THIÊN KIÊU



Từ trước đến nay Đế vương tam cung lục viện, ba ngàn giai nhân dựa trên yếu tố đầu tiên chính là dung mạo.

Ngọc Vinh công chúa là muội muội của Hiển Tông đế còn là nhi nữ thân sinh của Thái hậu hiện tại.

Lúc trước bà ta chỉ là một cái Mộ phi nương nương, có thể vào cung còn được thánh thượng sủng ái ngồi vững vàng trên phi vị, trừ đi vận khí cùng thủ đoạn Mộ phi nương nương dung mạo cũng là nhất đẳng.

Ngọc Vinh chính là kế thừa bảy tám phần xinh đẹp, một mũ nhân xinh đẹp dừng lại trước cười nhẹ nhàng nói qua một lời câu dẫn, chỉ sợ người nghe cũng khó khăn giữ vững thờ ơ!
Tần Lộ liếc nhìn nàng một cái, cúi đầu thu mắt, nói: "Ty chức tham kiến Ngọc Vinh công chúa." Nói đi đưa tay, làm một cái thi lễ.

Ngọc Vinh công chúa vui vẻ không giảm, đôi mắt hướng lên chớp chớp, vượt qua cánh cửa mang theo nụ cười đi vào.

"Tần, Tần Lộ ca..." Đứng đối diện Tần Lộ, Trần Nhiên sớm nuốt xuống một miệng nước miếng.

Sau đó mới kích động lại thấp thỏm không yên mở miệng hỏi.

"Ngọc, Ngọc Vinh công chúa, thực, thực sự vừa ý ngươi rồi!" Trần Nhiên khẳng định.

Ai nói nam nhân không háo sắc chẳng qua là nhan sắc kia không động lòng hắn mà thôi.

Tần Lộ nghĩ đến bộ dáng Trần Nhiên lúc trước mặt Hứa Thiên Kiêu liền không vui đứng lên, "Như thế nào, ngươi hâm mộ?".

Nàng nhìn từ trên xuống dưới Trần Nhiên, nói: "Ngươi lớn lên cũng không tệ, nếu như ngươi là có ý....thật ra ta có biện pháp giúp ngươi một tay."
"Không, không, không không không!" Trần Nhiên liên tục vẫy tay thanh âm đều không tự chủ được đề cao chút ít, "Mẹ ta vẫn chờ ôm tôn tử mập mạp đấy!"
Làm nam sủng của công chúa tất nhiên là không có tư cách yêu cầu công chúa sinh con cho chính mình! Điều này Trần Nhiên hiểu rõ.

Nam nhân như vậy, là tốt, hay vẫn là không tốt? Nghĩ đến Tần Cầm, Tần Lộ đáy lòng có chút xao động.

"Ngươi tốt tốt hầu ở đây!" Nàng thấp giọng nói ra, tiếp theo thu mắt, thân thể đứng lên.

Trong phòng, thanh âm huyên náo liên tục truyền ra.


Làn điệu du dương có giọng nam nhân ngâm khẽ, có giọng nữ nhân nhõng nhẽo cười.....!
Giọng nhõng nhẽo cười bên trong, có phải Hứa Thiên Kiêu a? Mấy tên thất tươi đẹp gì đấy, Hứa Thiên Kiêu hiện tại nằm ở trong ngực ai? Tần Lộ kéo giữ lấy khuôn mặt nghiêm nghị đứng yên.

Trần Nhiên vụng trộm nhìn nàng nhiều lần miệng há rồi lại hợp cuối cùng cái gì cũng không dám hỏi.

Không bao lâu, Lan Âm từ bên ngoài bước nhanh đến, đã đến cửa ra vào hướng phía Tần Lộ Trần Nhiên hơi gật đầu, liền cười cất bước vào phòng, bên trong có thanh âm truyền ra "Đã đến đã đến, công chúa, Ninh An quận chúa cùng Phúc Thọ quận chúa đến rồi!"
Hứa Thiên Kiêu ngồi ở bàn chủ vị cao cao hỏi: "Dẫn theo mấy người?"
Ngọc Vinh công chúa ngồi ở bên hông Hứa Thiên Kiêu vội vã dùng vẻ mặt chờ mong nhìn phía Lan Âm.

" Nô tỳ nhìn thấy sợ là hai vị quận chúa đại khái là đem cả Hàm Tiếu quán đều chuyển đến! Còn có tiết mục biểu diễn".

Không đợi Hứa Thiên Kiêu nói, Ngọc Vinh đã đứng lên hào hứng bừng bừng đi tới cửa "Còn có tiết mục mánh đúng là lớn.

Nếu hữu danh vô thực, xem ta xử lý các ngươi như thế nào!"
Ngọc Vinh công chúa đi đầu, đám quý nữ ngồi bên dưới liền có chút ít xoa tay, nhao nhao đều muốn đi ra ngoài tìm tòi cuối cùng.

Hứa Thiên Kiêu được Thanh Âm cùng Trúc Âm nâng dậy hướng đi cửa ra vào.

Ngọc Vinh rời cửa trong không khí truyền đến hương hoa ngọc trâm, tiếp đến là Hứa Thiên Kiêu mặt lạnh đi tới.

Thời điểm Hứa Thiên Kiêu lướt qua Tần Lộ nhìn không chớp mắt.

Người của Hàm Tiếu quán cho dù là biểu diễn tiết mục cũng không được ngồi nên đứng ngay ngắn ở hành lang thoạt nhìn đều là một đám ra vẻ văn nhân tao nhã.

"Đến rồi!" Có người hưng phấn hô một câu.

Tiếp theo Di Tình tiểu viên cửa chính chậm rãi mở ra hai bên trái phải từ từ tiến vào.

Cửa chính đã mở, sáo ngọc lập tức thổi lên, sáu gã nam tử chậm rãi tiến về phía trước.

Tuy rằng khoảng cách hơi xa nhưng chỉ cần nhìn dáng người liền lờ mờ có thể nhìn thấy sáu gã nam tử này rất có phong thái.


Đi theo sau là tám tên cầm trong tay trường kiếm, một bên múa kiếm bên kia đơn giản tiếp hòa nhịp tiết tấu.

Từ xưa đến nay lấy được niềm vui của nam nhân vô số nữ nhân đem hết mọi thủ đoạn.

Nhưng hôm nay vì muốn chiếm được niềm vui của các các nữ nhân mấy tên này không khỏi không đem hết thủ đoạn đến nịnh nọt một lần.

Xa về sau là hai bạch y công tử một người cỡi một con ngựa trắng, trên ngựa hắn còn ôm trong ngực một người.

Hứa Thiên Kiêu cười khẽ một tiếng, "Ninh An cùng Phúc Thọ, thật biết chơi đùa."
Ngọc Vinh công chúa quay đầu lại trừng nàng liếc, " Chơi đùa như thế nào ta thật ra không quan tâm, mấu chốt là trong đám người này xuất sắc nhất có hai người!"
Có mặt hàng tốt đương nhiên phải hiếu kính cho Ngọc Vinh, Ninh An cùng Phúc Thọ thật là bợ đỡ Hứa Thiên Kiêu, có thể ở kinh thành không sợ trời không sợ đất rồi?
"Cái tốt vẫn còn phía sau." Hứa Thiên Kiêu nói ra, giương mắt hướng ra phía ngoài nhìn.

Xa xa, Ninh An quận chúa cùng Phúc Thọ quận chúa được hai gã nam tử nhẹ nhàng ôm xuống ngựa, ngoài cửa lớn liền truyền đến một tiếng ngựa hí dài.

Một người mặc ngân giáp, ngọc diện lang quân, từ cửa lớn cưỡi con ngựa cao to vọt vào.

Đây là muốn làm gì?
Quý nữ đám một hồi bối rối.

Tốp năm tốp ba trong đầu rối loạn.

Hai gã bạch y nam tử lại cầm kiếm ruổi ngựa nghênh đón.

Gặp ngân giáp ngọc diện lang quân, tay vỗ lưng ngựa, người liền bay lên trời, mũi chân giẫm lưng ngựa, vươn người đứng thẳng đâm ra rồi hồng anh thương.

Quý nữ đám cao giọng ủng hộ chẳng qua một chút kĩ xảo công phu vặt vãnh.

Ba người kết thúc đánh nhau, tiến lên ngay ngắn hướng quỳ xuống hành lễ, "Tham kiến Thiên Kiêu công chúa, tham kiến Ngọc Vinh công chúa."

Ngọc Vinh nhịn không được tò mò chỉ vào một tên quỳ gối hỏi: "Ngươi tên là gì?"
"Thảo dân vô danh vô họ." Nam nhân lắc đầu, thanh âm không kiêu ngạo không siểm nịnh.

"Vô danh vô họ?" Hứa Thiên Kiêu nói: "Như thế nào quản sự Hàm Tiếu quán ngay cả tên cũng không biết?"
Nam nhân ngẩng đầu, ánh mắt trấn tĩnh lại thành kính, "Kính xin công chúa ban tên cho."
Hứa Thiên Kiêu nở nụ cười nhấc chân bước đi tới nam nhân trước mặt.

Nam nhân này thân hình cao lớn cho dù là quỳ cũng không kém cạnh.

Tướng mạo không phải thanh tú cũng không phải một thân hiệp khí phong lưu, không phải loại hình thư sinh nho nhã yếu ớt, càng không phải môi mỏng mày lạnh Tần Lộ.

Trong lúc nhất thời, Hứa Thiên Kiêu nâng lấy cằm dưới nam nhân.

"Vô danh rất tốt, liền kêu vô danh đi! Đứng lên đi, tiết mục cũng không tệ lắm, thưởng!"
Phía sau hắn hai gã bạch y nam tử mặt lộ vẻ vui mừng một lần nữa quỳ rạp xuống đất khấu tạ.

Vô Danh sắc mặt bình tĩnh thẳng tắp đứng lên.

Một tên nam tử khác biệt so với nhũng tên khác.

Không kháng cự, không xu nịnh.

Tần Lộ rất xa nhìn sang, nàng nhìn thấy Hứa Thiên Kiêu có chút nhếch lên khóe miệng hướng tên nam nhân đưa tay ra.

Vô Danh đưa tay diều lấy Hứa Thiên Kiêu sau đó tựa hồ ghé bên tai nàng nói lời gì đó.

Hứa Thiên Kiêu nhẹ nhàng gật đầu, hắn liền cong gối ôm lấy Hứa Thiên Kiêu.

Hồng Anh thương đam thẳng xuống đất, tay dùng lực ôm Hứa Thiên Kiêu từ đỉnh đầu một đám quý nữ phóng qua.

Tần Lộ sắc mặt khẽ biến nhanh chóng cúi đầu.

Đợi đến lúc tất cả mọi người vào phòng, bên ngoài cửa ra vào hai cái thị vệ đều mất hồn mất vào ngẩn người.

Trần Nhiên kinh ngạc, Vô Danh đánh Hồng Anh thương xuất thần nhập hóa, Tần Lộ cái gì cũng không nghĩ đến chẳng qua múa rìu qua mắt thợ.


Trong phòng tiếng nhạc càng ngày càng vang, tiếng cười cũng càng ngày càng huyên náo.

Hoa quả, rượu và thức ăn không ngừng đưa vào, ánh sáng mặt trời cũng từ phía đông bắt đầu hướng phía tây mà nghiêng.

Tần Lộ ngậm miệng con ngươi thẳng tắp nhìn chằm chằm vào cửa.

Trong cửa đám quý nữ xinh đẹp không có hình tượng, sắc mặt đỏ thẫm, y phục lộn xộn.

Có người một tay nâng chén rượu, một tay thăm dò thân dưới tên nam nhân.

Ngọc Vinh không có cướp được Vô Danh cũng oán hận Ninh An quận chúa cùng Phúc Thọ quận chúa giành được hai cái bạch y nam nhân.

Váy dài nửa cởi, lộ ra bờ vai trắng tuyết được một nam nhân xoa nắn.

Vô Danh như trước ăn mặc khôi giáp, cung kính ngồi cạnh Hứa Thiên Kiêu rót rượu.

Hứa Thiên Kiêu móng tay màu tử sắc, chẳng biết lúc nào đã đổi thành xanh biếc làm nổi bật đôi tay trắng muốt.

Nâng chén ngọc, ngón tay mảnh khảnh thon dài, một bên Ngọc Vinh công chúa nhìn cũng không khỏi muốn tán thưởng một tiếng.

Chén rượu rót đầy, Hứa Thiên Kiêu lại đưa tay phủ lên đầu chén rượu.

"Ngươi, đỡ ta tiến đến nội thất." Hứa Thiên Kiêu ngữ điệu ngang bằng.

Thanh âm pha lẫn men say đặc biệt lay động lòng người.

Nghe xong Hứa Thiên Kiêu nói Thanh Âm kinh ngạc ngẩng đầu.

Trúc Âm dưới chân lảo đảo suýt nữa giẫm rồi Lan Âm chân.

Mà Lan Âm tức thì mở to hai mắt nhìn, nhìn xem Hứa Thiên Kiêu rồi lại nhìn Vô Danh.

Vô Danh tay không động tĩnh, đầu không ngẩn lên, chẳng qua là thanh âm thoáng chút run rẩy
"Vâng...!Công chúa."
Ngoài cửa, Tần Lộ bỗng nhiên mũi ngứa một cái liền hắt hơi cả hốc mắt đều ướt..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi