THIÊN KIÊU NGẠO THẾ

Chương 145

Lâm Diệp suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng từ bỏ ý định truy hỏi ngọn nguồn, hắn hỏi tới tên kỹ xảo chiến đấu này của Hạ Chí.

Hắn thấy kỹ xảo chiến đấu vật lý kiểu này y hệ một bộ công pháp võ đạo, nên sẽ không xuất hiện không có căn cứ.

Hạ Chí lắc đầu: “Không có tên.”

Lâm Diệp cười khổ: “Vậy chúng ta đạt một cái tên.”

Hạ Chí không quan tâm ồ một tiếng.

Lâm Diệp lại có vẻ đầy phấn khởi, càng nghĩ càng nói nhiều: “Cứ gọi là Phân Cân Thác Cốt Thuật đi.”

Những ngày gần đây, hắn đã nắm giữ rất nhiều kỹ xảo chém giết vật lý, như thuật chấn động sinh ra dưới một cái lắc mình, như thuật thắt cổ bằng hai tay, như thuật xương quai xanh… vân vân…

Những kỹ xảo này không khỏi đơn giản, trực tiếp, lưu loát, đặc biệt nhằm vào chỗ quan trọng, giống như phân cân thác cốt, quả nhiên tàn nhẫn quả quyết.

Hạ Chí khẽ gật đầu qua loa, nhưng cũng không đả kích sự nhiệt tình của Lâm Diệp.

Đôi mắt hắn sáng ngời, chậm rãi nói: “Bộ công pháp kia còn đợi hoàn thiện, chẳng qua ta tin dựa vào trí tuệ hai người chúng ta, bộ công pháp kia khẳng định càng ngày càng lợi hại, sau này nói không chừng có thể danh chấn thiên hạ, lưu danh sử sách.”

Hạ Chí giống như không nghe, phối hợp ăn cơm.

Lâm Diệp nói hồi lâu, thấy không có ai hùa theo, lập tức cảm thấy vô vị, hắn lắc đầu: “Thôi đi, việc này không vội, sau này hãy nói cũng được.”

Lúc này Hạ Chí đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Lâm Diệp nói: “Vài ngày trước không phải huynh nói muốn tới bộ lạc Thanh Dương sao?”

Lâm Diệp gật đầu: “Ừ, nếu thuận lợi thì năm ngày sau có thể xuất phát.”

Sở dĩ nói như vậy bởi vì dựa theo tính toán của Lâm Diệp, ba ngày sau thời gian vượt ải lần hai của bí cảnh Thông Thiên sẽ đến, trước khi đến bộ lạc Thanh Dương, hắn đương nhiên muốn giải quyết chuyện này.

Thông qua những ngày rèn luyện cơ thể gần đây, trong lòng Lâm Diệp cũng dần dần tự tin ít nhiều, hắn cũng càng chờ mong hơn với lần vượt ải thứ hai “bí cảnh Thông Thiên”.

Nghĩ đến đây, Lâm Diệp mạnh mẽ nhận ra được điều gì đó: “Nàng hỏi cái này làm gì?”

Hị Chí nói: “Ta có hơi không nỡ.” Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Không sao, ta sẽ nhanh về thôi.” Trong lòng Lâm Diệp ấm áp, tiểu nha đầu này mặc dù những ngày gần đây không ngừng đả kích mình, vẫn xem như nàng có lương tâm.

Nhưng một khắc sau, Hạ Chí lắc đầu: “Ta chỉ đang nghĩ huynh đột nhiên rời khỏi, ai đến nấu cơm cho ta ăn.”

Vẻ mặt Lâm Diệp lập tức cứng ngắt, thì ra nàng không nỡ những thứ này…

Hắn hung dữ nói: “Yên tâm, cho dù ta đi rồi cũng chắc chắn sẽ không nhìn nàng bị chết đói.”

Hạ Chí ồ một tiếng, vẻ mặt yên tĩnh: “Vậy thì tốt rồi.”

Nàng nói xong lại bắt đầu múc cơm…

Cùng lúc đó, trên bầu trời trong rừng sâu núi thẳm hơn mười dặm bên ngoài thôn Phi Vân đột nhiên có một dải cầu vồng chói mắt bắt ngang qua.

Cầu vồng vút qua không trung, lộng lẫy như thác nước.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi