THIÊN KIM BÁO THÙ

Chưa kịp để tôi hoàn hồn, anh ta đã ôm chặt eo tôi, cúi xuống đặt lên môi tôi một nụ hôn. Cùng lúc đó, anh dùng chân đá đổ chiếc thùng kim loại bên cạnh, tạo ra một tiếng động lớn.

 

"Ai ở đó!" Bạch Linh hét lên.

 

"Chắc là mèo hoang thôi," Vương Đại Lực vội vàng nói: "trong nhà máy hay có mèo hoang lẻn vào lắm..."

 

"Đi kiểm tra!" Bạch Linh ra lệnh.

 

Tiếng bước chân mỗi lúc một gần. Môi Kỳ Hành vẫn dán chặt lên môi tôi, nhưng nụ "hôn" này chẳng có chút lãng mạn nào – cả hai chúng tôi đều căng thẳng đến cứng người.

 

Ngay khi Vương Đại Lực sắp đi vòng qua dãy kệ, Kỳ Hành đột nhiên buông tôi ra, nhanh tay giật bộ râu giả của tôi dán lên mặt mình, rồi sải bước đi ra ngoài.

 

"Làm gì đấy!" Vương Đại Lực giật b.ắ.n mình.

 

"Công nhân bảo trì mới tới," Kỳ Hành đáp bằng giọng điệu của một người thợ lành nghề: "vừa nãy đang tìm dụng cụ."

 

Bạch Linh nhìn anh ta từ đầu đến chân: "Chỉ có một mình anh?"

 

"Vâng, quản đốc." Kỳ Hành cúi đầu, diễn xuất chẳng khác nào một Ảnh đế Oscar.

 

Bạch Linh nghi hoặc nhìn quanh, đang định bỏ đi thì đột nhiên ánh mắt dừng lại ở phía dưới kệ hàng – đôi giày cao gót của tôi vẫn còn lộ ra!

 

"Đó là..."

 

Nhanh như cắt, tôi từ phía bên kia dãy kệ lao ra, vừa chạy vừa hét lớn: "Chuột! Chuột to quá!" Đồng thời ngón tay bấm mạnh vào chiếc điều khiển từ xa trong tay.

 

Tiếng chuông báo động inh ỏi vang lên khắp xưởng, đèn nhấp nháy liên tục – đây là hệ thống kiểm tra báo cháy của nhà máy, tôi đã bí mật xâm nhập và điều khiển nó từ sáng nay.

 

Bạch Linh và Vương Đại Lực bị tiếng chuông báo động bất ngờ làm choáng váng. Tôi chớp lấy cơ hội trốn sau một dãy kệ khác, nhanh chóng cởi bộ đồ công nhân, lộ ra bộ vest công sở bên trong, rồi giật phăng mái tóc giả, vò rối mái tóc thật, giả vờ như vừa chạy vội tới.

 

"Có chuyện gì vậy?" Tôi thở d ốc chạy ra: "Sao chuông báo cháy lại kêu?"

 

Bạch Linh nhìn thấy tôi, sắc mặt tái mét: "Cô... cô không phải đang ở văn phòng sao?"

 

"Tôi vừa đến đã nghe thấy tiếng chuông báo động," tôi giả bộ lo lắng: "xảy ra chuyện gì vậy?"

 

Trong lúc hỗn loạn, Kỳ Hành đã lặng lẽ rời đi. Bạch Linh cố gắng giữ bình tĩnh: "Chỉ là báo động nhầm thôi. Quản đốc Vương, mau tắt đi!"

 

Sau khi tiếng chuông báo động tắt, tôi giả vờ như không có chuyện gì, đi về phía dãy kệ đã bị động tay động chân: "Đây là lô nguyên liệu mới sao? Để tôi xem thử..."

 

Trong mắt Bạch Linh lóe lên một tia chờ đợi. Tôi biết cô ta đang chờ đợi điều gì – chờ tôi đến gần dãy kệ, rồi ấn nút điều khiển từ xa để nó đổ sập xuống.

 

Tôi cố tình bước đi rất chậm, ngay khi sắp bước vào "khu vực nguy hiểm", tôi đột nhiên quay lại: "Bạch tiểu thư, dây giày của cô bị tuột rồi."

 

Bạch Linh theo phản xạ cúi đầu xuống, tôi nhanh tay đá một vỏ chuối đến ngay dưới chân cô ta – đúng vậy, chính là quả chuối tôi đã nhét vào túi sáng nay, vừa ăn vội và giữ lại vỏ.

 

"Dây giày gì chứ? Tôi đang đi..." Cô ta chưa kịp nói hết câu, một chân đã đạp phải vỏ chuối, cả người trượt về phía trước.

 

"Cẩn thận!" Tôi giả vờ tốt bụng đưa tay ra kéo, nhưng lại "vô tình" ấn vào chiếc điều khiển từ xa trong tay cô ta.

 

Một tiếng "cạch" vang lên, dãy kệ vẫn đứng im như phỗng – bởi vì tôi đã gia cố nó từ trước rồi. Nhưng Bạch Linh vì mất thăng bằng vẫn lao về phía trước, đ.â.m sầm vào một chiếc xe nâng đang đỗ gần đó.

 

Điều tuyệt vời hơn nữa là chiếc xe nâng lại đỗ ngay trước bảng điều khiển đã bị phá hoại kia. Cùng lúc Bạch Linh đ.â.m sầm vào xe nâng, chiếc xe theo quán tính lao về phía trước, nghiền nát lớp vỏ bên ngoài của bảng điều khiển.

 

Bùm bùm! Một loạt tia lửa điện tóe ra, cả xưởng chìm vào bóng tối, chỉ còn ánh sáng yếu ớt từ đèn khẩn cấp. Bạch Linh vì va chạm với xe nâng, bị bật ngược trở lại, rơi thẳng vào một thùng nguyên liệu đang mở nắp bên cạnh – một thùng đầy ắp chất kem màu trắng, trong tích tắc biến cô ta thành một "nàng tiên kem".

 

"Á!!!" Tiếng thét thất thanh của cô ta vang vọng khắp xưởng.

 

Tôi cố gắng nhịn cười, bật đèn pin điện thoại: "Trời ơi! Bạch tiểu thư, cô không sao chứ?"

 

Bạch Linh lồm cồm bò ra khỏi thùng nguyên liệu, toàn thân trắng xóa, chỉ còn đôi mắt và cái miệng là có thể nhận dạng được, trông chẳng khác nào một người tuyết đang tan chảy. Bộ đồ hàng hiệu đắt tiền của cô ta hỏng bét, mái tóc được chăm chút kỹ lưỡng giờ bết lại thành một mớ kem bơ.

 

"Cô... cô..." Cô ta chỉ tay về phía tôi, tức giận đến run rẩy cả người.

 

"Tôi? Tôi sao chứ? Chẳng phải cô nói muốn đến xem nhà máy sao? Tôi tốt bụng dẫn cô đi tham quan, ai ngờ cô lại..."

 

"Là cô bày trò!" Bạch Linh hét lên đầy vẻ điên cuồng.

 

Tôi lập tức chuyển sang giọng điệu ấm ức: "Bạch tiểu thư, tôi tốt bụng như vậy, sao cô lại có thể vu oan cho tôi như thế? Quản đốc Vương, anh thấy rồi đấy, là Bạch tiểu thư tự mình trượt chân mà, đúng không?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi