mục, sao anh lại đến đây?”

Mục Tế Vân rũ đầu xuống bên vai của cô, thấp giọng nói: “Gan em đã lớn đến mức cái miếu của mình cũng dám tự chuyển đi, anh còn không đến xách em về nhà à?”

May mà Sở Chiêu Chiêu đang đưa lưng về phía anh, mới có thể che giấu được gương mặt của mình, “Em…”

Cô còn chưa dứt lời đã nghe thấy tiếng rên đau đớn nặng nề của anh.

“Anh sao thế?” Sở Chiêu Chiêu hỏi.

Trọng lượng cơ thể của Mục Tế Vân dần đổ lên vai Sở Chiêu Chiêu, “Đau dạ dày.”

“Sao lại vậy? Có cần đi bệnh viện không?”

“Không cần đâu.”

Bàn tay Mục Tế Vân đang ôm eo cô chầm chậm đưa lên vai, ôm cô chặt hơn.

“Bạn học Sở, hôm nay bạn miễn cưỡng thu nhận vi sư một đêm, có được không?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi