THIÊN KIM BÁO THÙ

“Bẫy sao?" Tôi thận trọng hỏi. Kỳ Hành dùng một chiếc que nhỏ cẩn thận cạy nắp hộp – bên trong là một bức ảnh. Anh đeo găng tay nhấc ảnh lên, chúng tôi cùng nhau xem xét. 

 

Trong ảnh là ba người đàn ông trẻ tuổi đứng trước cổng nhà máy, tươi cười rạng rỡ. Tôi nhận ra ngay người bên trái là Mạc Hồng Sơn thời trẻ, người ở giữa có lẽ là bố của Kỳ Hành, còn người bên phải... 

 

"Ông Lâm?" 

 

Tôi chỉ vào người đàn ông cao gầy bên phải. Kỳ Hành gật đầu: "Đây là ảnh chụp chung lúc xây dựng nhà máy. Nhưng tại sao bây giờ nó lại ở đây?" 

 

Tôi lật tấm ảnh, mặt sau có một dòng chữ nhỏ: "Hắn biết quá nhiều rồi – M" 

 

"M... Mạc Hồng Sơn?" 

 

Tôi đoán. 

 

"Hoặc là một lời cảnh cáo." Giọng Kỳ Hành lạnh lẽo như băng: "Gần đây có người cố tình đặt nó ở đây, có lẽ là để..." 

 

"Dụ anh đến?" Tôi chợt hiểu ra: "Đây là một cái bẫy!" 

 

Vừa dứt lời, bên ngoài vang lên tiếng động cơ ô tô. Chúng tôi đồng thời tắt đèn pin, Kỳ Hành kéo mạnh tôi trốn sau một cỗ máy lớn. Tiếng bước chân từ xa vọng lại ngày càng gần, nghe có vẻ không chỉ có một người.

 

 "...Chắc chắn hắn sẽ đến chứ?" Một giọng nam quen thuộc vang lên – là Mạc Trầm!

 

“Tin đã tung ra rồi." Giọng Bạch Linh đáp 

lời: "Chỉ cần hắn đến xem ảnh, thì sẽ..." 

 

"Thì sao?" Mạc Trầm sốt ruột hỏi. 

 

"Thì sẽ gặp được bất ngờ mà tôi đã chuẩn bị kỹ càng nha~" 

 

Tiếng cười của Bạch Linh khiến tôi rùng mình. Tôi hé mắt nhìn trộm, thấy Mạc Trầm và Bạch Linh đang đứng ngay chỗ chúng tôi vừa nãy, ánh đèn pin chao đảo trong bóng tối. 

 

Bạch Linh cúi xuống xem xét chiếc hộp kim loại, đột nhiên hét lên: "Có người động vào rồi!" 

 

"Cái gì?" Giọng Mạc Trầm đột ngột cao vút. 

 

"Ảnh bị lấy ra rồi!" Bạch Linh hoảng hốt nói: "Hắn đã đến đây!"

 

"Tìm!" Mạc Trầm quát lớn: "Có lẽ hắn vẫn còn quanh đây!"

 

Tim tôi đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồ ng ngực. Bàn tay Kỳ Hành nhẹ nhàng đặt lên vai tôi, ra hiệu bảo tôi giữ bình tĩnh. Chúng tôi nín thở, lắng nghe tiếng bước chân dần tản ra xa. Đúng lúc đó, điện thoại của tôi đột nhiên rung lên! 

 

Tôi hốt hoảng muốn tắt máy nhưng đã quá muộn –

 

 

 "Ai ở đó?" Giọng Mạc Trầm vang lên ngay sát bên. Kỳ Hành quyết đoán nhặt một mảnh kim loại vỡ ném mạnh về phía xa. Một tiếng "choang" lớn vang lên, tiếng bước chân của Mạc Trầm và Bạch Linh lập tức rầm rập đuổi theo hướng đó.

 

“Đi mau!" Kỳ Hành kéo tay tôi chạy về phía cửa sau ở hướng ngược lại. Chúng tôi khom người di chuyển thật nhanh, vừa thấy cánh cửa bên thì tôi bất ngờ vấp phải vật gì đó, suýt chút nữa thì ngã nhào. Ánh đèn pin loé lên, tôi thấy một vật kim loại nhỏ. 

 

 

Tôi tiện tay nhặt nó bỏ vào túi rồi tiếp tục theo Kỳ Hành lao ra ngoài. Ra khỏi nhà máy, chúng tôi chạy bán sống bán c.h.ế.t đến chỗ đỗ xe. Kỳ Hành nhanh chóng nổ máy, phải đến khi chạy được vài cây số mới dám giảm tốc độ.

 

 "Phù..." Tôi thở phào nhẹ nhõm: "Suýt chút nữa là bị phát hiện rồi."

 

Vẻ mặt Kỳ Hành vẫn rất căng thẳng: "Bọn chúng biết tôi đang điều tra."

 

 "Bức ảnh đó rõ ràng là một cái bẫy." 

 

Tôi lấy vật nhỏ vừa nhặt được ra xem xét: "Bọn chúng muốn dụ anh đến... ơ?" 

 

Trong tay tôi là một chiếc khuy măng sét tinh xảo, trên bề mặt có những đường xoắn ốc độc đáo. 

 

"Đây là..." Kỳ Hành liếc nhìn, đột nhiên đạp phanh gấp dừng xe bên đường: "Đưa tôi xem!" 

 

Anh ta nhận lấy chiếc khuy măng sét, tay hơi run run: "Đây là của bố tôi. Ngày ông ấy mất đã đeo đúng đôi khuy măng sét này!" 

 

Tôi ghé sát lại quan sát: "Hình như trên này có... vết xước?" 

 

Kỳ Hành lấy từ ví ra một tấm ảnh, đó là ảnh chân dung trang trọng của bố anh. Phóng to ảnh lên, quả thật ông ấy đang đeo đôi khuy măng sét này, và – 

 

"Khuy măng sét bên trái có cùng kiểu vân xoắn ốc!" 

 

Tôi kinh ngạc kêu lên: "Anh chỉ có một chiếc thôi sao?" 

 

"Đúng vậy, chiếc còn lại chưa bao giờ tìm thấy." 

 

Giọng Kỳ Hành căng thẳng: "Cho đến tận bây giờ."

 

Đầu óc tôi hoạt động hết công suất: "Vậy nên đây không phải là do vô tình rơi ra. Chiếc khuy măng sét bị văng ra trong vụ nổ, bị ai đó nhặt được, rồi bây giờ lại xuất hiện ở đó..." 

 

"Là Mạc Hồng Sơn." Kỳ Hành siết chặt vô lăng: "Chỉ có ông ta là có mặt ở đó vào thời điểm đó." 

 

Tôi chợt nhớ ra điều gì, vội lấy điện thoại từ túi xách ra, mở tấm ảnh chụp gần đây của Mạc Trầm mà Trình Mặc đã gửi cho tôi – trên cổ tay anh ta đeo một chiếc đồng hồ cổ, trên dây đeo có một vết xước rất đặc biệt. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi