THIÊN KIỀU - ĐỔNG VÔ UYÊN



Trường Đình trầm mặc, khẽ ngẩng đầu lên.
Chỉ thấy đêm tối an tĩnh, ánh mắt thiếu niên trầm mặc, hai má có vết đỏ ửng, biểu tình không khác gì ngày thường nhưng ánh mắt hắn không giống ngày thường.

Nàng không biết là cảm giác gì, ngày thường hắn như một con sói có thể nhảy lên bất kỳ lúc nào nhưng hiện tại hắn như dòng sông ngầm với dòng nước yên lặng chảy qua.
Hắn say sao?
Có người hình như uống rượu một chút đã gục, nhưng Mông Thác….
Thoạt nhìn hắn rõ ràng là cái loại người rắn rỏi ngàn ly không say.
Trường Đình cười rộ lên sau đó nhìn Mông Thác nắm chặt tờ khế ước bán mình dúm dó trong tay.
Ngày mai đã tới Ký Châu, hắn đưa khế ước bán mình của Mãn Tú cho nàng để làm gì? Chẳng lẽ trên tay cầm khế ước bán mình thì Mãn Tú sẽ trung thành với nàng hơn vài phần ư? Mông Thác hy vọng Mãn Tú trung thành với nàng vậy chứng tỏ Mãn Tú sẽ không hướng tới Thạch gia, không ăn cây táo, rào cây sung ư?
Ánh lửa lay động, nhóm hán tử vui vẻ nên chưa có ý định nghỉ ngơi.

Bọn họ cất cao giọng hát một khúc dân ca của Ký Châu, giọng ca vang vọng từ gần đến xa, mờ ảo dần dần không thấy.
Trường Đình cũng không duỗi tay đón lấy tờ giấy mà suy nghĩ sau đó nửa nghiêng người, một tay lấy chén sứ một tay rót nước ấm rồi cười đưa cho Mông Thác nói, “Không thể uống rượu thì đừng uống, làm gì phải cậy mạnh.”
Mông Thác đặt tờ khế ước bán mình kia xuống đất, lại ngoan ngoãn đón lấy chén sứ và ngẩng đầu uống một hơi cạn sạch rồi mới đưa chén cho nàng.

Trường Đình cũng thuận tay rót một chén nữa đưa qua, Mông Thác lại ngoan ngoãn uống.

Nước ấm vào bụng khiến cảm giác nóng rực dịu đi nhiều.

Mông Thác híp híp mắt, một lúc lâu sau mới thở ra một ngụm khói trắng.
Hắn không nói chuyện, Trường Đình cũng không nói chuyện, mọi người ngồi song song như thế một lúc.
Lúc sau Nhạc Phiên kéo Hồ Ngọc Nương đi qua chỗ kia ca hát náo nhiệt.
Chỉ hai người bọn họ lẳng lặng ngồi đó thật lâu, Mông Thác ho nhẹ một tiếng, Trường Đình cũng nghiêng đầu nhìn hắn.
“Khế ước bán mình này ngài cầm đi.” Mông Thác còn hơi lơ mơ nhưng lời nói vẫn rất rõ ràng, “Hiện giờ tình huống rắc rối phức tạp, không biết ai có ý nghĩ gì.

Ngài không thể liếc một cái đã nhìn thấu tất cả.


Hồ cô nương cùng ngài và A Ninh là sống chết có nhau nên tự nhiên có thể tin tưởng nhưng một mình Hồ cô nương không thể làm được quá nhiều.

Còn Mãn Tú…”
“A Ngọc không phải tôi tớ của ta và A Ninh.” Cho nên không thể lấy ra so sánh với Mãn Tú.
Trường Đình không chút do dự đánh gãy lời Mông Thác.
Mông Thác dừng một chút sau đó gật gật đầu, “Là lời ta nói không chuẩn, ngài đừng trách.”
Trường Đình nhẹ gật đầu, nhỏ giọng nói, “… Không trách.”
Mông Thác ngửa cổ, hầu kết giật giật, hơi rượu vẫn bốc lên.

Hắn lắc lắc đầu rồi tiếp tục nói, “Cách làm việc của dượng không bó hẹp trong khuôn khổ đạo đức, hẳn Lục công đã nói với ngài chuyện dượng sẽ làm ra, bản thân ta cũng khong đoán ra.

Thạch Mẫn đã hai mươi tuổi lại vẫn chưa thành thân.

Lúc trước từng định ra hai mối hôn sự: một là cô nương của đại phòng Dữu thị, thiếp canh và sính lễ đã đưa qua nhưng vị cô nương kia trên đường đến đã bệnh chết.

Lúc sau lại định ra một hôn sự khác nhưng còn chưa định sính lễ thì vị cô nương kia cũng qua đời.

Hôn sự của Thạch Mẫn cũng vì thế mà bị trì hoãn.

Sau đó dượng không cho người khác nghị luận về hôn sự của Thạch Mẫn, nghe một lần sẽ trách phạt một lần vì thế dần dần việc này cũng được giấu xuống.”
Trường Đình nghe thế thì hãi hùng khiếp vía.
Nàng biết Thạch Mãnh to gan, nhưng không nghĩ tới ông ta lại to gan tới mức ấy!
Tình huống của Thạch Mẫn như vậy mà ông ta còn dám đánh chủ ý lên cô nương của Lục gia! Mà khi đó cha nàng vẫn còn sống đó!
Trường Đình hé miệng nhìn Mông Thác và nhẹ giọng nói, “Ta hiểu ý ngươi, nhưng ta cũng biết mục đích của các ngươi không phải cái này.”
Bọn họ cũng không đánh chủ ý lên nàng, ít nhất không phải đứng từ lập trường của Thạch Mẫn mà đánh chủ ý lên nàng.
Mông Thác xoay đầu nhìn nàng một cái thật sâu, sau đó khóe miệng hắn nhếch lên lặng lẽ cười.


Rồi hắn tự mình quay đầu đi, cong eo nhặt một nhánh củi ném vào đống lửa và tiếp tục nói, “Mỗi người đều có mục đích của mình, mục đích của chúng ta là mong Lục gia có thể giúp nhị ca một tay.”
“Nhị ca?” Trường Đình hỏi lại.
Mông Thác gật gật đầu, “Con thứ của dượng, Thạch Khoát.

Huynh ấy và Thạch Mẫn cùng một mẹ đẻ ra nhưng vẫn luôn an phận ở Ký Nam.

Sau khi Lục công rời khỏi Ký Châu ta cũng bị điều tới Ký Nam làm phó quan, Nhạc lão tam cũng là người của nhị ca.

Vừa gặp các ngài là ngay đêm ấy Nhạc lão tam đã cho người truyền tin đến Ký Nam, trong đó không nói tỉ mỉ mà chỉ nói có ba tiểu cô nương sĩ tộc gặp hoạn nạn cho nên nhị ca mới phái ta dẫn binh tới U Châu tiếp ứng.”
Câu chuyện ngừng lại, lý do trong miệng hắn lúc này có chút mơ hồ, “Vốn ta định đưa các ngài tới Ký Châu, còn Nhạc lão tam sẽ tiếp tục đi lên phương bắc, nhưng vừa thấy ngài và A Ninh…”
Lòng Trường Đình đã hiểu, suy đoán của nàng không sai.
Có lẽ vì uống rượu nên Mông Thác mới nói được nhiều như thế mà không ngừng, lại còn rất thẳng thắn.
Thậm chí hắn cũng rất ra dáng đấng mày râu, nói tới việc Thạch Khoát an phận ở Ký Nam chỉ như trần thuật, không hề bình luận gì về hành động của Thạch Mãnh.
Trường Đình cong môi cười, cánh môi khẽ hé nói, “Hiện giờ ta tự thân còn khó bảo toàn thì sao có thể trợ giúp các ngươi một tay đây? Chỉ hy vọng Thạch đại nhân không làm ăn lỗ vốn để rồi thẹn quá thành giận là tốt rồi.”
Nàng cũng chưa nói vị Thạch đại nhân nào mà chỉ che mắt, giấu thần sắc sau đó nhẹ giọng nói, trong giọng nói có chút trào phúng, “Huống chi chuyện huynh đệ bất hòa thì người ngoài cũng không thể quản được.”
Bởi vì người ngoài quản không được cho nên mới muốn đem người ngoài biến thành người trong nhà.
Trong lòng Mông Thác đột nhiên hiện lên ý niệm này.
Tức thì hai người đều im lặng.

Trời đêm lạnh lẽo, đống lửa đốt đến sáng ngời, Trường Đình ngửa đầu nhìn về phía chân trời xám xịt, lúc này đã không còn chút ánh sáng nào.

Nàng thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn về phía Mông Thác rồi cong môi cười và mở miệng nói, “Ngươi biết không? Lúc rời khỏi Ký Châu A Ninh đã rất luyến tiếc, còn trộm hỏi ta có thể gặp lại A Tuyên và các ngươi hay không? Con bé hỏi chúng ta có còn tới Ký Châu nữa hay không? Khi ấy ta chắc chắn mà nói không, chúng ta nhất định sẽ không tới đó nữa.

Vận mệnh sẽ không để chúng ta tới Ký Châu, cũng sẽ không để chúng ta gặp lại những người của Thạch gia nữa.”
Trường Đình duỗi hai tay ra, làm một động tác ôm lấy rồi quay đầu mỉm cười, giọng cũng cao hơn, “Nhưng ngươi nhìn xem, chúng ta lại tới nữa rồi.


Nếu không quản được thì cũng chẳng cần lo lắng làm gì.”
Mông Thác trầm giọng mở miệng, cảm giác nóng bỏng rượu mang tới đã tan đi, “Người khác mong đợi thì cứ để bọn họ tiếp tục nghĩ, nếu bọn họ có mục đích thì cứ để bọn họ tiếp tục hy vọng xa vời.

Ý tưởng của người khác thì trước sau đều là của bọn họ.”
Mông Thác chậm rãi ngẩng đầu nhìn Trường Đình sau đó gằn từng chữ một, “Những điều đó đều không liên quan gì tới ngài.

Lục công tuyệt đối không hy vọng nhìn thấy ngài nhắm mắt theo đuôi, làm theo kỳ vọng và con đường người khác mong muốn.”
Cánh tay của Trường Đình hơi cứng lại.

Hắn đang trả lời câu nói “không quản được thì không cần lo” của nàng ư?
Trường Đình chôn đầu vào đầu gối, mũi chua xót, đột nhiên cảm thấy thực tủi thân.
Mông Thác cúi người về phía trước, thò tay nhặt tờ giấy trên mặt đất sau đó lại duỗi tay đưa cho Trường Đình, “Nhị ca không phải dượng, cũng không phải Thạch Mẫn, lấy cá tính của huynh ấy thì nhất định sẽ không dựa vào nữ nhân để trèo lên.

Nhạc lão tam nghĩ như thế nào, dượng nghĩ như thế nào, Thạch Mẫn nghĩ như thế nào đều không quan trọng, đều không đủ để ảnh hưởng tới đại cục, quan trọng là ngài nghĩ như thế nào…”
“Ngươi thì sao?” Trường Đình bị hơi nóng bốc lên đầu nên nhẹ giọng hỏi.
Ngươi nghĩ như thế nào?
Nói thật nàng cũng không rõ đến tột cùng nàng muốn hỏi cái gì, muốn nghe đáp án gì nhưng lời nói cứ thế mà bật ra.
Mông Thác hơi giật mình, hắn trầm mặc một chút mới nói, “Ta nghĩ như thế nào cũng không quan trọng.”
Mọi người vẫn đang ca hát, đám hán tử mấy ngày nghẹn một hơi, lúc này ở dưới ánh lửa bọn họ đều phát tiết ra hết.
Trường Đình “à” một tiếng, lại vùi đầu nhìn tờ khế ước bàn mình trên tay Mông Thác sau đó mỉm cười và nhận lấy.

Nàng ngẩng đầu lên nói nhỏ, “Ta nghĩ như thế nào kỳ thật cũng không đáng nhắc đến.

Cái thế gian này kẻ nào nắm quyền trong tay mới có quyền nghĩ thế nọ thế kia.

Đến tiểu hoàng đế trong cung cũng bị thừa tướng và các vị đại thần xoay vòng huống chi chúng ta.

Ngươi biết ta đã không có chỗ dựa, nếu ta không đi theo còn đường người khác muốn thì ta chỉ có cách chọn làm ngọc nát.”
Nàng cần phải trở lại Lục gia, chỉ thế nàng mới có giá trị.

Giống như một khối ngọc thạch còn chưa được mài giũa, chỉ có cắt ra mới có thể thấy ngọc bên trong, mới có thể được coi là giá trị liên thành.


Cho nên nàng cũng không phải quá lo lắng Thạch gia sẽ tùy tiện đập nát một khối ngọc.
Nhưng nếu có người trong Thạch gia không nhìn rõ tình huống mà khăng khăng dùng sức mạnh…
Thế gian luôn có những thứ còn quan trọng hơn so với sống sót.
Trường Đình hơi ngừng lại và nói, “Mà ta cũng không sợ hãi ngọc nát đá tan.”
Bầu trời đêm mênh mông, lại một đêm không ngủ.
Mông Thác cũng không nhớ nổi đến tột cùng hắn đã đáp thế nào.
Hắn chỉ nhớ rõ men say dần dâng lên, sau khi nghe trưởng nữ của Lục gia nói câu kia hắn lại cảm thấy choáng váng.

Đầu óc vốn bị hơi rượu quấy cho hỗn loạn lại trở nên mông lung.

Cuối cùng hắn đã hiểu vì sao đám mãng phu kia vừa uống chút rượu vào là bắt đầu đắc ý vênh váo.

Hôm qua hắn cũng hồ đồ không kém gì bọn họ, khế ước bán mình vẫn luôn muốn đưa cho nàng, đâu phải đợi tới lúc hắn uống say khướt mới có dũng khí đưa…
Đến tột cùng hắn đã nói cái gì?
“Có người sẽ che chở ngài”, hay là, “Ta sẽ che chở ngài”?
Con mẹ nó đến tột cùng hắn đã đáp thế nào?!
Mặt Mông Thác lúc trắng lúc đỏ, trong lòng mắng mình một trận.
“A Thác ca!” Nhạc Phiên giục ngựa đi tới, giơ tay vỗ lưng Mông Thác sau đó cười nói, “Nghe nói hôm qua huynh uống rượu à?”
Mông Thác “Bá” một cái đã thấy máu dồn lên não, miệng hé ra, hai chân kẹp chặt bụng ngựa giục nó đi về phái trước.

Lúc đi hắn nhẹ ném lại một câu, “Cút ngay.”
Nhạc Phiên không nín được ha ha cười to, lại vung roi ngựa đuổi theo, “Ha ha ha ha! Gia sớm đã nói huynh đừng uống rượu.

Huynh nói xem huynh mới uống một bát rượu đã say, hôm qua còn mạnh miệng đòi phụ thân đổ cho một bát to.

Đã thế huynh còn ngửa đầu uống một hơi hết sạch!” Lời nói của hắn vừa chuyển đã cười hì hì hỏi, “Hôm qua huynh có biết mình đã hát không?”
Mông Thác xanh cả mặt.
Mụ nội nó, hôm qua đến tột cùng là hắn đã làm cái trò gì trước mặt Lục cô nương vậy?
“Ta, có hát ư?”
Mông Thác quay đầu, mặt không biểu tình hỏi, nhưng giọng điệu đều là hối không kịp..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi