THIÊN KIỀU - ĐỔNG VÔ UYÊN



Trường Đình than dài: buổi sáng hôm qua Dữu thị và Phù thị mới bằng mặt không bằng lòng một trận, trong lời nói đều mang theo sắc bén thế mà buổi tối bà ta mới tới một hồi hai người đã thân thiết tới mức nói gì nghe nấy rồi sao!?
Phù thị dễ lừa gạt là đúng, còn Dữu thị có thủ đoạn cao cường cũng không giả!
Lại phải nói rằng Dữu thị quả là có bản lĩnh mượn sức người ta và lôi kéo làm thân.
Lục Xước tức giận đến suýt nữa đập bàn, nhưng ở trước mặt con gái nên ông ta không tiện hạ mặt mũi của Phù thị.

Giáo dưỡng của gia đình sĩ tộc cùng phong thái của người làm quan khiến Lục Xước hiếm khi giận thật nhưng lần này ông ta thật sự tức giận với Phù thị.
Làm gì có đạo lý nam nhân ở bên ngoài chống tường phía tây còn vợ lại quay đầu hủy tường phía đông! Lúc trước biết thế thì không bằng ở góa cho xong! Không, thà cưới Cù Uyển công chúa cũng tốt hơn so với nàng ta!
Lục Xước tức giận hay vui vẻ đều không hiện lên mặt, cả khuôn mặt tuấn tú của ông ta cứ như trích tiên không chút cảm xúc.

Ông ta chỉ gác đũa lên đĩa, hai thứ va vào nhau vang lên tiếng giòn tan.

Ông ta nghiêng đầu dặn dò Chu quản sự đang đứng cạnh đó: “Lập tức để phòng bếp làm ba bát canh bát bảo, bỏ nhiều sơn tra một chút, lại mang hai đĩa rau trộn dầu hạt cải lên.

À, lại thêm một bát canh thịt xông khói hầm, canh phải sôi sùng sục, bỏ nhiều ớt một chút, thịt phải dùng dầu nóng xào trước.”
Lục gia ở Kiến Khang lâu, khẩu vị thiên về phương nam nên không mấy ai ăn cay.
Phù thị buồn bực, rốt cuộc không nhịn được nhỏ giọng hỏi, “Làm canh thịt hầm cho ai ăn vậy?”
“Thì cho nàng đó.” Lục Xước quay đầu lại không nhìn Phù thị mà chỉ nói, “Đến đây cũng nên nếm thử đặc sản phương bắc không phải sao?”
Dịch thành nhiều sương mù, bốn phía là núi non chạy dài, lại có sông Hoài và Hoàng Hà nên thời tiết hàng năm đều đầy hơi nước, không mấy khi ấm áp.

Khi hơi ẩm bốc lên sẽ khiến người ta buồn bực, vì thế người Dịch thành thích ăn cay và mặn, khẩu vị rất nặng.


Bọn họ thường bỏ nhiều ớt và dầu vào canh, đây quả là đặc sắc của phương bắc.

Uống một chén canh nóng xuống bụng cả người sẽ đầy mồ hôi, hơi ẩm trong xương cốt cũng theo mồ hôi chay ra, cả người mới không dễ nhiễm bệnh.
Mặt Phù thị lúc trắng lúc đỏ, bàn tay nắm khăn dưới bàn xoắn lại.

Bà ta nhìn đứa con gái duy nhất lúc này nghe xong chẳng hiểu gì hết.

Sau đó bà ta lại nhìn kế nữ lúc này cũng cúi đầu, không cười cũng không đáp lời.
Thà là Lục Trường Đình đừng giả vờ như bây giờ mà bật cười đi còn hơn!
Toàn thể Lục gia đều là con hổ biết cười, Lục Xước tâm tư nặng giống như cái cửu liên hoàn, trong lòng ông ta có mấy trăm ý niệm xoay chuyển nhưng ngoài miệng lại không nói lời nào.

Nói hay thì bảo đó là gia đình sĩ tộc giáo dưỡng tốt, nhưng nói dở thì đó là làm khổ người khác!
Phù thị cảm thấy cực kỳ tủi thân, uất ức lâu dài vọt lên, mắt nóng lên, mũi cũng chua xót.

Bà ta rất muốn khóc nhưng mấy đứa nhỏ còn ở đây nên bà ta cũng không tiện mở miệng ra hỏi cho ra lẽ.
Không ai nói chuyện khiến không khí trở nên cực kỳ xấu hổ.
Trường Đình đứng lên cong người nắm tay Lục Trường Ninh hành lễ với trưởng bối nói, “Đêm qua A Ninh dựa gần quá nên A Kiều ngủ không ngon.

Con muốn đi ngủ bù một chút.” Suy nghĩ một lát nàng mới nói, “Thiệp mời hôm qua chúng ta nhận là đêm nay hay đêm mai?”

“Ngày mai.” Lục Xước xua xua tay với hai tiểu cô nương rồi nói, “Mau đi nghỉ đi, tinh thần phải tốt mới được.

Tối nay ta đưa các con đi chơi chợ đêm ở đây.”
Trường Ninh hưng phấn đến nỗi cả người cứng lại, ánh mắt sáng rực.

Trường Đình cười, nhẹ nhàng nhéo nhéo lòng bàn tay đứa nhỏ rồi lại hành lễ sau đó dắt tay em gái đi ra ngoài.

Lúc ra đến ngoài, đợi cửa khép lại nàng mới để Trường Ninh ngồi xuống sau đó nhỏ giọng hỏi, “Ăn no chưa?”
Trường Ninh lắc đầu nói, “Không phải phụ thân gọi canh bát bảo ư? A Ninh chờ canh tới.”
Trường Đình than thở, có một người mẹ như thế thì bỏ cũng dở mà cãi cũng không được.

Nếu nhịn thì lòng mình sẽ khó chịu, mà nếu nói hẳn rõ ràng thì lại sợ trưởng bối mất mặt.

Chờ Trường Ninh lớn chút nữa, đến lúc làm mai hai nhà còn phải ngồi chung một chỗ, liệu lúc ấy Phù thị có mất mặt hay không?
Trường Đình nhìn ra ngoài nghĩ một lát rồi móc một viên kẹo mạch nha từ trong tay áo ra, lột giấy nhét vào miệng Trường Ninh sau đó thấp giọng dặn dò, “Muội đang thay răng, chỉ được ăn một viên này chứ không được ăn nhiều, cũng không được nói với mẫu thân muội.”
Trường Ninh nhìn chằm chằm cái kẹo, đầu gật liên tục.

Cô nhóc ăn đến mặt mày hớn hở, nhưng sau đó phát hiện ra không thích hợp nên lập tức ngậm kẹo mơ hồ nói, “Trưởng tỷ, sao chúng ta không về phòng, ghế này của trạm dịch không có đệm, ngồi không thoải mái.”
“Muội không gửi thư cho đại trưởng công chúa sao?”

Trường Đình lại đào đào tay áo, lấy ra một bức thư được dán vuông vức nói, “Khó khăn lắm mới dừng ở trạm dịch để nghỉ một chút.

Nhân lúc tướng sĩ được nghỉ ngơi dưỡng sức muội nhờ phụ thân giúp muội đưa thư tới Bình thành đi.”
Trường Ninh bừng tỉnh sau đó lập tức gật đầu như gà mổ thóc.
Không bao lâu sau trong phòng truyền đến tiếng nữ nhân thấp giọng nức nở.

Tiếng khóc không lớn, chỉ thi thoảng vang lên nhưng lại không có ý dừng lại.

Giữa tiếng khóc xen lẫn tiếng trách mắng của Lục Xước.

Trường Ninh nhíu mày dựng lỗ tai nghe, Trường Đình lại nhanh chóng che tai tiểu cô nương lại sau đó lại nhét thêm một viên kẹo mạch nha nữa cho nàng.

Tiểu cô nương ngửa đầu nghi hoặc nhìn nàng, Trường Đình khó có lúc cười với cô nhóc và nói, “Trưởng bối nói chuyện chúng ta không thể nghe lén được.”
Trưởng tỷ nói không sai, Trường Ninh gật gật đầu, đầu lưỡi lại liếm liếm kẹo mạch nha, cả người ngọt ngào vui vẻ.
Lục Xước lại cao giọng, Trường Đình mơ hồ có thể nghe được mấy câu: “Từ ngày nàng gả vào đây, nếu ta không dạy dỗ gì thì còn thôi nhưng cả mẫu thân và cả ta đều đã dạy nàng rất nhiều.

A Kiều không hiểu rõ thế cục nên đơn giản cho nàng mặt mũi mà không ra mặt gặp Dữu thị.

Đó là A Kiều, ngay cả A Ninh nhỏ tuổi cũng hiểu được phải đi hỏi trưởng tỷ về thái độ đối đãi với Thạch gia.

Nàng thì sao!? Dữu thị vừa dỗ dành tâng bốc nàng đều hồn vía lên mây! Hôm nay là thức ăn, ngày mai thì sao?! Ngày sau thì sao?! Con kiến bò nong tằm chính là từ từ thế đó!”
Ngay sau đó là tiếng Phù thị vừa khóc vừa giải thích, “Ngài không nói gì với thiếp, mà thiếp cũng không phải không biết nặng nhẹ nên đã từ chối không nhận đầu bếp của Dữu thị rồi mà! Ngài muốn đối xử với Thạch gia bằng thái độ gì lại không nói với thiếp thì làm sao thiếp biết được? Người ta muốn làm thân, tục ngữ cũng nói duỗi tay không đánh người đang cười.


Bà ta tốt xấu gì cũng là Dữu thị của Ung Châu, cũng coi như người của thế gia…”
Trường Đình nhíu mày, vợ chồng bọn họ thế này quả thực cũng có phần sai của Lục Xước.
Phù thị lại biện giải hai tiếng sau đó tiếng khóc nhỏ dần xuống.

Lục Xước cũng không nói gì mà chỉ vén rèm, mở cửa đi ra ngoài.

Trường Đình mang theo Lục Trường Ninh đi lên đón, Lục Xước nhìn thấy thư trên tay con gái thì nỗi lòng cũng tốt hơn.

Ông ta hắng giọng rồi đón lấy nói, “Các con viết thư cho đại trưởng công chúa sao?”
Trường Ninh gật đầu, Trường Đình lại lắc đầu, “Con chỉ viết một câu thôi, còn lại đều là A Ninh viết.”
Không thích nàng thì nàng cũng sẽ không vồ vập làm gì.
Lục Xước khom lưng xoa xoa bím tóc của Trường Ninh rồi ôn nhu cười nói, “Chờ phụ thân viết thư xong sẽ cho người ra roi thúc ngựa nhanh chóng đưa đi nhé.”
“Ngài cũng viết thư cho nãi nãi ư?” Trường Ninh cười hỏi.
Lục Xước nhẹ nhàng lắc đầu nói, “Ta viết cho nhị thúc phụ.”
Ông ta viết cho em trai mình là Lục Phân.
Lúc ở trên triều Lục Xước rất ít khi viết gì đó, giấy trắng mực đen dễ để lại nhược điểm khiến người ta nắm được.

Lúc này nếu không dùng lời nhắn mà lại dùng công văn để gửi thì chứng tỏ việc rất quan trọng.
“Phụ thân viết thư cho nhị thúc phụ để làm gì thế?” Trường Đình nhẹ giọng hỏi.
Lục Xước cong môi cười, giống như rất vừa lòng với sự cẩn thận của con gái cả.

Một lúc sau ông ta mới tủm tỉm cười nói, “Con đoán xem?”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi