THIÊN KIỀU - ĐỔNG VÔ UYÊN



Dữu thị và Phù thị sóng vai đi ở đằng trước, có đám bà tử thân thể cường tráng đi bên ngoài, còn có hộ vệ hai nhà ẩn mình bảo vệ xung quanh.
Chợ đêm phồn vinh, ầm ĩ ồn ào, những gánh hàng rong có khói bốc lên nghi ngút xuyên qua mái lợp bằng cỏ tranh tỏa lên bầu trời bên trên.
Kiến Khang là nơi ngợp trong vàng son, là chỗ người ta vung tiền như rác để đổi náo nhiệt.

Nơi này lại mang theo hào khí và phồn vinh của thứ dân.
Thạch Mãnh cũng không có đứa con gái dòng chính nào tuổi tác xấp xỉ Trường Đình thế nên Dữu thị để con gái của em trai Thạch Mãnh đi theo nàng.

Nói là đi theo trò chuyện nhưng không khác gì hầu hạ.
Trường Đình không mở miệng hàn huyên thì Thạch gia cô nương cũng không dám mở miệng hỏi trước.

Nàng ta chỉ ngẫu nhiên thay nàng chắn đám đông qua lại, hoặc nhỏ giọng cực thấp mà giới thiệu mọi thứ bằng thứ tiếng nửa phổ thông nửa thổ ngữ.

Trường Đình kỳ thật cũng không hiểu hết lời này nhưng lại thấy tiểu cô nương bộ dáng ấp a ấp úng, có vẻ rất quẫn bách thì nàng không thể không an tĩnh giả vờ nghe nàng ta nói chuyện, chỉ có ánh mắt giấu sau rèm mũ là mơ hồ liếc mọi nơi.
Trường Ninh và Thạch Tuyên lại rất hợp nhau, cả hai đều thích nói vì thế nhanh chóng rúc vào một chỗ đi ở phía sau.

Trường Đình liếc nhìn Phù thị thấy bà ta mím môi không nói lời nào, ánh mắt nhìn Dữu thị như lâm đại địch.

Nàng thở dài trong lòng, đơn giản thả chậm bước chân đợi em gái.
Không có người quản thế là hai tiểu cô nương phía sau bắt đầu nhỏ giọng huyên thuyên.


Trường Đình nghe Trường Ninh nhỏ giọng hỏi Thạch Tuyên, “Ngươi còn có mấy ca ca nữa?”
Thạch Tuyên cười rộ lên, khóe miệng như ẩn như hiện một đôi má lúm đồng tiền, bộ dạng cực kỳ cơ linh.

Nàng vươn ba ngón tay ra, không nói lời nào mà chỉ hấp háy đôi mắt lấp lánh nhìn Trường Ninh cười.
“Ba người?”
Thạch Tuyên vừa cười vừa gật đầu.
Trường Ninh có chút nhụt chí, đuôi mắt rũ xuống, sau đó quay đầu nhìn chị gái.
So anh trai bị thua thế là đành cầu cứu chị gái hả…
Trường Đình xốc rèm mũ lên một chút sau đó vẫy tay nói với Trường Ninh, “A Ninh, đừng đi quá nhanh, lúc này trời tối cẩn thận ngã thì đau lắm.”
Ngoài miệng Trường Đình rất là quan tâm tới em gái, Trường Ninh nghe thế thì lập tức vui sướng, chân dẫm lên giày nhỏ chạy tới nắm lấy tay chị gái sau đó quay đầu cười hỏi Thạch Tuyên, “A Tuyên, ngươi có tỷ tỷ sao?”
Thạch Tuyên lắc đầu, thần sắc rất hâm mộ nói, “Không có, chỉ có hai vị cô nương lớn hơn ta nhưng không phải tỷ tỷ.”
Trường Ninh nghe thế thì ngây ra còn Trường Đình lại lập tức hiểu ngay.
Bắc địa coi trọng tôn thi, đích thứ rất rõ ràng.

Con vợ lẽ là nửa chủ nhân cũng là nửa người hầu, không được ghi vào gia phả, cũng không có chuyện con vợ cả gọi con vợ lẽ là huynh đệ tỷ muội.

Nói đơn giản thì con vợ lẽ không có bất kỳ danh phận gì.

Nếu là con gái thì cho một bút của hồi môn đã là hoàn thành trách nhiệm.


Còn nếu là con trai, nhà nào tốt sẽ lo cho hắn một công việc, cưới vợ cho hắn là coi như tận tình tận nghĩa.

Còn nếu nhà nào không có lương tâm thì chính là phế đi cũng có.
Vị Thạch gia cô nương đi theo phía sau Trường Đình lặng lẽ cúi đầu.

Thạch Mãnh đắc đạo thì gà chó lên trời, nhưng Thạch gia cũng chỉ có nhà ông ta là phú quý, còn những đứa con vợ lẽ khác đương nhiên cũng chẳng sơ múi được gì.

Trường Ninh không hiểu nhưng lại linh hoạt hiểu được không nên hỏi nữa.

Cô nhóc cười tủm tỉm xoay chủ đề câu chuyện, “Sao chỉ thấy đại ca ngươi thế?” Vừa nói tiểu cô nương vừa chỉ vào nam tử cao lớn mặc quần xanh áo trắng đi phía sau Thạch Mẫn hỏi, “Hắn cũng là ca ca của ngươi sao?”
Trường Đình theo tay nàng nhìn lại mới phát hiện phía sau Thạch Mẫn là một người, chính là vị lang quân áo đen nàng nhìn thấy vào đêm trước.
Bắc địa gió lớn, gió nam đột nhiên thổi tới, Trường Đình đột nhiên không kịp phòng ngừa nên rèm mũ bị xốc lên, ánh sáng lọt vào một nửa.

Đúng lúc này nàng lại vừa ngẩng đầu, rèm bay về phía sau, ánh mắt vừa lúc đối diện với nam tử mặc quần xanh áo trắng kia.
Ánh mắt hắn sáng như đuốc, mũi cao thẳng, khóe miệng mím chặt, cả người thoạt nhìn đã im lặng tới mức hòa vào lòng đất.

Nhưng hắn có thứ gì đó thực đặc biệt dù nàng không biết đặc biệt chỗ nào.
Nàng theo bản năng nhíu mày, ánh mắt vội dời đi.


Nàng không có thói quen nhìn người khác, Lục Xước cũng chưa từng dạy nàng phải đối diện với người khác thế nào.
Mà khéo là nam tử kia cũng chỉ sửng sốt một chút sau đó lập tức bình tĩnh nhưng mắt vẫn không dời đi.
Đúng lúc này lại có gió thổi tới thổi rèm mũ rơi xuống che khuất mặt nàng.

Đến tận đây nam tử kia mới cực kỳ bình tĩnh dời mắt đi, nhưng hoàn toàn không thấy hắn thẹn thùng hay ngượng ngùng gì, biểu tình của hắn thực tự nhiên.
Kẻ này thực to gan!
Lòng Trường Đình rất giận dữ, lại nghe Thạch Tuyên cất giọng thanh thúy không hề để ý nói, “Hắn hả? Hắn mới không phải ca ca của ta đâu.

Phụ thân hắn là người Hồ.”
Trách không được thoạt nhìn hắn không quá giống người Hán.
“Thế còn mẫu thân hắn?” Trường Ninh muốn nhìn tiếp nhưng lại nhút nhát sợ sệt, hơi sợ hãi.

Ánh mắt tiểu cô nương lập lòe, cả người dựa vào bên cạnh Trường Đình nói, “Thoạt nhìn hắn cũng không giống người Hồ….”
Tộc người Hồ ở phía bắc của Đại Tấn, là tộc du mục nên rất phóng túng và hung hãn.

Bọn họ mơ ước bảy châu phía Đông Băc của Đại Tấn đã lâu, oán hận chất chứa đã lâu.

Một bên như con nghé con mới ra đời, một bên lại như kẻ bệnh hoạn sắp chết, vì thế Đại Tấn đối đãi với người Hồ cũng không thân thiện gì.
“Mẫu thân của hắn à…” Thạch Tuyên muốn nói lại thôi, mặt đỏ lên, không hiểu phải mở miệng thế nào.

Sau một hồi suy nghĩ nàng ta mới nói, “Ta hẳn nên gọi hắn là biểu ca.”
Mẹ hắn xuất thân Dữu thị ư!?
Trường Đình cả kinh đến suýt thì ngã chổng vó.


Ung Châu Dữu thị thật sự gả con gái cho người Hồ sao!? Bọn họ đến tột cùng có biết xấu hổ không?! Bọn họ còn muốn đặt chân trên đời này không?!
Trong lòng Trường Ninh lại không biết gì nên chỉ cười hỏi, “Hắn có tên của người Hồ ư? Sao ngày ngày hắn lại ở nhà các ngươi vậy? Sao hắn không ở chỗ của người Hồ, nghe nói bọn họ ở lều trại, ăn thịt tươi.

Hắn cũng thế à?”
“Hắn… không phụ thân cũng không mẫu thân… nên mới ở nhà của chúng ta…” Thạch Tuyên nói rất mơ hồ.

Chuyện liên quan tới nhà ngoại nên tiểu cô nương cũng hiểu là việc này rất mất mặt vì thế vội vàng hoang mang chuyển đề tài.

Nàng vẫy bàn tay trắng xinh xắn về phía trước rồi cao giọng gọi, “Mẫu thân, A Tuyên muốn uống trà hoa quế!”
Dữu thị ngừng bước, các nam nhân phía trước cũng thế.

Thạch Mãnh lớn tiếng cười rộ lên nói, “Trà hoa quế của nhà này cũng không tồi, Lục Công có muốn nếm thử trà và rượu của bắc địa thì cùng vào chung náo nhiệt thôi.”
Quán trà ở ven đường, Trường Đình ngẩng đầu vừa lúc thấy đằng trước có một tấm vải bố treo cao.

Quán nhỏ không có tên, chỉ viết ba chữ trà hoa quế, bên cạnh có một cái bếp lò vừa cao vừa rộng, trên đó là ấm trà bằng đồng cực đại, nước đang sôi sùng sục.
Vị lão hán đang đun trà thấy người của Thạch gia tới thì vội vàng lau mồ hôi rồi vắt khăn lên vai và chạy chậm tới khom người vui vẻ hành lễ, “Tiểu nhân thỉnh an Thạch lão gia! Hôm nay ngài dùng trà hay uống rượu? Rượu hoa quế mới ủ còn đang nồng mùi mật đó!”
Các nam nhân đi về phía trước, Lục Xước đi đầu, Thạch Mãnh đi sau ba bước, Trường Anh cùng Thạch Mẫn sóng vai, Trường Mậu và nam tử người Hồ kia sóng vai.

Đợi bọn họ tới gần Trường Đình cúi đầu trầm mặc, rèm mũ che kín mít.
Lục Xước chịu đi về phía trước tức là đồng ý ngồi lại.

Thần sắc của Thạch Mãnh lập tức vui vẻ, miệng cười ha ha hỏi, “Lục Công muốn uống trà hay rượu? Nếu muốn uống rượu thì móng giò quay của Giáp Tự Phường và tương lưỡi vịt ở đó đều là đồ nhắm hảo hạng.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi