THIÊN HƯỚNG NGƯỜI MÙ, LIẾC MẮT ĐƯA TÌNH

Thời tiết cuối thu chỉ cần đổ mưa là sẽ liên miên không ngớt, may mà những con đường của trấn này từ nhiều năm trước đã được trải nhựa, chỉ có những đoạn đường nhỏ là vẫn còn lầy lội bùn đất, người đi qua ít nhiều gì cũng sẽ bị bẩn giày.

Kỳ Hồng vừa đi qua đoạn đường đấy lập tức tìm một chỗ ngồi xuống, lúc đang lục túi thì Mục Tế Vân đã quỳ một gối, lấy giấy lau lớp bùn đất trên giày cho bà.

Kỳ Hồng không nỡ con, vội ngăn lại, “Để mẹ tự làm.”

Mục Tế Vân cúi đầu không đáp, sau khi lau sạch giày cho bà thì ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.

Đây là một quầy hàng bên đường, lui tới đều là người dân địa phương, có người vừa đi bày hàng, chạy con xe ba bánh đến mua ít đồ, có người cõng trên lưng một đứa trẻ, mua một tệ tiền kẹo mυ"ŧ.

Kỳ Hồng và Mục Tế Vân ngồi đây vô cùng dễ thấy, rất nhiều người đều sẽ hữu tình vô ý liếc nhìn họ vài lần. Nhưng ánh mắt của Kỳ Hồng vẫn chỉ nhìn đăm đăm về phía con đường mà thất thần.

Không biết đã qua bao lâu, Mục Tế Vân nhìn đồng hồ lên tiếng: “Chúng ta nên đi thôi.”

Mãi sau, Kỳ Hồng mới đáp lại: “Con về trước đi.”

Mục Tế Vân: “Ý mẹ là sao?”

Kỳ Hồng: “Không phải lo, dù sao gần đây mẹ cũng rảnh rỗi, muốn đi xem thử mấy vùng xung quanh.”

Mục Tế Vân trầm mặc, người phụ nữ cõng đứa bé mua kẹo mυ"ŧ đi ngang qua hai người, đứa bé được cõng trên lưng nhìn anh, miệng cười toe toét. Mục Tế Vân thoáng dao động, bất giác đưa tay lên vuốt má đứa bé ấy.

Đến khi mẹ con họ đã khuất bóng, tâm trí Mục Tế Vân mới quay về, “Bỏ đi mẹ à, manh mối đã đứt đoạn rồi.”

Kỳ Hồng đứng dậy, phủi phủi quần, ánh mắt nhìn về nơi xa: “Con cứ xem như mẹ đang một mình đi chơi tiêu sầu đi.”

Bà lại duỗi tay, vỗ vai Mục Tế Vân, “Hai ngày nữa là lễ đính hôn của em trai Lịch Tịnh, mẹ không muốn đi, con thay mặt mẹ tham dự, đừng ở đây tiêu tốn thì giờ.”

“Mẹ.” Mục Tế Vân nói, “Xung quanh đây ít nhất cũng mười mấy trấn, mẹ định đi tìm từng nơi từng nơi một à? Đừng mò kim đáy bể nữa.”

Không biết vì lý do gì, tâm tình Kỳ Hồng đột nhiên bị kích động, bà quay đầu trừng mắt nhìn Mục Tế Vân: “Con thì biết cái gì?! Con có hiểu cảm giác trong tim bị người ta khoét đi một khối thịt không?! Con có biết bao nhiêu năm nay chẳng có đêm nào mẹ có được một giấc ngủ ngon không?!”

Kỳ Hồng vẫn luôn có cảm giác con gái bà vẫn còn sống, nhất định vẫn còn sống, mặc cho người khác có thái độ bi quan thế nào, bà vẫn kiên trì cho là vậy.

Bọn họ tìm kiếm thăm hỏi ở cái trấn bé tý vùng Tây Nam này đã ba ngày rồi, vậy mà đến một chút tin tức cũng không có, nhưng bà luôn có cảm giác, cảm giác con gái bà ở gần đây, loại cảm giác này, có nói Mục Tế Vân cũng sẽ không hiểu, nó chỉ tin vào những con số báo cáo chi chít trên sổ sách mà thôi.

Mục Tế Vân bất lực nhìn xung quanh, anh hỏi: “Mẹ định ở đây đến bao giờ?”

Kỳ Hồng trầm mặc, đến khi tâm trạng đã dần ổn định lại mới nói: “Không biết, có thể là một ngày hai ngày, có thể là một tuần hai tuần. Con không cần lo cho mẹ, cứ về bận việc của mình đi.”

Nghĩ đến sự cố chấp đến đáng sợ của Kỳ Hồng, Mục Tế Vân cũng không giằng co với bà nữa, “Mẹ chú ý an toàn, nhớ phải giữ liên lạc với con.”

Kỳ Hồng gật đầu, “Về đi.”

Mục Tế Vân nhìn đồng hồ, lên xe rời đi.

Kỳ Hồng cũng quay người đến gần quầy hàng mua một chai nước, lúc ông chủ đang tìm tiền thối, bà hỏi: “Cho tôi hỏi, trạm xe đi các vùng phụ cận ở đâu vậy?”

Ông chủ không cả ngẩng đầu, đưa tiền thối cho bà, nói: “Đi thẳng tới rồi rẽ phải.”

Đợi mãi tiền trong tay vẫn chưa bị lấy đi, ông chủ lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện người phụ nữ trung niên kia đã đi mất, đến chai nước cũng chẳng cầm theo.

Ông chủ nhìn tờ tiền một trăm tệ mình phẳng phiu mới cứng vừa nhận ban nãy, xoa đầu lầm bầm: “Vậy là sao?”

Lại nhìn ngó bên ngoài mấy cái, nhân lúc chẳng có ai, ông ta vội vã nhét tiền vào túi của mình.

Kỳ Hồng đi bộ đến quầy bán vé của trạm xe, nhân viên hỏi bà muốn đi đâu, bà ngẩng đầu nhìn tấm bảng lộ tuyến đã cũ, ánh mắt do dự trên năm sáu tuyến đường dẫn đến năm sáu địa điểm khác nhau, sau cùng tùy ý chỉ vào một nơi, nói: “Huyện Tử Lĩnh.”

“Sáu tệ năm một vé.”

*Sáu tệ năm (六块五) = 6.5 NDT ≈ 22.473 VNĐ

Sau ba ngày mưa rả rích liên miên, cuối cùng chiều nay trời cũng đã quang.

Mồ mả nhà họ Sở đều ở trên núi, dù mưa nhỏ mấy ngày không dẫn đến bít đường bịt lối, nhưng đường lên núi vẫn lầy lội khó đi hơn, mẹ Sở và Sở Chiêu Chiêu lục tục dọn dẹp mấy ngày mới tảo xong mộ của những người thân đã qua đời, vừa lúc gặp nắng đẹp, mẹ con hai người liền ra ngoài mua thức ăn.

Những ngày này, mẹ Sở và cô ở nhờ nhà họ hàng, ban ngày họ đi làm thì hai người đi tảo mộ, không thì đi dạo quanh quanh, thuận tiện sẽ chuẩn bị cơm nước chờ họ về ăn.

Hôm nay, nhà họ hàng đi làm như mọi ngày, mẹ Sở và Sở Chiêu Chiêu nghĩ lúc về đây cũng không mang được quà cáp gì cho họ, nên muốn chuẩn bị một bàn đầy thức ăn ngon, vì thế liền đi chợ mua hai con cá, một con gà, với một dẻ xương sườn non.

Trên đường về, hai người bắt gặp cây cầu nhỏ thân thuộc, mẹ con không hẹn mà cùng đi về hướng đó.

Đứng trên cây cầu, họ có thể nhìn thấy căn nhà nơi họ từng sống, bây giờ thì nó đã trở thành nhà của người khác rồi.

Trong sân, mấy bộ quần áo vừa giặt xong đang phơi mình trong nắng gió, một bé gái mười sáu mười bảy tuổi nằm bò trên bàn làm bài tập, còn mẹ của em ấy thì ngồi dưới mái hiên đan một chiếc áo len.

Nhìn một lúc, thời gian cũng không còn sớm nữa, Sở Chiêu Chiêu gọi: “Đi thôi mẹ.”

Mẹ Sở im lặng không nói gì tiếp tục đi về nhà, cũng không biết vì lý do gì, bầu không khí lại trở nên thật nặng nề.

Đi một đoạn, mẹ Sở bỗng nhiên lên tiếng: “Chiêu Chiêu à, mấy ngày nay mẹ cứ nghĩ mãi một chuyện.”

Sở Chiêu Chiêu hỏi: “Chuyện gì ạ?”

Mẹ Sở nói tiếp: “Thì là…. cậu bạn trai của con, có phải nhà cậu ấy rất giàu có đúng không?”

Câu hỏi này như một tiếng trống khó chịu, nó đánh vào trong lòng làm tâm trạng bỗng trầm hẳn xuống.

“Dạ, khá giàu có.”

“Haizz….” Mẹ Sở nói, “Mẹ không phải nói cậu ấy không tốt đâu, cậu ấy rất lễ phép, nhưng mẹ chỉ thấy là…. có phải không được phù hợp không con? Những người nhà có tiền như vậy thường không dễ chung sống, lần trước mẹ cậu ấy đến nhà mình, mẹ đã nhìn ra rồi, bà ấy hình như không xem trọng nhà chúng ta lắm.”

“Ừm.” Sở Chiêu Chiêu không nói gì thêm.

“Con cũng đã lớn rồi, theo lý mà nói mẹ không nên can dự chuyện này, nhưng mẹ chỉ sợ đến lúc đó con sẽ chịu thiệt thòi, mặc dù mẹ không được đọc nhiều sách như con, nhưng người thì vẫn có thể nhìn được đôi chút, mẹ cậu ấy….. Thôi bỏ đi, mẹ không nói nữa, con tự mình suy nghĩ đi.”

Mẹ Sở cũng không biết nên khuyên thế nào, con gái của mình lần đầu yêu đương, bà không nên nói những lời ủ rũ, chán chường như vậy. Nhưng chỉ với vài lần gặp mặt ngắn ngủi, bà đã cảm nhận được khoảng cách giữa hai gia đình là quá lớn, mà khoảng cách này không phải chỉ về tiền bạc mà còn về nội bộ gia đình, về rất nhiều phương diện khác.

Bà hy vọng con gái mình sẽ được gả vào một gia đình khá giả, có nhà có xe, không phải lo về cơm ăn áo mặc mà vui vẻ qua hết một đời. Nhưng trước giờ bà chỉ là hy vọng chứ không dám tham vọng đến gia đình như thế này.

Sở Chiêu Chiêu chỉ bình tĩnh đáp: “Con biết rồi.”

Nghe được lời này, trong lòng mẹ Sở lại càng thêm thấp thỏm lo âu.

Sở Chiêu Chiêu là con gái của bà, bà đương nhiên là người hiểu nó nhất. Từ nhỏ đã là đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện, nhưng một khi đã bướng lên thì có năm trâu mười bò cũng không kéo lại. Bà nhớ rõ nhiều năm về trước, Sở Chiêu Chiêu xem ti vi thấy búp bê Barbie, con bé thích vô cùng, lúc đó vợ chồng bà cảm thấy thứ đồ chơi này vừa đắt vừa chẳng có tác dụng gì, nên không chịu mua cho Sở Chiêu Chiêu. Sở Chiêu Chiêu cũng không khóc nháo, không còn đề cập gì đến chuyện này nữa, bọn họ đều tưởng con bé đã bỏ cuộc rồi.

Ai mà ngờ, đến kì nghỉ hè, mỗi ngày khi trời còn chưa sáng con bé đã dậy đi hái hoa dành dành, về kết lại thành vòng tay mang ra chợ bán. Ròng rã hai tháng trời như vậy, da đã đen nhẻm, cuối cùng cũng tích cóp được đủ tiền, nó vui mừng hớn hở chạy đi mua búp bê Barbie mang về nhà.

Vậy nên mẹ Sở mới sợ, sợ khi Sở Chiêu Chiêu đã đâm đầu vào vòng xoáy tình yêu, sẽ giống như khi cô thích búp bê Barbie, nhất định phải có được.

Hai mẹ con trong lòng đều có tâm sự riêng, đoạn đường tiếp theo không ai nói với nhau lời nào, mãi đến khi họ đi đến chân con dốc nhỏ, mẹ Sở nhìn thấy một ông lão đang lái xe ba bánh, chở thêm một người phụ nữ, nhưng con dốc này khá đứng xe không chạy lên được.

Bước chân mẹ Sở bước nhanh hơn, chạy đến giúp đẩy xe lên.

“Mẹ, từ từ thôi.” Sở Chiêu Chiêu chạy theo, từ phía sau đẩy giúp, chiếc xe ba bánh thuận lợi leo lên hết dốc.

Ông lão quay đầu cười nói với mẹ con Sở Chiêu Chiêu, “Cảm ơn hai người nhé!”

Phía sau đường dốc lên xe sẽ phải chạy xuống dốc lần nữa, Sở Chiêu Chiêu đang định nhắc ông đi cẩn thận, thì bánh xe cấn phải cục đá trên đường, trong chớp mắt, chiếc xe ba bánh mất thăng bằng. Mẹ Sở và Sở Chiêu Chiêu không kịp nghĩ nhiều, vội lao đến kéo một bên lan can của chiếc xe, nhưng cũng không thể giữ cho xe không bị lật, cả bốn người, cả xe, cả gà, cả cá mẹ con họ mua từ chợ đều ngã nhào hết xuống đường.

May mà thời tiết đã trở lạnh, ai cũng mặc dày, nghe tiếng là biết không xảy ra chuyện gì lớn, chỉ là hiện trường lúc này vô cùng hỗn loạn chật vật.

Nhưng Sở Chiêu Chiêu và mẹ Sở vừa ngẩng đầu lập tức sững người.

Vì người phụ nữ ngồi trên chiếc xe ba bánh kia, không phải ai xa lạ, đó chẳng phải là mẹ của Mục Tế Vân sao?!

Kỳ Hồng cũng sững sờ, ngồi bệt trên mặt đất, mãi vẫn chưa hoàn hồn.

Trong một cái chớp mắt, Sở Chiêu Chiêu dường như nhận ra điều gì đó, tâm trạng mãi sau vẫn không thể bình tĩnh lại.

Bà ấy còn tìm đến tận đây?! Đến mức đấy sao?!

Người duy nhất tỉnh táo lúc này chỉ có mẹ Sở, bà vội vã đứng dậy, chạy đến đỡ ông lão, sau đó quay lại đỡ Kỳ Hồng.

Nhưng bà chỉ vừa mới khom lưng đưa tay ra, Kỳ Hồng liền hoảng loạn giật lùi lại: “Đừng chạm vào tôi!”

Mẹ Sở sững lại, bà nhìn đôi bàn tay của mình, trên đó đang dính đầy bùn đất.

Sở Chiêu Chiêu tận mắt nhìn khuôn mặt mẹ mình dần ửng đỏ, đáy mắt dâng lên nỗi tủi thân khó tả.

Sở Chiêu Chiêu không nói gì, cô đứng lên, phủi sạch đất cát trên quần áo, phụ ông lão dựng xe dậy.

Lúc này mẹ Sở vẫn đứng yên đó, Sở Chiêu Chiêu liền ngồi xổm xuống nhặt hết cá, thịt, gà rơi trên mặt đất lên, rồi kéo tay mẹ mình: “Mẹ, mình đi thôi.”

Mẹ Sở vô thức lau tay mình vào hai ống quần, sau đó từ từ quay người, đi về cùng Sở Chiêu Chiêu.

Về đến nhà, hai mẹ con thay bộ đồ bẩn ra, rồi cùng nhau vào bếp nấu ăn, bọn họ vẫn không nói gì với nhau.

Bầu không khí ngột ngạt kéo dài cho đến khi nước trong nồi sôi lên ùng ục, mẹ Sở bỏ con gà đã làm sạch vào, bà mới cất giọng hỏi: “Bà ấy sao lại ở nơi này?”

Sở Chiêu Chiêu cúi đầu nhìn con cá trong tay, “Con không biết.”

Vừa nãy nhìn thấy Kỳ Hồng, cô còn nghĩ bà ấy vì cô nên mới xuất hiện ở đây, nhất thời đã vô cùng tức giận. Nhưng khi đã bình tĩnh lại mà suy nghĩ, Kỳ Hồng không đến nỗi vì cô mà phải chạy đi đến một nơi xa xôi hẻo lánh như thế này.

Còn về vì lý do gì mà bà ở đây, cô không quan tâm.

Mẹ Sở nhìn con gà trong nồi mà trầm ngâm, đến khi nước lại sôi lên lần nữa, bà nói: “Con xem xem, mẹ đã nói rồi, bà ta xem thường nhà mình.”

Sở Chiêu Chiêu đột nhiên dùng lực, chặt đôi đầu con cá ra làm hai mảnh.

Mẹ Sở giật mình ngậm miệng lại, vội vàng đi rửa dẻ sườn non. Vậy rồi hai mẹ con không ai nhắc thêm gì về chuyện này nữa.

*

Kỳ Hồng gặp chuyện ngoài ý muốn như vậy, trong lòng vẫn còn hoảng hốt.

Nguyên nhân không phải vì mẹ con Sở Chiêu Chiêu, nhưng dù sao cũng có một loại tư vị không nói rõ, lờ mờ khó chịu.

Sau khi xuống xe, bà nhìn thấy cây cầu nhỏ, ngay sau cây cầu là một căn nhà, bà chầm chậm đi đến. Bước vào sân, Kỳ Hồng thấy một bé gái mười sáu mười bảy tuổi đang ngồi làm bài tập.

Quả tim nơi ngực trái vội vàng đập loạn, bà khẽ vuốt l*иg ngực, hít thở sâu mấy cái, đi sâu vào trong. Cô bé ngẩng đầu lên, khuôn mặt hiếu kỳ nhìn người phụ nữ xa lạ trước mắt.

Mà Kỳ Hồng cũng nhìn cô bé, em mũm mĩm, gương mặt tròn tròn bầu bĩnh, tóc hơi xoăn, đôi mắt nhỏ, cái mũi thấp tẹt, hoàn toàn không phải dáng vẻ trong trí nhớ của bà, bà biết, bà lại thêm một lần thất vọng rồi.

“Bác là ai?” Cô bé hỏi.

Kỳ Hồng đi đến trước mặt cô bé, nói: “Người lớn nhà cháu có nhà không?”

Cô bé nhìn bà một lượt từ trên xuống dưới, rồi quay đầu hướng vào nhà gọi: “Mẹ! Mẹ ơi! Có người tìm mẹ!”

Một người đàn bà mặc tạp dề bước ra, đứng từ xa nhìn Kỳ Hồng, “Bà là ai?”

Kỳ Hồng bước lên bậc thang, nhẹ nhàng nói: “Tôi nghe nói, nhà chị mười mấy năm trước từng nhận nuôi một bé gái, xin hỏi….”

Bà chưa kịp nói hết câu đã bị người đàn bà kia ngắt lời, “Cái gia đình đấy sớm đã dọn đi rồi!”

Trong nháy mắt, ngọn lửa hy vọng đang lụi tàn trong lòng bà chợt bùng lên dữ dội, Kỳ Hồng cố gắng kiềm chế nỗi xúc động, hỏi: “Chị cho tôi hỏi, họ chuyển đi đâu rồi, được không?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi