Anh còn chưa dứt lời, viên gạch đột nhiên tự động dịch chuyển sang một bên, để lộ ra một bảng điều khiển điện tử nhỏ, phía trên nhấp nháy ánh sáng đỏ cùng dòng chữ "VUI LÒNG NHẬP MẬT KHẨU".
"Còn có cả mật khẩu nữa sao?" Tôi nhíu mày, tiến lại gần: "Mẹ tôi không hề nhắc đến chuyện này."
"Có lẽ là sau này Kỳ... Bố anh đã thêm vào." Giọng Kỳ Hành trầm xuống, mang theo một chút nặng nề.
Tôi chăm chú quan sát bảng điều khiển: "Mật khẩu gồm bốn chữ số... hay là thử ngày sinh của anh xem?"
Kỳ Hành nhanh chóng nhập ngày sinh của mình – BÁO LỖI.
"Vậy ngày sinh của bố anh thì sao?"
Vẫn là BÁO LỖI.
"Hay là ngày kỷ niệm ngày cưới của hai người?"
Vẫn không đúng.
"Chỉ còn lại hai cơ hội cuối cùng thôi." Kỳ Hành lên tiếng nhắc nhở: "Sai thêm nữa có thể sẽ kích hoạt hệ thống báo động đấy."
Tôi cắn chặt môi, cố gắng suy nghĩ: "Bốn con số... có ý nghĩa đặc biệt đối với bố anh..."
Bất chợt, một ý nghĩ lóe lên trong đầu tôi: "Thử ngày tháng của chiếc khăn lụa xanh xem! Chính là ngày mà hai mẹ cùng nhau đi du lịch sau khi tốt nghiệp đại học ấy!"
Kỳ Hành nhanh chóng nhập dãy số "0521" – bảng điều khiển lóe lên ánh đèn xanh lục, kèm theo một tiếng "cạch" khe khẽ.
"Thành công rồi!" Tôi vui mừng reo lên, rồi tò mò hỏi: "Sao anh lại biết đó là ngày nào vậy?"
"Mỗi năm vào ngày 21 tháng 5, mẹ anh đều một mình uống một ly rượu vang đỏ." Kỳ Hành nhẹ nhàng giải thích: "Anh đoán đó là một ngày đặc biệt với mẹ."
Ngăn bí mật chậm rãi mở ra, bên trong là một chiếc túi đựng tài liệu chống thấm nước. Kỳ Hành cẩn thận lấy chiếc túi ra, cả hai chúng tôi đều nóng lòng mở nó ra – bên trong là một tập giấy đã ngả màu vàng, tờ trên cùng ghi rõ dòng chữ: "Công thức chống lão hóa V3.0".
"Tìm thấy rồi!" Tôi kích động đến mức suýt nhảy cẫng lên: "Đây chính là thứ mà Mạc Hồng Sơn luôn thèm khát..."
"Suỵt!" Kỳ Hành đột ngột bịt miệng tôi lại: "Có người đến!"
Cả hai chúng tôi đồng thời tắt đèn pin, nín thở lắng nghe. Quả nhiên, từ trên lầu vọng xuống tiếng bước chân, và có vẻ như không chỉ có một người.
"Mau cất đi!" Tôi vội vàng nhét tập tài liệu vào bên trong áo ngực, áp sát vào người để giấu kín: "Chúng ta đi cửa sau..."
Lời còn chưa dứt, toàn bộ đèn trong tầng hầm đột nhiên đồng loạt bật sáng! Ánh sáng chói lóa khiến tôi nhất thời không thể mở mắt ra, đến khi mắt đã quen với ánh sáng, tôi nhìn thấy Mạc Trầm và Bạch Linh đang đứng ngay cửa cầu thang, phía sau họ là hai gã đàn ông cao lớn, lực lưỡng.
“Tôi đã bảo mà, chắc chắn là bị động đến hệ thống báo động rồi." Bạch Linh cười khẩy đầy đắc ý: "Quả nhiên là lũ chuột nhắt đã mò vào đây."
Ánh mắt Mạc Trầm lạnh lẽo quét qua lại giữa tôi và Kỳ Hành, hắn nhếch mép cười khẩy: "Thật cảm động quá đi, Ninh Sơ Hạ, nhanh vậy đã tìm được tình nhân mới rồi sao?"
"Đâu có nhanh bằng tốc độ thay người tình của anh." Tôi không chút khách khí đáp trả: "Sao hả, Bạch Linh không đủ làm anh vui, còn phải dẫn theo cả hai tên đô con để tăng thêm hứng thú à?"
Hai tên vệ sĩ nghe vậy liền lộ vẻ bối rối, còn Bạch Linh thì tức đến xanh mặt.
"Giao công thức ra đây." Mạc Trầm chẳng buồn phí lời, hắn trực tiếp đưa tay ra: "Đừng có ép tôi phải động tay."
"Công thức gì cơ?" Tôi giả ngơ: "Chúng tôi đến đây là để... ờ... hẹn hò! Chỗ này lãng mạn quá trời luôn!"
Nói rồi, tôi nhanh chóng ôm chặt lấy eo Kỳ Hành, tựa đầu vào vai anh. Kỳ Hành cũng phối hợp vòng tay ôm lấy vai tôi, còn trao cho tôi một ánh mắt đầy "tình tứ".
Bạch Linh cười lạnh lùng: "Hẹn hò á? Mang theo cả đồ nghề phá khóa và thiết bị gây nhiễu tín hiệu?"
"Người hiện đại hẹn hò là phải chơi kiểu này." Tôi nhún vai, tỏ vẻ thản nhiên: "Cô không tin cứ hỏi Kỳ Hành xem."
Kỳ Hành gật đầu đầy nghiêm túc: "Đúng vậy, chúng tôi thích những thứ k1ch thích."
Mạc Trầm rõ ràng đã mất hết kiên nhẫn với màn kịch của chúng tôi: "Lục soát người chúng!"
Hai tên vệ sĩ lập tức tiến về phía chúng tôi. Trong tình thế cấp bách, tôi chợt nảy ra một ý, vội vàng lấy ra một xấp giấy từ trong túi xách rồi tung mạnh lên không trung: "Công thức đây này, cho các người hết!"
Tất cả mọi người theo phản xạ đều vươn tay ra cố gắng chộp lấy những tờ giấy đang bay lơ lửng. Chớp lấy cơ hội này, tôi nhanh chóng kéo tay Kỳ Hành chạy về phía một lối ra khác – chính là đường ống thông gió mà chúng tôi đã phát hiện ra khi tìm kiếm ngăn bí mật.
"Nhanh lên!" Tôi vội vàng bật nắp đường ống thông gió: "Chui vào trong!"
Kỳ Hành có chút do dự: "Em chắc chắn chứ..."