THIÊN KIỀU - ĐỔNG VÔ UYÊN



Tuyết trắng xóa, núi cao chót vót giao nhau như sóng nước phập phồng trong đám mây trời uốn lượn.

Chúng có màu chàm, màu xanh, màu xám, xanh đậm, xanh nhạt, tất cả đều giấu dưới màu tuyết trắng.
Từ xa nhìn lại thực giống một bức tranh thủy mặc được người ta vẩy mực vẽ vội.

Giống như bức 《 hàn sơn xuân cư đồ 》được treo trong thư phòng nhỏ của nàng…
Cả người Trường Đình dựa vào gậy chống, đầu ngửa lên thở hổn hển từng hơi, mắt mờ cả đi —— nàng đúng là điên mà, trước mắt muốn leo núi, con đường phải đi cực kỳ vất vả thế mà nàng còn nghĩ tới bức vẽ treo ở kinh đô Kiến Khang…
Nếu đây đúng là tranh vẽ thì tốt rồi, nàng chỉ cần vươn tay xé bức vẽ này đi là có thể một bước tới Dự Châu.

Trong nhà cũ ở Bình thành có bếp lò đỏ lửa, có nước trà bốc khói, có giường đệm dày ấm… Trường Đình vẫn dựa vào cây gậy, lẳng lặng đánh giá xung quanh chỉ thấy thôn xóm rách nát, lưu dân quần áo tả tơi rải rác khắp nơi.

Còn có gió thổi lắc lư hàng rào tre.
Đây mới là quang cảnh nên được vẽ vào tranh để người ta nhìn thấy, để đám quý nhân thế gia nhìn rõ xem bọn họ có cảm thấy thẹn hay không.
Gió to gào thét, trên mặt lạnh đến cắt da, khăn trùm đầu bị gió thổi một cái bay xuống mặt tuyết đọng.

Trường Đình thở dài, hiện tại nàng và đám lưu dân thấp hèn kia không khác gì nhau thì nàng lấy tư cách gì mà thương hại bọn họ?
Trường Đình nghỉ một lát mới gian nan rút chân ra khỏi tuyết đọng, vì dùng lực quá lớn nên nàng lập tức ngã ngửa ra sau.

Hồ Ngọc Nương vội vàng cong lưng nâng nàng dậy, vừa đỡ vừa chê cười nàng, “Thế nào cũng phải cậy mạnh đi đường ngoài thành.

Chỗ này tuyết đọng cũng không ai thèm quét! Chúng ta mới đi chưa được một buổi sáng mà ngươi đã ngã mấy lần rồi.”
Trường Đình đỏ mặt.

Nàng không giỏi đi lại, tiểu Trường Ninh cũng là do có Hồ Ngọc Nương dắt nên mới vững vàng đi được.


Lúc này Hồ Ngọc Nương còn phải dùng một tay còn lại đỡ nàng…
Bàn chân đau đến xuyên tim, ngón chân và ngón tay đều bị đông lạnh đến không còn cảm giác.

Trong lòng Trường Đình hiểu rõ đây không phải điềm tốt vì thế nàng cố chịu đựng ngón tay sưng đau mà cố gắng xoa nắn.

Khó khăn lắm tay mới có chút ấm, nhưng sau đó cơn ngứa như cào tim phổi lại dâng lên.
Trường Đình trở tay vịn lấy Hồ Ngọc Nương, nhưng tay vừa chạm vào tay nàng kia thì đã ngứa đến độ huyết nhục bao quanh xương cốt cũng như run lên.

Tiểu cô nương nhe răng trợn mắt đứng dậy, dùng sức chớp chớp đôi mắt rưng rưng.

Lúc mở mắt ra thì chỉ thấy trước mặt có thêm một quả trứng gà nho nhỏ, vàng óng ánh.

Nàng quay đầu nhìn Hồ Ngọc Nương chỉ thấy nàng ta tươi cười với mình.

Khăn trùm đầu bọc lấy nửa gương mặt nàng ấy, chỉ có một hàm răng không quá chỉnh tề là lộ ra.
Lúc vừa đi ra khỏi thôn kia bọn họ lập tức lấy trứng gà trộm được hôm qua ra bóc ăn.

Tiểu Trường Ninh cắn hai ba miếng đã ăn xong thế là Trường Đình đưa phần của mình cho con bé.

Dù bần cùng cũng không ăn của ăn xin, Trường Đình ăn không được —— lúc đầu nàng cho rằng phụ nhân ục ịch kia sẽ thuận tiện cầm mười mấy văn tiền của bọn họ thế nên coi như ba quả trứng gà này là bọn họ mua.

Nhưng ai biết tiền vẫn còn, vì thế trứng gà Ngọc Nương đưa tới lại trở thành đồ các nàng ăn trộm…
Một từ trộm này quá nặng, giống như một đỉnh núi lớn ép đến độ Trường Đình không thở nổi.

Kỳ thật tiểu Trường Ninh ăn cũng giống nàng ăn, đều vứt mặt mũi của Lục gia, không biết nàng còn định lừa mình dối người cái gì nữa.
Chỉ có điều nàng không nghĩ lúc ấy Hồ Ngọc Nương cũng không ăn…
Mặt Trường Đình đỏ lên, vội vàng xua tay nói, “Ngươi ăn đi, ngươi ăn mau, ta không đói bụng.”
Hồ Ngọc Nương cười lệch cả miệng, lại thò người qua thì thầm, “Sáng sớm hôm nay ta đến chỗ bà thím kia múc nước đổ vào lu cho bà ta.

Lúc ấy bà ta cho ta năm văn tiền nhưng ta không lấy… Coi như ta làm trả công ba cái trứng gà này…” Nói xong nàng ta lại buồn bực lẩm bẩm, “Chúng ta ngủ nhờ một đêm, dùng một ấm nước nóng mà bà ta dám thu của chúng ta những 80 văn tiền.

80 văn đó! Ta và gia gia một tháng cũng không tiêu nhiều tiền như vậy! Ta gánh nước đến nỗi vai đỏ lên thế mà bà ta mới cho được có 5 văn…” Nói xong nàng ta còn phỉ nhổ một trận, hung tợn mắng, “Đồ gian thương!”
Trường Đình cũng không biết còn có chuyện bực này vì thế lồng ngực lập tức nóng lên, ngập ngừng không biết phải nói gì.
Hồ Ngọc Nương sảng khoái cười nói, “Hôm qua ngươi không cho rút chủy thủ, sau đó ta nghĩ lại đó là đúng.

Nếu lúc ấy xé rách mặt thì ba người chúng ta sợ là không ai đi được —— người ta thẹn quá thành giận có thể làm nhiều việc, hơn nữa trong đó còn có nam nhân! Chúng ta vì tiền tài mà mất mạng thì quả là lỗ.

Lúc ra cửa cần bình tĩnh, đừng vội tranh một sớm một chiều, đây là điều gia gia từng dặn ta.”
Không có gì quan trọng hơn sống sót, Trường Đình cũng đồng ý.
Hồ Ngọc Nương cong người đập quả trứng lên một tảng đá gần đó sau đó lột vỏ duỗi tay đưa cho Trường Đình ý bảo nàng mau ăn.
Trứng gà trắng nõn chiếu rọi trong tuyết bóng loáng như tấm kính có hoa văn hải đường của nàng.

Trường Đình vĩnh viễn cũng không nghĩ đến có ngày nàng sẽ vì một quả trứng mà cảm động đến không thôi.
“Chúng ta mỗi người một nửa, ta ăn lòng trắng, ngươi ăn lòng đỏ.”
Trường Đình xoa tay lên khăn tay sau đó duỗi tay đón lấy.

Nàng lột lòng trắng ra, để một cái lòng đỏ hoàn chỉnh cho Hồ Ngọc Nương.


Nàng kia ngẩn ra, ngay sau đó cười rộ lên, nuốt một ngụm nước miếng.

Nàng ta cũng không từ chối mà đón lấy, trước tiên bẻ lòng đỏ thành hai nửa, bỏ một nửa vào miệng mình.
Hiện giờ đến cái trứng gà cũng là vật hiếm lạ, lúc còn ở Kiến Khang Trần Ẩu bưng canh trứng nấu với ngao sò khô, nấm hương, thịt vụn tới cho nàng ăn mà nàng còn ghét bỏ vì bên trong không có mùi tía tô…
Trường Đình thấy trong lòng chua xót, trứng gà còn nóng, chắc là Hồ Ngọc Nương vẫn đặt bên người.

Lòng trắng trứng cũng không có mùi vị nhưng nhai trong miệng từng chút một lại như nhai gan rồng tủy phượng.
Lúc này tiểu Trường Ninh dựa vào người nàng “A” một tiếng, Trường Đình quay đầu nhìn thì thấy một nam hài tầm 5-6 tuổi đầu tóc rối bời tổ quạ, trên mặt đầy bùn đất đang trốn sau tảng đá nhìn bọn họ với ánh mắt tỏa sáng.
Trường Đình theo bản năng ôm em gái lùi ra sau hai bước.

Ánh mắt đứa nhỏ kia như một con sói nhỏ sẵn sàng nhào lên…
Hồ Ngọc Nương quay đầu nhìn thoáng qua sau đó không để ý nói, “… Mấy tháng này đều thấy đám trẻ thế này.

Chúng nó chạy đầy đường, đầy ngõ trộm đồ ăn, trộm tiền tài… Hơn phân nửa đều là không cha không mẹ…” Nói xong nàng lập tức đuổi đứa nhỏ kia đi, “Đi đi đi! Ngồi xa chúng ta một chút!”
Vụn lòng đỏ trứng gà rơi trên mặt tuyết.

Ánh mắt đứa nhỏ kia theo vụn rơi xuống mà nhìn chằm chằm.

Đợi vụn trứng rơi xuống rồi hắn không tự chủ được nuốt một ngụm nước miếng sau đó há miệng nói một loạt tiếng thổ ngữ.

Trường Đình căn bản không hiểu cái gì, chỉ thấy Hồ Ngọc Nương trầm mặc đưa cho đứa nhỏ kia nửa miếng lòng đỏ trứng gà còn lại.
Đứa nhỏ lập tức vồ lấy, nhét luôn vào mồm, không kịp nhai đã nuốt vào bụng.

Sau đó nó lại ngẩng đầu lên, trợn tròn đôi mắt lẳng lặng nhìn Hồ Ngọc Nương.
Trường Đình theo bản năng nhíu mày, lại nghe Hồ Ngọc Nương vừa xua tay vừa sốt ruột nói, “Không còn nữa! Chúng ta thật sự không còn đồ ăn nữa! Tất cả đều cho ngươi rồi!”
Đứa nhỏ kia vẫn dán mặt bên tảng đá, đôi mắt sáng ngời có thần nhìn bọn họ không di chuyển.
Xem ra hắn vẫn còn cầm cự được.

Trường Đình nhìn đứa nhỏ, lại nhìn Hồ Ngọc Nương không hiểu sao đứa nhỏ này còn dám ăn vạ bọn họ.

Không phải trẻ con lưu lạc bên ngoài từ nhỏ rất biết nhìn sắc mặt ư? Mấy thứ nữ của nhị thúc Lục Phân nhà nàng đều biết xem mặt đoán ý, chỉ thấy chuyển biến tốt là lập tức thu lại biểu tình…
Hồ Ngọc Nương cắn răng một cái rồi dậm chân, đơn giản vùi đầu túm Trường Đình đi về phía trước.

Trường Đình ngạc nhiên hỏi nàng ấy, “… Hắn nói cái gì đó?”
Hồ Ngọc Nương đảo mắt nhìn lại thì thấy đứa nhỏ kia mong mỏi nhìn theo các nàng rồi sau đó nhanh chóng chạy về một hướng khác.

Cuối cùng yên tâm rồi nàng ấy mới trả lời Trường Đình, “Hắn nói đã mấy ngày hắn không ăn gì, chỉ dựa vào uống nước và gặm vỏ cây để sống, hắn cầu chúng ta cho hắn chút thức ăn…”
Còn may bọn họ không lấy bánh ra ăn, Trường Đình nhẹ nhàng thở ra.
Hiện giờ tình cảnh của bọn họ cũng không tốt hơn những người kia lầ bao.

Tự bản thân còn khó đảm bảo thì làm sao dám làm bồ tát, làm sao có thể phổ độ chúng sinh đây? Đây chính là tư tưởng của đám người mang huyết mạch thế gia, xuất thân quan lại chính thống.

Trường Đình thở dài nghĩ một đường này còn dài, nàng đang muốn mở miệng lại nghe thấy Hồ Ngọc Nương hạ giọng nói: “Trước khi gặp được gia gia… Ta cũng đã sống những ngày thế này…”
Trường Đình im bặt, những lời định nói cứ nghẹn ở cổ.

Nàng nhéo lòng bàn tay Hồ Ngọc Nương và không nói gì.
Người ở thế yếu luôn khiến người khác đồng tình, đồng cảm giống như bản thân họ cũng như thế.

Hai bên đều thưởng thức lẫn nhau.
Có đôi khi cuộc sống như một cái đầm lặng im không gợn sóng.

Một viên đá rơi xuống sẽ tạo thành bộ dạng gì không ai biết.

Tiểu nam hài kia chính là cục đá ấy, nó “Thình thịch” nện vào cuộc sống vốn đã như sóng xô của ba người..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi