THIÊN KIM THẬT VÀ THIÊN KIM GIẢ HỢP TÁC VỚI NHAU


Tô Húc Dương: ???Chờ đã, mẹ, phát biểu này của mẹ có phải hơi nguy hiểm rồi không?Trên lầu, trước khi Tần Giản và Bách Tinh Thần vào cửa còn có chút không được tự nhiên.

Đây là phòng của con gái, cần phải giữ ý một chút, không thể đi lung tung đụng chạm này kia, tốt hơn hết là ngồi yên ở một chỗ.Tuy nhiên, sau khi bước vào phòng nhìn thấy Lôi Sơ Mạn và Triệu Tình Họa đang đùa nghịch thứ gì đó, lập tức quên mất những suy nghĩ trước đó, trong mắt chỉ nhìn thấy một hàng tượng gỗ hoặc thần khí đầy uy phong.“Oa - -! "Tần Giản bổ nhào tới trước mặt một bức tượng điêu khắc đại bàng bằng gỗ.Đôi mắt của đại bàng sắc bén, cơ thể cụp xuống, móng vuốt đang bấu chặt vào cành cây, đôi cánh dang rộng ra và các chi tiết lông vũ được chạm khắc tỉ mỉ từ trong ra ngoài, thể hiện đầy đủ một con đại bàng sắp cất cánh đi săn, bộ dạng trông rất sống động.Mấu chốt nhất chính là: Đại bàng gỗ chỉ có kích thước bằng nắm tay của trẻ em!Mọi người đều biết, tỉ lệ càng nhỏ, độ khó trong việc tạo hình càng cao, chứ đừng nói gì đến việc chạm khắc tỉ mỉ như thế này.“Vân Thiều, Vân Thiều, đống tượng gỗ này ở đâu ra vậy?" Tần Giản quỳ rạp trên mặt đất, vểnh mông lên cao, kích động lắc lư như chó.Tô Vân Thiều kìm lại suy nghĩ hỏi xem mông cậu ta có đau hay không? “Tớ tự điêu khắc, cậu thích thì có thể mang về.”“Ha ha, vậy tớ không khách khí!” Tần Giản nhanh chóng đặt con đại bàng trong lòng bàn tay, sau đó lại nhìn những con khác, “A, con sói này thật uy vũ! A, con gấu này sao bộ dạng lại ngốc vậy?”Thiếu niên mười bảy tuổi giống như đứa trẻ lần đầu tiên bước vào cửa hàng đồ chơi, nhìn cái gì cũng kinh ngạc, cái gì cũng mới lạ.Bách Tinh Thần bất lực thở dài, nói với Tô Vân Thiều: "Cậu ta là một tên ngốc, cậu phải quan tâm cậu ta nhiều hơn.”Tô Vân Thiều từ lâu đã biết Tần Giản ngốc đến cỡ nào, nhưng bộ dáng Bách Tinh Thần nhìn gấu con nhà mình vừa bất lực vừa sủng ái cũng rất thú vị.


Cô nhịn cười gật đầu đồng ý, “Cậu cũng chọn vài cái đi.”“Được”.

Bách Tinh Thần không từ chối, ngồi xuống xếp tượng gỗ điêu khắc thành từng hàng theo kích thước với ba người bọn họ.Tượng gỗ không lớn, cái lớn nhất chỉ bằng nắm tay của trẻ con, nhỏ nhất chỉ bằng quả hạch đào, đều rất tinh xảo.Triệu Tình Họa cầm các loại hình thái của mèo con, con này liếm móng, con kia chơi bóng, đáng yêu đến mức khiến trái tim tan chảy, luyến tiếc nhìn những vật đáng yêu này bị nhét vào trong vali tối tăm không thấy ánh mặt trời.Lôi Sơ Mạn càng sắp xếp thì càng thích, chân thành đề nghị: "Vân Thiều, cậu chuẩn bị một cái tủ, đặt những thứ này vào trong đó đi?"Tần Giản tay trái cầm đại bàng, tay phải cầm sói, ánh mắt còn nhìn chằm chằm linh miêu, lắc đầu cảm thán: “Loài chim uy vũ này sao có thể bị nhốt được? Đương nhiên là phải đặt nó ở bên ngoài!”Trong vali lớn có gần hai trăm bức tượng gỗ lớn nhỏ, để ở chỗ nào cũng chiếm rất nhiều không gian, Tô Vân Thiều bèn nghĩ biện pháp: "Chúng ta chọn ra mấy cái đặt ở bên ngoài đi."Vừa có thể dùng để trang trí, vừa không làm cho căn phòng quá trống trải, còn có thể cho thấy sở thích và tay nghề của chủ nhân căn phòng, một công đôi việc.Lôi Sơ Mạn và Tần Giản đều rất hài lòng.Bách Tinh Thần nâng một tòa nhà trúc to bằng quả hạch đào, cho dù thị lực của cậu rất tốt, cũng không thể nhìn thấy rõ ràng mọi chi tiết ổ bên trong nhà trúc, "Vân Thiều, cậu có kính lúp không?"Kính lúp nằm ngay trong hộp dụng cụ điêu khắc ngọc, tầm mắt Tô Vân Thiều vừa mới quét qua, người giấy nhỏ đã nhanh nhẹn bay lên mở hộp dụng cụ ra, khiêng chiếc kính lúp còn cao hơn người của mình, bay tới trên tay Bách Tinh Thần: "Mời dùng."Bách Tinh Thần sửng sốt một chút, đưa tay tiếp nhận.

"Cám ơn."Cậu không quan sát chi tiết bên trong tòa nhà trúc, mà nhìn người giấy nhỏ, "Vân Thiều, đây là gì vậy?"Tô Vân Thiều: "Vân Khê, cô gái nằm trên mặt đất ở trong căn phòng trên lầu ba của sơn trang tổ chức kịch bản giết người".Sau ngày đó, cảnh sát đã làm mờ tên của người bị hại, thông báo quá trình liên quan tới việc gây án, liên tục nhắc nhở phụ nữ trẻ tuổi ở bên ngoài phải chú ý an toàn, bốn người Tần Giản cũng nhìn thấy.Cũng không biết Vân Khê tới tìm Tô Vân Thiều.


Người giấy nhỏ lui về phía sau hai bước, hành lễ nói: "Tiểu nữ Vân Khê, là quỷ nô trung thành nhất của đại nhân."Từ này quá mới mẻ, khiến ba người Tần Giản cũng nhìn qua.Tô Vân Thiều sửa lại: "Là quỷ sứ." Vân Khê lắc đầu: "Năng lực của Vân Khê không đủ, có thể trở thành quỷ nô của đại nhân đã rất thỏa mãn rồi, không dám gọi bậy là quỷ sứ."Vân Khê nói mình là quỷ nô, mấy người Tần Giản cũng sẽ không để Vân Khê làm người hầu, cùng lắm là tò mò hỏi vài vấn đề.

Ví dụ như: "Bám vào người giấy nhỏ có cảm giác gì?"Vân Khê: "Rất tốt, không cần ăn không cần ngủ, không cảm giác được nóng lạnh, chỉ là thân thể nhẹ nhàng bay bổng, cảm giác bất cứ lúc nào cũng có thể bị gió thổi đi nhưng quen rồi thì sẽ không sao".Tần Giản nghe xong rất hâm mộ, "Cuộc sống giống như thần tiên."Bách Tinh Thần châm chọc: "Cậu cũng có thể thử, không tới vài ngày là có thể thực sự thành thần tiên."Tần Giản yên lặng quay đầu, có một người bạn độc mồm độc miệng là trải nghiệm như thế nào? Không muốn nói, thật đau lòng!Lúc trước Hoàng Lập nhập vào một người giấy nhỏ, Lôi Sơ Mạn và Triệu Tình Họa đều rất tò mò, nhưng e ngại giới tính bất đồng không tiện xuống tay.


Lần này, được Vân Khê đồng ý cho nên bọn họ đã nhẹ nhàng sờ sờ đầu.“Bạn có cảm giác bị sờ đầu không?"Vân Khê: "Có""Cốc cốc cốc" tiếng gõ cửa vang lên, Vân Khê vèo một cái trốn sau lưng Lôi Sơ Mạn..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi