THIÊN KIÊU NGẠO THẾ

Chương 130

Cái bụng nhỏ này của nàng quả thực như cái hang không đáy.

Dựa theo tốc độ tăng trưởng sức ăn kiểu này của nàng, Lâm Diệp cũng không dám bảo đảm đồ ăn trong nhà rốt cuộc có thể kéo dài bao lâu.

Cũng may, bây giờ không cần phải bận tâm điều đó.

Lúc ăn cơm, Lâm Diệp thuận miệng nói: “Hạ Chí, cha mẹ nàng đâu?”

Hạ Chí nhai nuốt một miếng thịt thơm ngon đậm đà, lắc đầu.

Lâm Diệp tiếp tục hỏi: “Vậy nhà nàng ở đâu? Nàng còn nhớ không?”

Hạ Chí suy nghĩ một lúc, lại lắc đầu: “Ta chỉ nhớ là cùng bác Gấu sống trong núi.”

Vẻ mặt điềm tĩnh mà nghiêm túc, nhưng lời này lọt vào trong tai Lâm Diệp lại khiến trong lòng hắn có hơi phức tạp, tiểu nha đầu này thế mà sống trong núi từ nhỏ.

“Bác Gấu là ai?”

“Hôm đó huynh gặp rồi.”

Trong lòng Lâm Diệp khẽ rung động, bỗng dưng nhớ tới “Đại Lực Man Hùng” từng nhìn thấy trong rừng sâu núi thẳm hôm đó, không khỏi giật mình nói: “Chính là hung thú bị “lực sĩ Vu Man” giết chết kia?”

Hạ Chí nhíu mày, giương mắt nhìn Lâm Diệp, nghiêm túc nói: “Huynh không thể nói nó như vậy.”

Lâm Diệp vội xin lỗi: “Ta cũng không cố ý không tôn kính.”

Thật ra trong lòng hắn cũng quái dị một hồi, Hạ Chí lại được một Đại Lực Man Hùng nuôi lớn, không trách được lần đầu tiên thấy nàng, ngôn ngữ nói ra cũng phức tạp tối nghĩa như vậy… Đợi đã!

Không đúng.

Lời Hạ Chí nói lúc trước không phải là thú ngữ. Đó rõ ràng là một loại ngôn ngữ hoàn toàn khác.

“Ta không biết lực sĩ Vu Man gì cả, nhưng có một ngày ta sẽ tự tay giết hắn, báo thù cho bác Gấu.” Hạ Chí nghiêm túc nói, một đôi mắt trong veo như viên ngọc đen, kiên định như trăng lưỡi liềm

Nói xong, nàng lại vùi đầu vào trong đồ ăn.

Bị nàng quấy rầy một phen, Lâm Diệp cũng quên hỏi ngôn ngữ Hạ Chí nói lúc trước nàng học như thế nào, nhớ tới tình cảnh “trận quyết đấu của cường giả Linh Hải Cảnh” hôm đó.

Một cường giả khoác áo choàng ngọc, đạp kiếm mà đi, rõ ràng đến từ vương quốc Tử Diệu, một cường giả khác thì được gọi là “lực sĩ Vu Man”, có lẽ không phải từ vương quốc Tử Diệu.

Lâm Diệp còn nhớ hôm đó người “lực sĩ Vu Man” kia thật sự muốn giết không phải hắn, mà là Hạ Chí trước mắt.

Lại cộng thêm loại ngôn ngữ xa lạ và phức tạp mà Hạ Chí đã nói kia khiến trong lòng Lâm Diệp không khỏi có một phỏng đoán, lẽ nào Hạ Chí thực ra đến từ nơi nào đó bên ngoài vương quốc Tử Diệu?

Sau khi ăn xong, Hạ Chí lên giường nằm ngủ, cô bé gối đầu lên gối của Lâm Diệp, đắp chăn của Lâm Diệp và đương nhiên là ngủ trên giường của Lâm Diệp. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Mọi hành động của Hạ Chí đều rất thẳng thắn, cô bé chưa từng nói những lời khách sáo, tính cách cũng điềm đạm ít nói khiến cô bé trở nên đặc biệt.

Chỉ khi ngủ, cô bé mới thực sự giống một đứa trẻ, lông mi cong như quạt, hơi thở nhẹ và dài, khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp gần như hoàn mỹ, tràn đầy ngây thơ.

Lâm Diệp ngắm nhìn Hạ Chí đang ngủ mơ, cô bé nở nụ cười trên khóe môi, hắn có thể cảm nhận được cô bé này đang có ý tốt và có thiện cảm với hắn, thậm chí là một sự dựa dẫm.

Mặc dù đến giờ vẫn chưa xác định được lai lịch của Hạ Chí, nhưng Lâm Diệp đã không còn quan tâm đến những điều này. Với hắn, sự tồn tại của Hạ Chí đã khiến cho cuộc sống của hắn không còn cô đơn lẻ bóng nữa, có thêm sự vững chắc và ổn định mà trước giờ chưa từng có.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi