THIÊN KIÊU NGẠO THẾ

Chương 100

Trước tiên nhìn thấy “Lực sĩ Vu Man” giết chết một con “Đại lực man hùng”, gây nên hỗn loạn giữa các con thú. “Lực sĩ Vu Man” và nam tử mặc ngọc bào ánh xanh nhìn thấy cuộc đối đầu đỉnh cao, suýt nữa đã để bản thân bị ảnh hưởng và mất mạng.

Cuối cùng, tuy may mắn được sống sót nhưng lại cứu một cô bé không nói chữ rõ ràng…

Giờ thì tốt rồi, thú săn bắt được cũng mất tiêu rồi, còn phải dẫn một cô bé đang bị ngất về nhà khiến Lâm Diệp cảm thấy cười ra nước mắt.

Nhưng đối với Lâm Diệp, lần này cơ duyên trùng hợp có thể tận mắt nhìn thấy hai cảnh giới Linh Hả giao chiến, điều này khiến Lâm Diệp cũng ngày càng nhận thức rõ hơn về sức mạnh của tu luyện và sự cố chấp cũng ngày càng kiên định với việc tu hành trong lòng.

Nếu bản thân có đủ sức mạnh để đốt trời diệt đất thì mọi thứ hôm nay gặp phải sẽ không bị động và bất lực như vậy!

Chắc chắn sẽ trở nên mạnh mẽ hơn.

Lâm Diệp thấy tức giận trong lòng.

Cách đó hàng trăm dặm, nam tử mặc ngọc bào ánh xanh vừa bay vừa lật ra xem chiếu thư bằng ngọc đẹp tinh xảo.

Đây là chiếu thư được ban hành bởi “Thiên Hiến Tế” của đài thiên văn vương hơn một tháng trước, và chỉ những nhân vật quyền lực nhất trong vương quốc Tử Diệu mới có được và biết đến nó.

“Trời cao có hiện tượng lạ giáng xuống vương quốc biên cương Tây Nam ở vùng Tam Thiên Sơn, cảnh tượng này thật bí ẩn và khó đoán. Sức mạnh của lão phu không thể quan sát được sự thần bí của nó, e rằng sẽ có tuyệt thế bảo vật xuất hiện, mong bệ hạ hãy thận trọng xử lý nó…”

Nam tử mặc ngọc bào ánh xanh tùy tiện nói ra, ánh mắt nhìn xa trầm ngâm: “Chẳng lẽ lực sĩ Vu Man cũng đến vì chuyện này?”

Nghĩ đến đây, hắn ta không khỏi khẽ thở dài: “Nhưng tuyệt thế bảo vật kia ở đâu? Ta đã tìm kiếm ở Tam Thiên Sơn này hơn hai mươi ngày rồi…”

Khi Lâm Diệp cõng cô bé đến thôn Phi Vân thì nhìn thấy trước cửa thôn có một đám người đang đứng, tất cả đều là bộ dạng ngạc nhiên nghi ngờ.

Thấy Lâm Diệp quay lại, tất cả đều lộ nét mặt vui mừng, tiến lên đón.

Từ miệng của trưởng thôn Tiêu Thiên Nhậm thì hiểu được, thì ra trận chiến vừa nãy xảy ra ở ngoài mười dặm, bởi vì thanh thế quá mức mạnh mẽ, giống như trời long đất lở, khiến cho tất cả dân làng của thôn Phi Vân đều bị kinh động.

Vẫn may là cách rất xa, không có ảnh hưởng đến thôn Phi Vân.

“Ở đó đã xảy ra chuyện gì?”

Tiêu Thiên Nhậm lo lắng hỏi.

“Thú vật hỗn loạn.”

Lâm Diệp suy nghĩ một chút, cũng không nói sự thật, cuộc tỷ thí giữa hai vị cường giả cảnh giới Linh Hải quá mức tàn bạo, vẫn là không để những dân làng kia biết thì tốt hơn.

Nói đến đây, trong lòng Lâm Diệp hơi lay động, vội vàng nói: “Trưởng thôn, khi ta trở lại nhìn thấy rất nhiều thú vật trong rừng rậm kia đều đã gặp hoạ toi mạng, đây chính là thu hoạch ngoài ý muốn hiếm có.”

Ánh mặt Tiêu Thiên Nhậm sáng lên, đây chính là một tin tốt! Nếu có thể thu thập đầy đủ thịt thú, vậy thì sau này dân làng có thể có lộc ăn rồi.

Nếu như có thể thu thập một ít da lông trên và gân cốt trên người hung thú, thậm chí có thể đổi một khoản tài sản không nhỏ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi