THIÊN KIẾN KẺ SỐNG SÓT

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Một ngày sau khi vào boongke, Ueno là người đầu tiên thức dậy.
Không rõ lý do tại sao, cậu ta ngủ không ngon, thậm chí còn không thể nhớ ra mình đã ngủ từ lúc nào.

Cậu ta cho rằng điều này là do tác dụng phụ của khí thôi miên.

Nằm trên giường, mắt mở trừng trừng, Ueno xoay đi xoay lại.

Hình ảnh Thẩm Thích đứng trước mặt trêu chọc cậu ta và Lưu Thành Vĩ cứ hiện lên trong đầu cậu ta; vẻ mặt, giọng nói của anh ta cứ ám ảnh cậu ta như một cơn ác mộng.
Có lẽ nào cậu ta đã bị phát hiện hay không, nếu không thì tại sao Thẩm Thích lại nói vậy?
Anh ta có tận tám thanh máu, nếu thật sự đã biết đối tượng cậu ta nguyền rủa là anh ta, vì sao anh ta không khởi xướng quyết đấu?
Những người Dương Minh sẽ giúp bản thân cậu ta ư...?
Thật sự không ngủ được nữa, căn phòng chật chội với những bức tranh tường tôn nghiêm này khiến cậu ta cảm thấy càng ngày càng nặng nề và phiền muộn, Ueno nhanh chóng đứng dậy, thu dọn một chút, mở cửa rời khỏi phòng nghỉ.
Sau khi đi ra, cậu ta thấy cửa các phòng khác đều đóng chặt.

Cậu ta định đi vào phòng khách, nhưng không ngờ lại thấy trên tường cạnh lối đi có một tờ giấy mới.

Sau khi nhìn kỹ lại, Ueno bị sốc đến mức lùi lại nửa bước, sau đó hoảng sợ tiến tới gỡ tờ giấy ra.
"Cậu đang làm gì đó?"
Nghe thấy giọng nói, Ueno sợ đến mức quay hẳn người lại, thấy Dương Minh đang đứng ở cửa phòng số 1.

Hắn đang một tay đỡ cửa, ánh mắt hết sức nghi ngờ.

"Ngài Dương..." Ueno đương nhiên phải giải thích rõ ràng - cậu ta không muốn bị Dương Minh hiểu lầm, đến khi bị đẩy ra đối đầu với An Vô Cữu như Lão Vu và Thẩm Thích thì sẽ không có hậu quả tốt nào cả.
Nghe cậu ta giải thích xong, Dương Minh trầm mặc rất lâu.
Hắn không nói lời nào, mà Ueno cũng không dám nói bất cứ điều gì.


Cậu ta nghĩ đến buổi sáng trò chơi bắt đầu, lúc cậu ta mới biết được người mình yêu thầm là Dương Minh, cậu ta lập tức đến gần hắn bày tỏ sự trong sạch và mong muốn đồng tâm hiệp lực của mình, nhưng tất cả những gì Dương Minh quan tâm chỉ là đối tượng nguyền rủa của cậu.
[Muốn hợp tác thì phải nói đối tượng nguyền rủa của cậu cho tôi.] Hắn đã nói vậy.
Ueno đã phải mở bảng điều khiển ẩn của mình cho Dương Minh xem để có thể có được sự tin tưởng hiếm có của hắn.
[Tôi không muốn chết, tôi mới 22 tuổi, vất vả lắm mới học xong đại học ở hiện thực, để cho tôi đi học và ăn học, bố mẹ tôi đã ký hợp đồng lao động đến 90 tuổi, lại còn bán em gái tôi cho người khác để đổi lấy một khoản tiền.

Cả nhà tôi đều táng gia bại sản để cho tôi đi học.

Làm ơn đi, tôi sẵn sàng làm bất cứ điều gì ngài muốn tôi làm, hơn nữa đường đỏ của tôi cũng nối với ngài, tôi sẽ bảo vệ ngài cho dù thế nào đi chăng nữa.]
Cậu ta vẫy đuôi với Dương Minh như một con chó, nhưng vẻ mặt của đối phương lúc này lại không chút gợn sóng.
Dương Minh muốn xem đường đỏ đường đen bí mật của cậu ta, trong tay nắm chặt tất cả nhược điểm của cậu ta, nhưng lại không nói cho cho cậu ta đường đỏ đường đen của chính mình - hoàn toàn không hề công bằng chút nào.
Nhưng không có sự công bằng trong trò chơi này.
Thoát khỏi dòng suy nghĩ của mình, Ueno liếc nhìn cánh cửa đóng chặt của những căn phòng khác, xoay người dẫn Dương Minh vào lối đi không người.

Cậu ta tiến thêm một bước về phía hắn, khẽ thì thầm vào tai hắn, "Tôi...!cảm thấy rằng Thẩm Thích đã biết tôi nguyền rủa anh ta."
Dương Minh nhíu mày.
Tên ngu vô dụng.
Đến khi cậu ta lùi lại, khuôn mặt khô vàng của Dương Minh đã giãn ra, lộ ra ý cười.

Hắn trấn an Ueno đang mang đầy sợ hãi trong mắt, "Không sao, đừng lo lắng."
"Cho dù thằng đó sống thì cũng không có bao nhiêu giá trị, loại người này không cần phải làm cái gì cả." Dương Minh cầm tờ giấy trong tay, vẻ mặt đắc thắng, giọng nói cực kỳ khẽ khàng, "Ta đã nhờ Thánh Âm kiểm tra đường đỏ đường đen của Ngô Du ngay khi ta dậy sáng nay."
"Thế nào? Cậu ta nguyền rủa ai? Yêu thầm ai?" Ueno vội vàng hỏi.
"Ta vốn tưởng rằng đứa nhỏ này nguyền rủa ta, không thì làm sao dám chống đối ta." Khóe miệng Dương Minh lộ ra một chút khinh thường, "Không ngờ lại là Lưu Chính Vĩ."
"Ơ?" Khuôn mặt Ueno lộ vẻ khó hiểu, "Thế thì cái này thì sao?"
"Cái nào thì sao?" Dương Minh không vui liếc cậu ta một cái.
Ueno tự nhận thấy mình vừa nói sai, lập tức tách ra, "Thế, thế người cậu ta yêu thầm là ai vậy?"
Dương minh nhướng mày, "Lão Vu.

Tóm lại...!đường đỏ đường đen của nó cũng không liên quan lắm đến lợi ích của chúng ta.

Tối qua nó đến tìm ta, nói với ta nó muốn vào liên minh của chúng ta, có thể giúp chúng ta lúc không ngủ được vào buổi tối, nhưng nó sợ chúng ta không chấp nhận."
"Tối qua ta còn do dự, nên là hôm nay lúc tỉnh dậy điều đầu tiên ta làm chính là kiểm tra đường đỏ đường đen của nó.

Mà thế thì ta cũng coi như biết được vì sao nó sợ chúng ta không nhận nó - nguyên là do đối tượng nguyền rủa của nó là một trong chúng ta."
"Vậy thì cứ lợi dụng cậu ta trước đi? Dù sao những đường đỏ đường đen của cậu ta cũng không phải là những ai có giá trị cao cho lắm, cũng chẳng đe dọa đến cái gì cả." Ueno lập tức cười nịnh nọt, "Nhìn manh mối mới này, có vẻ như chúng ta cũng rất cần một người không ngủ buổi đêm đấy."
Dương Minh cười cười, lấy tờ giấy trong tay nhét vào tay Ueno, "Mang nó qua hiên phòng khách và giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Coi như chúng ta cũng vừa phát hiện ra."
"Nói to một tí, cũng đến giờ bọn họ nên dậy rồi."
Đến khi tất cả mọi người đã tỉnh lại và biết được thông báo trên tờ giấy mới này, tình hình càng trở nên quỷ quyệt hơn.
Ban đầu bọn họ cứ tưởng đây chỉ đơn thuần là một trò chơi sinh tồn, chỉ cần cố gắng sống sót đến cuối, nếu may thì đối tượng "yêu thầm" của mình còn sống, đối tượng "nguyền rủa" của mình tử vong, vậy rõ ràng là bọn họ đã thắng cuộc.
Nhưng mà, tên tín đồ tà giáo này xuất hiện, phá tan niềm tin vốn đã bấp bênh của tất cả.

Mọi người không chỉ không biết người trước mặt có đang nguyền rủa mình hay không, thậm chí bọn họ còn không biết người đó có phải đang muốn giết mình hay không.
Chín giờ sáng, cánh cửa gỗ nhỏ trên đồng hồ phòng khách mở ra, một bức tượng thiên thần xuất hiện.

Toàn bộ boongke lại phát ra tiếng nhạc thiêng liêng.

Điều này có nghĩa là thời gian đã đến chín giờ sáng.
Khi bản nhạc được phát xong, Ueno khẽ nói, "Cũng có thể mảnh giấy này không phải là thật."
"Ý tôi là, nếu...!xét cho cùng, không ai trong chúng ta giống với kẻ sẽ là mục tiêu của tín đồ tà giáo đâu.


Nếu thực sự có một kẻ tín đồ tà giáo như vậy, không phải hắn đã sớm xuống tay ư?"
Cậu ta vừa nói xong, Thẩm Thích lập tức bật cười.

Vẻ mặt của Ueno lập tức mất đi vẻ tự tin.
Cậu ta không rõ Thẩm Thích đang cười cái gì, chỉ cảm thấy hơi sợ mà thôi.
"Đúng vậy, cậu cũng thông minh đấy," Thẩm Thích kéo mép dưới găng tay, kéo nó chặt hơn một chút, động tác giống như một bác sĩ sắp giải phẫu, "Trong chúng ta có một gã đã bị giết hai lần, tính cách không hoàn toàn bình thường, có vẻ như thực sự cũng không phải là con người đâu nhỉ."
"Ý tôi không phải là như vậy!" Nghe thấy lời anh ám chỉ, Ueno lập tức hoảng hốt nhìn về phía An Vô Cữu, "Tôi thật sự không có ý này..."
Lưu Thành Vĩ cười lạnh thành tiếng, "Có thể là thật thế thì sao, tao nghĩ trong đám người của chúng ta, An Vô Cữu là kẻ giống tín đồ tà giáo có thể giết người phóng độc nhất đấy."
Bị người ta nghi ngờ, An Vô Cữu vẫn dường như chẳng để ý, ánh mắt còn chả đáp lên người Lưu Thành Vĩ.

Cậu vẫn một mình mình tập thể dục khởi động ở một bên, hết duỗi tay lại xoay cổ.
"Ây da, thật ra tôi cũng cảm thấy như vậy đấy, chỉ có thân phận kiểu này mới xứng với tôi thôi á.

Đúng là đáng tiếc thật đấy, thế mà lại chỉ có mỗi thân phận thực tập sinh quèn này."
"Nhưng mà..." Cậu bẻ bẻ tay mình, đi đến trước mặt Lưu Thành Vĩ.

Chiều cao của bọn họ không khác nhau là mấy.

An Vô Cữu bình tĩnh nhìn thẳng mặt gã, "Nếu tôi thật sự là tín đồ tà giáo, tôi sẽ để anh đánh tôi thừa sống thiếu chết ở sàn quyết đấu ư?"
Khóe miệng cậu cong lên, "Anh cho rằng tôi là ai mà lại yếu ớt đến cái dạng như này?"
"Nếu tôi là tín đồ tà giáo, tối hôm qua anh đã chết rồi."
Mặc dù An Vô Cữu không thể đưa ra bất kỳ bằng chứng xác thực nào vào lúc này, nhưng khí thế trong lời nói của cậu cũng khiến người ta không cãi được câu nào.

"Hơn nữa," An Vô Cữu cười cười với Ueno, "Vì sao tờ giấy này lại không thể là giả? Cậu muốn tôi nói người đầu tiên tìm thấy thứ này là đáng ngờ nhất ư? Không phải rất nhiều sát nhân trong các vụ án giết người đều mạo danh người đầu tiên tìm thấy xác nạn nhân ư?"
Nghe lời nói có tính công kích mạnh như vậy, Ueno vội lắc đầu, "Không, thật sự không phải tôi, tôi không làm..."
Hai bên cứ giằng co như vậy, Lão Vu đành mở miệng, trước tiên nói ra suy luận của mình, "Tôi vẫn nghĩ là tín đồ tà giáo này có tồn tại.

Những trò chơi trước đây chúng ta từng tham gia cũng đều rất không đơn giản, có lẽ hệ thống thấy bây giờ chúng ta cạnh tranh chưa đủ kịch liệt nên mới muốn nâng độ khó lên."
Ông tiếp tục, "Hơn nữa, lúc nãy có người nói An Vô Cữu là tín đồ tà giáo.

Điểm này tôi cũng không tin lắm - người duy nhất bị mất máu trong tất cả chúng ta chỉ có mình An Vô Cữu, cậu ta cũng chỉ còn mỗi một thanh máu.

Nếu như theo giả thiết kia, cậu ta thật sự là tín đồ tà giáo, vậy thì cậu ta cũng sẽ không tự biết thân biết phận như vậy chứ? Nhiệm vụ của cậu ta là giết chết bảy người, khó khăn như vậy cơ mà.

Vì sao cậu ta không hành động luôn từ ngày đầu tiên?"
"Lão không biết cậu ta rồi." Dương Minh lạnh mặt, "An Vô Cữu có khả năng làm bất cứ chuyện gì."
An Vô Cữu sờ sờ vết thương trên cổ tay, mi mắt cũng chẳng thèm nâng, "Woa, ông hiểu rõ tôi thật đấy, tôi tuyệt vời ghê, chẳng lẽ ông yêu thầm tôi hả?"
Bị cậu làm bối rối như vậy, sắc mặt Dương Minh trở nên hết sức khó coi.
"À," giữa cơn cãi nhau, Ngô Du nâng vành mũ lên.

Đôi mắt to tròn của cậu ta lộ ra dưới vành mũ ánh lên một chút do dự và sợ hãi, nhưng cuối cùng cậu ta vẫn lên tiếng, "Có hai thứ tôi cảm thấy rất lạ..."
Kỳ lạ là, Dương Minh không hất hàm sai khiến cậu ta, thay vào đó lại bất ngờ thân thiện gật đầu với cậu ta một cái, "Nói đi."
"Tối hôm qua tôi nghe thấy một số âm thanh, mà ngay lúc tôi chuẩn bị ngủ thì cũng có cảm giác như có thứ gì đó đang di chuyển dọc theo hành lang này...!Nhưng tôi không dám mở cửa, lúc đó là giờ đi ngủ, tôi sợ đi ra ngoài sẽ phạm luật."
"Ôi, hình như tôi cũng nghe thấy cái này," Chung Ích Nhu lúc đầu cứ tưởng mình gặp ảo giác, không ngờ cũng có người cảm thấy giống mình.

"Hơn nữa âm thanh kia cũng không nhỏ, như đang kéo cái gì đi vậy, tiếng to lắm, sợ chết đi được."
Ngô Du gật đầu, liếc liếc Lưu Thành Vĩ, một lúc sau mới nói tiếp, "Cái thứ hai là, tối qua trước khi vào phòng ngủ tôi đã nhìn thấy Lưu Thành Vĩ lén lút làm gì đó trước cửa phòng của Chung Ích Nhu và Dương Minh chẳng biết để làm gì, sau đó anh ta cũng rời đi." Nói xong, dường như sợ người ta không tin mình, cậu ta còn bổ sung thêm một câu, "Lúc ấy tôi đang ở cùng Lão Vu, ông ấy cũng thấy."
Nghe cậu ta nói vậy, Lão Vu cũng chỉ có thể thừa nhận, "Đúng là như vậy thật, nhưng tôi cũng chẳng biết anh ta đang làm cái gì.

Dù sao thì sau đó cả hai bọn tôi cũng đều ngồi nói chuyện ở phòng đọc, sau đó thì bị ép đi ngủ, những chuyện sau đó thì không nhớ gì nữa."

Chung Ích Nhu phản ứng đầu tiên, tay chỉ vào bản thân, "Phòng tôi ư?" Đôi mắt xinh đẹp của cô được trang điểm bằng phấn mắt màu xanh lá non, mascara màu vàng nhạt, rất phù hợp với bộ sườn xám màu bạc hà cô đang vận trên người - tươi tắn và bắt mắt.
Nói xong, cô liếc Lưu Thành Vĩ một cái, "Anh muốn làm gì? Phòng của tôi cách phòng của anh tận một cái phòng, tối hôm qua anh cũng không vào được."
Lời nói của cô như que diêm bùng cháy trong tích tắc, thắp sáng bóng tối bao phủ đám đông vẫn đang mò mẫm.

Mọi người đều nhìn về phía Dương Minh.
Trong luật, phòng của hắn và Lưu Thành Vĩ cạnh nhau - một phòng là số 8, một phòng là số 1.
"Liên quan gì đến tao!" Lưu Thành Vĩ nhíu mày, "Điên cả lũ rồi à, đứng ở cửa một lúc cũng có vấn đề?"
Gã lập tức đi đến trước mặt Dương Minh bày tỏ lòng trung thành của mình, "Anh Minh, anh đừng có nghi ngờ em, bọn họ nói lung tung là để châm ngòi ly gián chúng ta mà thôi!"
Mặt Dương Minh sầm lại, giữa mày cũng u ám cả đi.

Sau một lúc lâu, hắn mới mở miệng, đầu tiên là để trấn an, "Đương nhiên tôi sẽ không tùy tiện tin tưởng người khác.

Chuyện này chưa có kết luận gì cả, cũng không thể cứ nói bừa ai là tín đồ tà giáo bằng một hai hành động."
Trái tim lo lắng của Lưu Thành Vĩ miễn cưỡng bình tĩnh lại.

Gã hung ác trừng mắt với Ngô Du một cái.

Chung Ích Nhu vẫn còn sợ hãi việc Lưu Thành Vĩ lén lút làm gì đó ở trước cửa phòng mình.

Cô nghĩ đến một điểm mấu chốt, "Tôi biết rồi, nếu tất cả mọi người đều đồng ý là tín đồ tà giáo có tồn tại, thế thì mục đích của hắn cũng rất rõ ràng - là bảy mạng người.

Nhiệm vụ này lớn như vậy, thế thì tối qua hắn không thể không ra tay."
Lão Vu gật đầu, "Đúng vậy, chúng ta xem thanh máu của tất cả mọi người đi, khả năng cao là sẽ phát hiện được cái gì đó."
Trừ thanh năng lượng bắt buộc phải hiển thị thì thanh máu và giá trị sinh tồn của mỗi người đều có thể được ẩn đi, cả tám người đều lựa chọn ẩn đi phần này trong cài đặt.

Mặc dù Dương Minh vừa mới tỏ thái độ tin tưởng Lưu Thành Vĩ, nhưng mà sự hoài nghi vẫn giống y như một cái gai nhỏ đâm vào da thịt, nếu không lấy ra thì cơn đau khó chịu đựng được này sẽ không bao giờ biến mất.
"Thế thì tất cả mọi người lấy ra kiểm tra một lần xem." Cuối cùng, Dương Minh vẫn quyết định như vậy.
Mặt của Lưu Thành Vĩ hết sức khó coi, trong lòng cũng rất bất mãn, nhưng cũng không thể ngăn lại được.

Gã chỉ có thể im lặng không nói gì, trưng lên biểu tình phẫn uất trên mặt lấy ra giao diện nhân vật của mình giống những người khác mà thôi.
Nháy mắt, trên đầu mỗi người đều xuất hiện thanh máu tương ứng để tất cả mọi người xác nhận lẫn nhau.

Ueno đếm xong số thanh máu của mình thì nhìn về phía Dương Minh - người chẳng thèm lo lắng gì về số thanh máu của bản thân - đang đứng bên cạnh.

Cậu ta hết sức ân cần đếm hộ hắn.

Dương Minh có nhân vật Nhà tư bản, nhân vật lúc được khởi tạo có giá trị sinh tồn cao, giá trị vũ lực thấp, thanh máu có hai cái, khá là tốt.
"Anh, anh Minh..." Ngón tay Ueno vươn ra run lẩy bấy.
"Thanh máu của anh thiếu, thiếu một cái..."
Cập nhật thông tin thanh máu của mọi người:
.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi