THIÊN KIM CHÚA HỀ BA TUỔI RƯỠI

Editor: Moonlight
 
“Cô Tưởng, cậu chủ của chúng tôi muốn gặp cô, mời lên xe.” Người cơ bắp mini trong nội tâm chàng vệ sĩ trưởng vẫn còn đang kêu chíp chíp, nhưng biểu cảm trên mặt vẫn rất ác nghiệt, giao túi đựng rác trong tay cho cấp dưới phía sau, một lần nữa vươn tay mời Vưu Giai lên xe.
 
Vưu Giai nhịn không được mà trợn trắng mắt, trong lòng mắng người kia thậm tệ, trên mặt vẫn là vẻ nhút nhát sợ sệt: “Các người hình như tìm nhầm người rồi, tôi không phải họ Tưởng, tôi cũng không quen biết với cậu chủ của mấy người.” Cô sờ gương mặt nhỏ múp míp của Vạn Tuế, ưu thương mà nói: “Tôi không muốn tìm phiền phức, chỉ muốn nhanh chóng đưa em gái tôi về nhà ăn cơm tối, con bé đã không ăn gì trong mười phút rồi, khuôn mặt nhỏ này đói đến gầy guộc.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Mười phút không ăn gì, gương mặt nhỏ đói đến gầy guộc? Vệ sĩ trưởng nhìn cái lốp xe đạp bị Vạn Tuế ép tới độ hơi bẹp bẹp rồi, khóe miệng co giật.
 
Vưu Giai chớp chớp mắt với Vạn Vạn Tuế, Vạn Vạn Tuế nghiêm mặt, một tay sờ bụng, một tay che miệng, rất không tự lừa mình dối người mà phát ra tiếng báo hiệu bản thân tự cho là hợp với chuyện đói bụng: “Cu cu cu.”
 
Vệ sĩ trưởng xém chút nữa đã bật cười thành tiếng, nhưng hắn chuyên nghiệp mà, hắn nhịn, hắn vốn định nói trước khi tới hắn đã biết Vưu Giai và Vạn Vạn Tuế đã ở trong chợ đêm ăn vặt cả một tiếng đồng hồ, không thể nào đói thật được, nhưng hắn chú ý tới vành mắt của Vưu Giai không biết đã đỏ từ khi nào.
 
Vệ sĩ trưởng lập tức mềm lòng.
 
Xem ra là bị bọn họ dọa rồi.
 
Cho nên mới không lựa lời mà bịa lời nói dối không có hàm lượng kỹ thuật này.
 
Vệ sĩ trưởng có hơi áy náy, giọng điệu mềm mỏng hơn: “Cô yên tâm, chỉ cần cô phối hợp với chúng tôi, chúng tôi chắc chắn sẽ không làm cô bị thương, mặt khác nếu vị tiểu thư nhỏ này có yêu cầu gì, cô cứ nói với chúng tôi là được, chúng tôi nhất định đều sẽ làm cô hài lòng.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vệ sĩ trưởng cho rằng mình còn phải dỗ dành Vưu Giai một lúc mới có thể khiến cô không sợ nữa, nhưng khiến hắn không ngờ tới chính là, tiếng hắn vừa phát ra, Vưu Giai liền lộ ra một gương mặt tươi cười của ác ma “chỉ chờ mấy người nói như vậy”, cô ném cặp sách to vào lồng ngực của vệ sĩ trưởng một cái, lại chỉ huy người khác đưa cái xe đạp rách của cô lên siêu xe của bọn họ, thấy vệ sĩ trưởng còn đang ôm cặp mình đứng ngơ ra tại chỗ, cô khẽ khàng êm ái mà mở miệng: “Không đi à? Tôi và em gái tôi cần phải mua rất nhiều thứ đó, nếu không nhanh lên, tôi sợ cậu chủ của mấy người sẽ sốt ruột.”
 
Vệ sĩ trưởng chậm rãi đánh ra một dấu chấm hỏi, nghi ngờ mình đã lấy sai kịch bản rồi, cô thiếu nữ gầy yếu lại sợ hãi kia đâu? Sao cảm thấy cô ta hưng phấn như vậy, chộn rộn như vậy chứ?
 
Vệ sĩ trưởng cả đường đều choáng váng, đi cùng cô gái nhu nhược kia mua từ cửa hàng sang cửa hàng kia, biểu cảm của cô gái rất vô tội, tay lại không khách sáo chút nào, ôm đứa bé mặt lạnh của mình đi xuyên qua cửa hàng, nhìn thấy cái gì chỉ cái đó, chỉ đến cái gì lập tức mua cái đó, vệ sĩ trưởng cảm thấy thẻ đen của nhà họ Tưởng đã bị mình quẹt ra lửa rồi.

 
Vệ sĩ trưởng cũng sợ mình quẹt nổ cái thẻ nhà chủ của mình, lén gửi tin nhắn cho cậu chủ nhà mình, cậu chủ nhà hắn thật ra chẳng có phản ứng gì, chỉ trả lời hai chữ “tùy cổ” cho hắn.
 
Tuy có hai chữ này làm kim bài miễn tử, nhưng lúc vệ sĩ trưởng quẹt thẻ vẫn hãi hùng khiếp vía, vất vả lắm chờ được đến khi Vưu Giai mua đủ, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, mang theo vài xe đồ nêm chặt rồng rắn chạy nhanh về hướng trang viên của cậu chủ nhà hắn.
 
Vưu Giai được mời vào phòng sách của trang viên, có người hầu đi đến: “Cô Tưởng, cậu chủ của chúng tôi muốn gặp riêng cô, xin giao đứa bé cho chúng tôi, chúng tôi sẽ thay cô chăm sóc cô bé thật tốt.”
 
Vưu Giai suy nghĩ, cảm thấy để Vạn Tuế gặp người kia đúng là không phù hợp, sẽ mang đến bóng ma thời thơ ấu cho Vạn Tuế, cho nên xoa cái đầu nhỏ của Vạn Tuế, nhẹ giọng nói mấy câu bên tai cô bé, sau đó giao Vạn Tuế cho người hầu.
 
Vạn Tuế có hơi không yên tâm với Vưu Giai, ngửa mặt để Vưu Giai ghé tai gần mình, cô bé cũng có lời muốn nói thầm với cô.
 
Vưu Giai nghiêng đầu, ghé tai cho Vạn Tuế, Vạn Tuế nhón chân, nghiêm túc dặn dò chị: “Có gì không đúng, lập tức gọi Vạn Tuế, Vạn Tuế sẽ cứu chị.”
 
Vưu Giai nhìn đôi mày nhăn lại của Vạn Tuế, nở nụ cười chân thành đầu tiên trong tối nay, trịnh trọng gật đầu với Vạn Tuế, “Được, chị gặp nguy hiểm sẽ gọi Vạn Tuế.”
 
Người hầu dẫn Vạn Tuế một bước quay đầu ba lần đi, Vưu Giai tự đẩy cửa thư phòng, kỳ quặc chính là, bên trong cũng không có người, cô đang thấy kỳ lạ, màn hình chiếu trước phòng sách đột nhiên tự mở ra, trong hình xuất hiện một cái ghế chủ tịch rất lớn, nhưng lại đưa lưng về phía màn hình, không nhìn thấy được mặt của người trên ghế.
 
“Em cho rằng em có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của tôi sao?” Một âm thanh lạnh băng vang lên, từng chữ đều mang theo sự âm lệ*, khiến người ta chỉ nghe đã cảm thấy kinh hồn táng đảm, “Tưởng. Giai.”
 
*Âm lệ: hiểu nôm na là giọng nói lạnh lẽo, nham hiểm.
 
Vưu Giai cảm thấy giọng nói này hơi kỳ lạ, có một sự không giống nhỏ xíu trong ấn tượng của cô, nhưng cô không quá để trong lòng, cho dù giọng nói của người kia thay đổi, nhưng lúc người kia nói chuyện trong xương cốt vẫn là sự bề trên, hung ác nham hiểm đáng sợ không hề thay đổi một chút nào.
 
Trừ hắn, cô không nghĩ ra người thứ hai có thể vào tuổi 17, độ tuổi nhỏ như vậy mà lại biến thái cố chấp như vậy.
 
Nếu đổi thành người khác, hiện giờ chắc chắn sẽ rất sợ hãi, nhưng Vưu Giai rất bình tĩnh, ngồi trên cái ghế trước bàn, khác xa so với dáng vẻ mềm mại ôn hòa bình thường, lúc này, giọng nói của cô vô cùng lạnh nhạt: “Muốn tôi nói bao nhiêu lần nữa, tôi không phải họ Tưởng, tôi tên Vưu Giai.”

 
Bên kia, người hầu nắm tay Vạn tuế đi qua hành lang tối tăm.
 
Tòa trang viên này được trang hoàng tráng lệ, nhưng phong cách hơi u ám, người hầu sợ Vạn Tuế cảm thấy sợ hãi nên vẫn luôn nhẹ giọng an ủi cô: “Bạn nhỏ không cần sợ đâu, cô đưa con đến nhà ăn ăn bánh ngọt rất ngon.”
 
Vạn Tuế không sợ hãi, cô ngẩng đầu, nhìn trần nhà.
 
“Bạn nhỏ, con đang nhìn cái gì vậy?” Người hầu chú ý thấy Vạn Tuế vẫn luôn nhìn lên trên, có hơi kỳ lạ mà hỏi cô bé.
 
“Chỗ đó có người.” Giọng nói non nớt của Vạn Tuế cực kỳ nghiêm túc.
 
Lời trẻ con có đôi khi là thứ đáng sợ nhất.
 
Vạn Tuế vừa dứt lời, người hầu lập tức cảm thấy một luồng lạnh lẽo từ sống lưng chạy lên, không biết có phải ảo giác của cô ta hay không, cô ta đột nhiên hình như cũng cảm nhận được có ánh mắt từ trên đầu phủ xuống, như là thật sự có người ở trên đang nhìn mình.
 
Người hầu muốn nhìn lên trên lại không dám nhìn, cười gượng hai tiếng: “Bạn nhỏ, đừng làm loạn, sắp tới nhà ăn rồi, cậu chủ của bọn cô đã đặc biệt tìm một thợ làm bánh tạm thời đến đây, con chắc chắn sẽ thích ăn…”
 
Người hầu thấy sợ, miệng nói cả mười lăm phút cũng không dám dừng, thấy được ánh đèn nhà ăn vẫn luôn nói đến mới thả lỏng.
 
Vạn Tuế cũng không ngửa đầu nhìn trần nhà nữa, ngoai ngoãn đi theo người hầu vào nhà ăn, người hầu để cô ngồi trên ghế, quét mắt một vòng trên bàn đồ ngọt, phát hiện ra không có gì để uống, cho nên cô ta xoay người vào phòng bếp lấy đồ uống cho Vạn Tuế.
 
“Bạn nhỏ, con thích nước trái cây hay là…” Người hầu bưng đồ uống ra, lại phát hiện đứa bé mập trên ghế không còn thấy nữa.
 
“Bạn nhỏ?” Người hầu nhìn trái phải một vòng cũng không thấy Vạn Tuế, cuối cùng tầm mắt dừng trên bàn, trên bàn dùng đậu nành vẽ hình gì đó, cô ta nghiêng đầu cẩn thận nhìn rõ, phát hiện ra bốn chữ, “Lát nữa sẽ về?”

 
Vẻ mặt người hầu mờ mịt: “Cái gì nói là lát nữa sẽ về? Rốt cuộc đứa bé đi đâu? Chẳng lẽ là đến nhà vệ sinh…” Người hầu đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, cảm giác sởn gai ốc nảy lên trong lòng cô ta còn kinh hơn khi ở hành lang, một lần nữa cô ta nhìn về phía bốn chữ bằng đậu nành trên bàn.
 
Đứa bé kia nhìn qua chỉ có ba bốn tuổi.
 
Nó có thể viết bốn chữ “lát nữa sẽ về” này sao?
 
Người hầu lại nghĩ tới lúc trước Vạn Tuế có nói cô bé nhìn thấy người trên trần nhà, nuốt mạnh một ngụm nước bọt, có lẽ đứa bé đó không phải nói vớ vẩn, có lẽ con bé thật sự nhìn thấy được “người”, có lẽ bốn chữ này không phải là đứa bé đó để lại, mà là “người” kia để lại.
 
Dù sao trang viên này trước kia đã từng có truyền thuyết ma quỷ hoành hành.
 
Người hầu không dám nghĩ nữa, không dám quấy rầy cậu chủ đang nói chuyện với Vưu Giai, cậu chủ đã ra lệnh trước cho họ không được quấy rầy, cô ta bèn tìm mấy người khác ở trang viên tìm bóng dáng của Vạn Tuế.
 
“Người xấu bắt nạt chị gái con ở chỗ nào?” Vạn Tuế đi trên hành lang cùng với ông chú ma đang ra sức chảy nước miếng với cái bánh kem trong tay cô.
 
“Con ăn một miếng nữa cho chú xem.” Chú ma cổ vũ Vạn Tuế, nhìn thấy Vạn Tuế nghe lời mình cắn một miệng đầy bánh kem, ông ta cũng mở miệng, cắn một miếng “bánh kem” mà mình tưởng tượng ra, giả bộ như mình cũng đã ăn được, má phồng lên nhai không khí trong miệng, sau đó thỏa mãn mà nuốt xuống, thở dài, “Ngon miệng!”
 
Vạn Tuế liếm bơ trên miệng, theo lý, cô không nên nói chuyện với người lạ gặp lần đầu, càng không nên rời khỏi nhà ăn cùng ông ta, nhưng chú ma không phải là người, chú là ma.
 
Cho nên cô vẫn đang tuân thủ quy tắc an toàn của trẻ con, không vi phạm quy định.
 
Hơn nữa, có người bắt nạt chị gái cô, bạn nhỏ ba tuổi rưỡi không thể nhịn được điều này.
 
Cô còn cố ý cầm vũ khí trong nhà ăn, chuẩn bị chút nữa nhìn thử nhan sắc của kẻ xấu bắt nạt chị mình.
 
Vạn Tuế nghĩ tới đó, chú ma dừng lại, chỉ vào cánh cửa gỗ khắc hoa mạ vàng: “Chính là chỗ này! Người xấu kia ở trong căn phòn này!” Nói xong chú ma ngoắc tay, ý bảo Vạn Tuế cũng áp tai lên cửa nghe âm thanh bên trong.
 
Vạn Vạn Tuế dán lỗ tai lên, loáng thoáng nghe thấy bên trong truyền ra giọng nói: “Vưu Giai, lần này để tôi tìm được em, em đừng có tưởng sẽ trốn được nữa, tôi sẽ nhốt em lại, vĩnh viễn sẽ…”
 
Muốn nhốt chị gái của cô lại? Khuôn mặt nhỏ của Vạn Tuế nặng nề, một tay nắm lấy vũ khí dắt bên hông, một tay khác đẩy cửa ra, vọt vào.

 
“Không được nhúc nhích.” Vạn Tuế hùng hổ, “Anh đã bị bao vây.”
 
Thư phòng, giọng nói uy hiếp âm hiểm của người kia chợt bị một tiếng nói nghe thì quen quen nhưng lại hơi kì lạ cắt ngang, Vưu Giai nhăn mày, tiếp đó nhìn thấy trên màn hình chiếu dần dần có một cái bụng bự dần dần đi vào.
 
Cái bụng này nói cho Vưu Giai biết chủ nhân nhí của giọng nói kia chính là Vạn Tuế, chẳng qua là giọng nói bị thiết bị biến âm thay đổi đi.
 
Qủa nhiên, cái bụng vừa tiến vào, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc của Vạn Tuế cũng đi vào màn hình, tay cô bé còn đang nắm chặt một cái gậy pháp thật dài làm vũ khí.
 
“Mày vào bằng cách nào?” Giọng nói của người kia lại vang lên một lần nữa, có hơi tức giận, nghe kĩ còn có chút kinh hoàng.
 
“Tôi.” Vạn Tuế cảm thấy câu hỏi của người xấu là một câu hỏi ngu ngốc, nghiêm mặt trả lời, “Đi vào.”
 
Cây gậy pháp chính nghĩa rơi xuống, người trên ghế chủ tịch đè lửa giận mà né: “Mày đang làm cái gì vậy?”
 
Lại là một câu hỏi thật ngu ngốc, Vạn Tuế mặt không biểu cảm lại vung xuống một gậy: “Tôi đang đánh anh.”
 
Nhìn thấy Vạn tuế đánh nhau với người kia, Vưu Giai vẫn luôn bình tĩnh đột nhiên thót tim, cô không sợ người kia đối xử với mình ra sao, cô chỉ sợ thứ quái vật âm tình bất định kia sẽ làm Vạn Tuế bị thương, cô lập tức đứng dậy, lạnh lùng nói: “Tưởng Quyện, nếu anh dám làm em gái tôi bị thương, tôi…”
 
Lời của cô còn chưa dứt đã dừng, trên màn hình xuất hiện một màn khiến cô khó mà tin nổi:
 
Bởi vì muốn né tránh đợt tấn công bằng gậy pháp của Vạn Tuế, ghế chủ tịch vẫn luôn đưa lưng về phía màn hình lại quay sang ngang một chút, lộ ra người ngồi bên trên, không phải là cậu thiếu niên tuấn tú thường xuyên xuất hiện trong ác mộng của cô, mà là ––––
 
Vưu Giai chùi chùi mắt kinh, đeo lên, híp mắt cố gắng nhìn.
 
Xác định mình không nhìn nhầm.
 
Trên ghế chủ tịch chính là một túi sữa nhỏ giống như cô em gái Vạn Tuế của cô.

 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi