THIÊN KIÊU NGẠO THẾ

Chương 107

Vài ngày trước, Lâm Diệp và Tiêu Thiên Nhậm bàn bạc một lần, cuối cùng quyết định nhân lúc đoàn người Liên Như Phong chưa quay lại, di dời toàn bộ dân làng trong thôn đến nơi an toàn trước.

Làm như vậy, cũng là đề phòng khi Liên Như Phong bọn họ quay lại, khiến cho sự an nguy của các dân làng gặp ảnh hưởng.

Tuy không biết rõ Liên Như Phong bọn họ rốt cuộc đang mưu đồ điều gì, nhưng cho dù là Lâm Diệp, hay là Tiêu Thiên Nhậm cũng hiểu rõ, nhất định sẽ không phải là chuyện tốt gì.

“Ha ha, nhắc đến đây, lần này cũng thua một tai hoạ thú dữ, để chúng ta có được một lượng lớn thú săn, dùng những thú săn này muối thành thức ăn, đủ để cho tất cả dân làng trốn tránh ở bên ngoài một thời gian.”

Tiêu Thiên Nhậm cười to.

Lâm Diệp cũng cười theo, nói: “Tiêu bá, vậy cứ quyết định như vậy đi, ngày mai người đưa mọi người cùng nhau đi đến đường mỏ bỏ hoang kia, lánh mặt trước, đợi ta giải quyết Liên Như Phong bọn họ rồi, thì chúng ta không còn nỗi lo về sau nữa.”

Tiêu Thiên Nhậm gật đầu một cái, nét mặt chợt nghiêm túc hỏi: “Lâm Diệp, chuyện này quá mức nguy hiểm, nếu cuối cùng ngươi thất bại, cũng đừng liều mạng, cùng lắm chúng ta nhận thua là được rồi, chẳng lẽ Liên Như Phong bọn họ vẫn dám giết toàn bộ chúng ta sao? Giữ lại núi xanh không lo không có củi đốt.”

Tròng mắt Lâm Diệp trong suốt mà bình tĩnh, nói: “Tiêu bá, có lẽ những dân làng khác có đường lui để chọn, nhưng nếu người và ta, thì có thể định trước là chết không có đường sống, cho nên trận đấu võ này, nhất định phải thắng!”

Trong giọng nói đã lộ ra sự kiên quyết.

Tiêu Thiên Nhậm biết, Liên Như Phong đã nhẫn nhịn mình rất lâu, nắm bắt cơ hội thế nào cũng sẽ không để cho mình sống nữa.

Giống như vậy ông ta cũng biết, sau khi giết chết Lỗ Đình, Tiền Cơ, Lâm Diệp cũng không có đường lui để lựa chọn, hoặc là giết chết Liên Như Phong, hoặc là bị Liên Như Phong giết chết.

Nghĩ đến đây, trong lòng Tiêu Thiên Nhậm không khỏi nặng trĩu, lo lắng hiện lên trên mặt: “Vậy ngươi cũng chuẩn bị xong rồi?”

Lâm Diệp gật đầu: “Chỉ thiếu một bước cuối cùng.”

Tiêu Thiên Nhậm vỗ bả vai Lâm Diệp một cái, nói: “Chú ý giữ gìn sức khoẻ nhiều một chút, nếu như ngươi thất bại, nhất định phải chạy trốn, Tam Thiên Sơn này lớn biết bao, chỉ cần chạy trốn, Liên Như Phong cũng không làm gì được ngươi, nhất định phải nhớ, đừng vì mọi người, kết quả là đánh mất tính mạng của mình.”

Trong lòng Lâm Diệp dâng lên vẻ ấm áp, cười nói: “Tiêu bá yên tâm, trong lòng ta có tính toán.”

Tiêu Thiên Nhậm thấy vậy, chăm chú nhìn Lâm Diệp hồi lâu, xoay người rời đi.

Chỉ là khi ông ta đi ra khỏi cổng, đột nhiên nói: “Còn sống, so với tất cả đều quan trọng, nhất định phải nhớ lấy.”

Giọng nói già nua, bay bổng trong trời sập tối như màu mực máu.

Lâm Diệp cười một tiếng, rồi xoay người trở về phòng, đúng vậy, còn sống mới có cơ hội báo thù, mà chết rồi thì tất cả đã xong.

Đạo lý này hắn đã hiểu từ rất sớm.

Sáng sớm ngày hôm sau, một đám dân làng mang theo bọc hành lý, dưới sự hướng dẫn của Tiêu Thiên Nhậm rời khỏi thôn.

Bọn họ chỉ là người bình thường, không phải là tu giả, cũng không có sức chống lại tu giả, ở lại trong thôn trái lại là phiền toái, chỉ có thể làm liên luỵ đến Lâm Diệp.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi