THIÊN KIM TA LÀ NGƯỜI TỆ BẠC


Về đến hoàng cung, Tiểu Điệp cũng không còn khóc lóc nữa.

Cô mặt lạnh đi thẳng vào trong.

Trên đường dù gặp ai đều xem như kẻ vô hình mà đi lướt qua.

Đúng lúc Mộc Nan đang đi tìm cô, gã ta vừa nhìn thấy quận chúa đã liền chạy đến, vẻ mặt hớn hở.

- Ta nghe đích quận phu bảo nàng trở về phủ.

Sao thế? Sao mặt nàng trông có vẻ buồn quá vậy? Hai mắt của nàng...!Nàng vừa mới khóc sao?
Tiểu Điệp không thèm trả lời gã, cứ đi thẳng vờ như chẳng nghe thấy gì.

Mộc Nan không vì thế mà bỏ cuộc.

Gã nắm lấy tay cô, ngăn người nữ nhân dáng vẻ vô hồn này lại.

- Quận chúa, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Đám thiếp thất đó ức hiếp nàng sao?
Nghe đến hai từ "thiếp thất", Tiểu Điệp lại bắt đầu rơm rớm nước mắt.

Hai từ đó cứ như đã trở thành điển cố điển tích trong lòng cô rồi vậy.

Quận chúa không nói gì, chỉ lẳng lặng chầm chậm ngước mắt lên nhìn nam nhân cao to đang nắm chặt lấy cả hai tay mình.

Mộc Nan nhìn vẻ mặt này của cô thì tự động hiểu rằng, mình đã đoán đúng rồi.

Gã cứ lần theo đó mà tiếp tục hỏi:
- Bọn họ đã làm gì nàng? Chỉ là một đám thiếp thất thấp kém thôi mà dám ức hiếp nàng sao? - Mộc Nan tức giận thay cô dù chưa rõ chuyện gì.

Tiểu Điệp càng nghe Mộc Nan nói, nước mắt càng rơi nhiều hơn.

Cô nhào vào lòng gã rồi khóc lóc như một đứa trẻ.

- Mộc Nan...!Phải làm sao đây? Ta không muốn...!Ta vẫn chưa sẵn sàng mà!

Mộc Nan ôm chầm lấy cô mà vỗ về, cố gắng nói vài câu an ủi:
- Nàng đừng khóc.

Ở đây là sân lớn nên hơi bất tiện.

Để ta đưa nàng về phòng được không?
- Được.

Trắc quận phu bế cô vào trong.

Trên đường đi ai nấy đều nhìn hai người bằng ánh mắt ngưỡng mộ.

Nhưng Tiểu Điệp đều cố gắng lảng tránh đi tất cả.

Ngồi trong thư phòng, trắc quận phu lại cùng quận chúa ôm nhau thắm thiết.

Những giọt nước mắt của Tiểu Điệp vẫn cứ rơi lả chả, hai tay báu chặt lấy vai của Mộc Nan, miệng thì không ngừng kêu than:
- Ta sợ lắm...!
- Sao nàng lại sợ? Có ta ở đây rồi mà.

- Ngươi cũng đâu thể giúp được gì.

- Tiểu Điệp thút thít.

- Tại sao ta không thể giúp được nàng? Chỉ là một đám thiếp thất nhỏ bé, ta có thể thay nàng dạy dỗ lại chúng.

- Không.

Họ không làm sai gì cả.

Là do ta, tất cả...!đều do ta! Ta...!ta chỉ là chưa sẵn sàng để làm mẹ.

Ta vẫn chưa sẵn sàng để mang thai sinh con.

- Nàng nói sao? - Mộc Nan kinh ngạc.

- Nàng...!Ý nàng là nàng có thai rồi?
- Ừm.

Cho nên ta mới khóc lóc chút thôi.

Không phải tại họ đâu.

Ngươi cũng đừng đòi phạt họ nữa.

- Tiểu Điệp bình tĩnh lại, vội vàng lau đi những giọt nước mắt.

- Vậy là...!- Mộc Nan ngơ ra đó.

Không để gã kịp phản ứng, cô đã đẩy gã ra rồi chỉn chu lại y phục.

Giọng nói vẫn còn nghe hơi khàn khàn vì mới khóc:
- Ta còn phải chăm sóc bệ hạ, nên đi trước đây.

Nhìn bóng lưng quận chúa dần rời khỏi đây, Mộc Nan bỗng cảm thấy trống vắng đến lạ.

Trước ngực còn có cái gì đó giống như bị ai đè nén vậy.

Khó chịu quá.


- Quận chúa có thai rồi...!Cha đứa bé, hiển nhiên không phải là mình.

- Mộc Nan ngồi đó suy tư.

Cảm giác ghen tị bực tức này thật khiến người ta khó chịu.

Mộc Nan chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có tình cảm với quận chúa.

Cho đến khi gặp cô, nhìn thấy dung nhan tuyệt sắc của cô thì gã đã sa vào lưới tình rồi.

Nhìn căn phòng đầy sách và sách, Mộc Nan thở dài nhớ đến việc quân.

Phải rồi, gã còn phải chỉnh đốn lại binh lực sau khi cuộc chiến đó xảy ra.

Gã làm gì có thời gian để lo nghĩ đến mỹ nhân trong lòng mình.
Khoảng thời gian này, chẳng còn ai có tâm trạng để vui đùa nữa.

Không khí tang thương vẫn còn, việc quốc gia đại sự vẫn đứng sừng sững ở đó chờ người trong triều đình xử lí.

Càng nghĩ đến chỉ càng thêm phiền lòng.

Việc nhà việc nước chồng chéo lên nhau.

Tiểu Điệp, Bình Ngọc, và cả Mộc Nan đều là người quyền cao chức trọng, vì vậy mà trách nhiệm và áp lực gánh trên vai cũng sẽ lớn hơn người thường.

Mộc Nan sau khi nhớ ra việc của mình, bèn nhanh chóng rời khỏi thư phòng, trở về nơi huấn luyện binh sĩ.

Còn Tiểu Điệp, cô cùng Bình Ngọc xử lí chính sự ở gian phòng lớn của bệ hạ.

Dù là ở trong thế giới truyện tranh, nhưng việc phê chuẩn tấu chương vẫn phải làm như thường.

Trong căn phòng rộng lớn này, ngoài vài bình hoa trang trí ra, thì xung quanh toàn là sách.

Nhưng đặc biệt hơn các thư phòng khác ở chỗ, nơi này có giấy dùng để viết thánh chỉ và cả ngọc tỉ của hoàng đế.

Tiểu Điệp cùng Bình Ngọc đang ngồi cạnh nhau, hai mắt chăm chú lo đọc từng chữ một trong tấu chương.

- Nàng về sớm thế?
- Ta chỉ ở lại ăn một bữa rồi về thôi.

- Mắt nàng sao vậy? - Bình Ngọc quay sang nhìn cô.
- Ban nãy Mộc Nan cũng hỏi ta câu tương tự.


Không biết giờ hắn thế nào rồi.

- Chắc đến khu luyện binh để chỉnh đốn lại rồi.

Ta cũng vừa mới giao việc này cho hắn.

- À.

- Thế là do hắn làm gì nàng sao?
- Không phải.

Bụi bay vào mắt thôi.

Nghe vậy, Bình Ngọc liền đặt tấu chương trên tay xuống bàn, dáng vẻ lo lắng nhìn thê tử của mình.

- Thật sao? Nhưng rõ ràng là nàng vừa khóc.

- Bình Ngọc.

Nếu như ta...!ta khóc vì chuyện ta đã mang thai thì huynh nghĩ thế nào?
- Mang thai?
Bình Ngọc kích động vội bắt mạch cho cô.

Dù y thuật của hắn không được như quận chúa, nhưng cũng đủ để chữa vài bệnh cơ bản.

Quả thật, với mạch đập thế này thì cô đã có thai rồi.

Giống như những gì cô nghĩ, vẻ mặt của hắn không tài nào vui nổi.

Nhưng thay vì giữ mồm giữ miệng, Bình Ngọc lại thẳng thắn hỏi cô:
- Cha đứa bé là Thừa Lãng sao?
- Sao huynh...!- Tiểu Điệp kinh ngạc..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi