THIÊN KIỀU - ĐỔNG VÔ UYÊN



Hai ngày một đêm đạp thanh cầu phúc trôi qua.

Vốn bọn họ định khởi hành vào buổi trưa nhưng Nhị phu nhân Trần thị có quá nhiều chuyện muốn dặn dò nên kéo dài đến tận chiều hôm nàng ta vẫn không hoàn toàn yên lòng để Lục Trường Khánh ở lại đó một mình.

Nàng ta bận rộn trong ngoài, cố gắng chu toàn mọi việc, đến cuối cùng còn để lại một lão ma ma mình nể trọng nhất.
Tuy thế lúc Trần thị lên xe ngựa vẫn túm chặt lấy Trường Khánh lưu luyến không rời.
Trường Đình ngồi trong xe híp mắt nghe Lục Trường Khánh lải nhải khóc, toàn nói cái gì mà “Mẫu thân nhớ phải nhanh đón A Khánh trở về” rồi “A Khánh không ở quen chỗ này, thức ăn chay cũng không quen”, “A Khánh muốn trở về”…
Cách rèm cửa nghe hơi mơ hồ, Trường Đình dựa vào vách xe chậm rãi lắng nghe.
Giọng điệu này quá quen thuộc.

Nàng trước đây cũng như thế.
Trường Ninh cắn bánh hạt dẻ, mồm miệng nhồm nhoàm hỏi, “Sao nhị tỷ không về với chúng ta?”
“Bởi vì nhị thẩm bảo nàng ấy ở lại đây.” Trường Đình cười cười sau đó không cho A Ninh ăn nhiều đồ ngọt nữa, “A Khánh làm sai nên nhị thẩm muốn dạy nàng phải tu thân dưỡng tính.”
Trường Ninh chớp chớp mắt, ngoan ngoãn mà nghe.
Hồ Ngọc Nương vén rèm xe lên thấy bên ngoài quyến luyến mãi thì tặc lưỡi nói, “… Nàng ta ở lại đây cũng tốt, mắt không thấy tâm không phiền.

Mỗi lần nàng ta trừng mắt nhìn người khác ta đều muốn một chưởng đập chết nàng ta…” Hồ Ngọc Nương nói không lựa lời nhưng sau đó nàng ấy lập tức sửng sốt, quay đầu hỏi, “A Kiều, chuyện này là ngươi động tay hả?”
Cái gì mà gãy hương, vô duyên vô cớ mất mặt trước Tạ Đại Lang, còn có quạ đen, à, còn có vị trụ trì quạt gió thêm củi! Làm gì có lắm trùng hợp như thế?! Lục Trường Khánh là xui xẻo nhưng sao có thể gặp xui xẻo dồn dập trong mấy ngày liên tiếp chứ?!
Trường Đình trầm mặc, bàn tay trắng nõn vén màn lên nhưng không đáp lời.

Hồ Ngọc Nương thì hắc hắc cười, thở ra một hơi thật dài mà than, “Nhưng cũng không thể nào để nàng ta ở mãi nơi này.

Chờ Tạ Đại Lang đi rồi tổ mẫu của ngươi hết giận Nhị phu nhân hẳn sẽ đón nàng ta về.”
Cũng không ai nói Lục Trường Khánh không thể quay về.

“Chỉ cần một tháng.” Trường Đình nhanh nhẹn thả rèm xuống nói: “Nàng ta chỉ cần ở chỗ này một tháng là được.

Tới khi ấy có lẽ nàng ta sẽ chẳng còn muốn về Bình thành nữa.”
Hồ Ngọc Nương nghe thấy thế thì đơ ra, suy nghĩ một lát nàng ấy mới tặc lưỡi quay đầu đi cầm bánh hạt dẻ không cho Trường Ninh ăn nữa.
Trường Đình đỡ đỡ trán.

Nói thật Hồ Ngọc Nương sinh ra đúng là mệnh hưởng phúc, mọi việc đều không cần nhọc lòng quan tâm…
Vó ngựa giẫm lên mặt đất, Lục Tam phu nhân Thôi thị khuyên rồi lại khuyên Nhị phu nhân vẫn lưu luyến đỏ cả mắt mà dặn dò.

Nghĩ tới mấy quẻ trụ trì tính cho cuối cùng bà ta cũng lên xe.

Trường Đình than một hơi.
Trần thị là người mẹ và người vợ hiền thục, là phu nhân sĩ tộc chính thống, là một phụ nhân từ bi mẫn cảm.
Đáng tiếc bà ta lại ở trong hoàn cảnh này.
Lúc xuống núi trời đã xẩm tối, khi về tới Bình thành đã là nửa đêm.

Đèn lồng màu trắng trước cửa Lục phủ vẫn sáng, hạ nhân mở cửa để xe ngựa tiến vào.

Người tới đón chính là Hoàng ẩu và Nga Mi bên cạnh Chân Định đại trưởng công chúa, mà lúc này cũng đã gần tới giờ sửu.

Chân Định đại trưởng công chúa đã sớm nghỉ ngơi vì thế đoàn người chỉ chắp tay hành lễ về phía ấy xem như thỉnh an sau đó ai về phòng nấy.
Trường Ninh đã mơ màng vì thế Hồ Ngọc Nương đơn giản cõng con bé lên sau đó vừa đi vừa dông dài, “Nói thật ra thì nhà các ngươi nhiều quy củ thật đó.

Tiểu cô nương đã mệt thành thế này mà còn phải thỉnh an mới con mẹ nó được lên giường ngủ…”
Trường Đình bật cười nghĩ Hồ Ngọc Nương rõ ràng không quen với cuộc sống ở Lục trạch.


Thế nhưng nàng ấy lại không nhắc tới việc dời đi sống với họ hàng.

Hẳn là nàng ấy không bỏ được nàng và A Ninh.
Nga Mi đi theo phía sau, tới gần Nghiên Quang Lâu Trường Đình nhấc tay, Mãn Tú lập tức thuận đường móc từ tay áo ra một cái eo bài có khắc chữ “Giáp” nhét vào tay Nga Mi.
“Đợi tổ mẫu tỉnh thì giao cho bà ấy.” Trường Đình nhỏ giọng dặn Nga Mi.
Nàng ta rụt tay cất eo bài vào tay áo, lại rũ mi cúi đầu uốn gối hành lễ nhỏ và cáo từ.
Một đêm này ngủ thật ngon.
Sáng sớm hôm sau dậy thỉnh an đã thấy Nhị phu nhân cùng Tam phu nhân tới sớm.

Trường Đình dắt tay Trường Ninh dập đầu hành lễ với Chân Định đại trưởng công chúa trước rồi mới chào hỏi hai người kia cùng đám chị em của tam phòng.

Xong xuôi các nàng mới ngồi xuống.
Chân Định đại trưởng công chúa nhìn cái ghế trống phía sau Nhị phu nhân Trần thị rồi hỏi, “Ta nghe nói A Khánh không trở về?”
Nhị phu nhân vội vàng ngồi thẳng người đáp, “Dạ vâng.

Trụ trì giúp A Khánh bói ba quẻ, nói là hổ thỏ bài xích, vận hạnh không tốt.

A Khánh tuổi Dần, năm nay lại là năm thỏ (năm Mão), trên bức tường trấn trạch của Bình Đức Đường có khắc hình mãnh hổ chìm nên trụ trì khuyên tức phụ để A Khánh ở lại để bà ấy giải hạn cho, cũng coi như con bé tu thân dưỡng tính…”
Chân Định đại trưởng công chúa nhẹ nhấp một ngụm trà rồi gật đầu, ánh mắt đảo qua Trường Đình đến chung trà rồi nói: “A Trần có tiến bộ, trước khi đi là từ mẫu, hiện tại Nhị gia ở bên ngoài tranh công danh thì ngươi ở nhà cũng phải làm một vị mẫu thân nghiêm khắc.

Trường Bình, Trường Hưng cá tính nội liễm ôn hoà hiền hậu, chỉ có A Khánh là thiếu kiên nhẫn, hơi tí là vô cớ gây chuyện.


Đầu tiên nàng phải đóng cửa chép kinh Phật, lại cùng a tỷ nói cạnh khóe, mấy ngày này quả là sóng gió không yên.

Nàng ở lại trong chùa cũng tốt, coi như học tập mở rộng tấm lòng.”
Lời này rất nghiêm trọng, có lẽ bà ta đã nghe nói tới chuyện Lục Trường Khánh thất thố trước mặt Tạ Tuân.
Nhị phu nhân đỏ mặt, cúi đầu đáp vâng.
Chân Định đại trưởng công chúa lại hỏi thêm một chút, lại răn dạy một hồi mới để Tam phu nhân Thôi thị về trước và giữ Nhị phu nhân, Trường Đình cùng Trường Ninh ở lại.

Bà ta để Hoàng ẩu dẫn hai tiểu cô nương tới phòng khác dùng bữa sáng.

Đợi cửa phòng đóng lại rồi bà ta mới ngắn gọn thông báo tình hình gần đây của U Châu cho Nhị phu nhân nghe.
“…Hôm kia các ngươi vừa khởi hành thì Hoàng tham tướng đã gửi thư về.

Bọn họ còn chưa tới U Châu đã gặp phải nhiều lần tập kích ban đêm.

Người đánh chính là bộ hạ cũ của Chu Thông Lệnh, thế tới hùng hổ, vừa có binh mã lại có lương thảo.

Có lẽ Thạch gia không trông kỹ để đám kẻ cắp kia đoạt được lương chạy ra khỏi thành…”
Lão nhân cau mày nói, giọng tang thương.
Nhị phu nhân chỉ thấy lòng xoắn lại, liên tục hỏi, “Có nghiêm trọng không mẫu thân? Nếu thật sự hung hiểm thì mau gọi Nhị gia về Dự Châu đợi binh mã nghỉ ngơi một hồi thỏa đáng rồi lại tiến hành chính sự sau cũng được…”
“Phụ nhân nông cạn!”
Chân Định đại trưởng công chúa trầm giọng mắng, “Đợi binh mã của Dự Châu nghỉ ngơi chỉnh đốn thoả đáng thì loạn tặc của U Châu cũng đã phục hồi nguyên khí rồi còn gì! Theo ý ngươi thì phải chờ tới lúc đám kẻ cướp của Thạch gia chiếm trước U Châu rồi chiếm luôn thanh danh dẹp loạn hay phải chờ tới Tần Tương Ung ngáng một chân thì chúng ta mới động đậy hả?”
Nhắc tới Thạch Mãnh, nhắc tới Tần Tương Ung là Nhị phu nhân đột nhiên nhớ tới những lời của đại trưởng công chúa và Lục Phân đêm đó.

Nàng ta run rẩy cả người, không nói được nửa lời.
Từ sau khi biết được Lục Phân ra tay với Lục Xước ngày ngày nàng ta đều bất an, ban đêm nhiều lần mơ thấy Phù thị tìm mình lấy mạng.

Hai chị em Trường Đình và Trường Ninh đã đủ đáng thương, cũng là đứa nhỏ nàng ta nhìn lớn lên, hiện tại lại vì Lục Phân mà mất người thân, rơi vào hoàn cảnh bi thảm…
Nhị phu nhân cầm khăn tay run rẩy.


Hiện tại nàng ta cũng không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của Trường Đình, cũng không dám nói chuyện với Trường Ninh.

Thậm chí ở trước mặt Chân Định đại trưởng công chúa nàng ta cũng giống như thấp hẳn đi.
Nàng ta cảm thấy mình như tội nhân, lại không có cách nào tưởng tượng được sao Lục Phân lại có thể trấn định tự nhiên mà hoàn thành tất cả những việc tàn nhẫn ấy?
Nhị phu nhân không nói gì khiến cả sảnh dường an tĩnh.
Trường Đình ngửa đầu hít một hơi thật dài.
Tần Tương Ung đã ghi rõ kỳ hạn ba tháng, nay đã gần đến lúc ấy, ngày đống sổ sách kia được công bố sắp đến… Chân của Trường Anh… Đại trưởng công chúa đã cắm một quân bài bên cạnh Lục Phân…
Tất cả đều sẽ được công bố.
Có thể nói một đợt sóng chưa tan thì đợt khác lại dâng lên, quả là một trò hay xuất sắc.

Điều duy nhất không tốt đó là con hát trên sân khấu chính là nàng.
“Mẫu thân…” Giọng Nhị phu nhân mang theo do dự, “Chờ Nhị gia trở về có phải mọi thứ sẽ trần ai lạc định không?”
Chân Định đại trưởng công chúa hơi giật mình, giống như vừa tỉnh mộng.

Bà ta đáp: “Phải, chờ Nhị gia trở lại các ngươi sẽ dọn vào Quang Đức Đường, lại đón A Khánh về.

Một nhà các ngươi sẽ lại đoàn tụ.”
Nhị phu nhân cúi đầu cười cười, lại thấp giọng như đang lẩm bẩm nói, “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi…”
Chân Định đại trưởng công chúa lại răn dạy mấy câu rồi để Nhị phu nhân về trước.

Trường Đình vẫn dán bên cửa sổ nhìn cánh cửa đóng lại.

Lúc này Nga Mi đi tới, trong tay giống như cầm một cái bình ngọc nhỏ.
Trường Đình tiến đến bên khe hở nhìn ra bên ngoài nhưng không rõ lắm.

Nàng hé mắt nhìn, đúng lúc loáng thoáng thấy sắc mặt đại trưởng công chúa từ nhàn nhạt chuyển thành kinh hãi, cuối cùng giống như trầm ngâm suy nghĩ gì đó.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi