THIÊN MỆNH CHI LĂNG



Trời đã vào thu, không khí thêm phần mát mẻ, trên phố hàng dài người cười cười nói nói, người thì ngắm cảnh làm thơ, người thì dạo phố mua sắm.

Khắp nơi rộn ràng náo nhiệt, chỉ có Trường Nhạc vẫn bận rộn không có thời gian nghỉ ngơi.

Nàng mày liễu mắt phượng, khoát trên người bạch y, trường bào thêu mẫu đơn bằng chỉ vàng, cổ áo tay áo cũng được viền chỉ vàng tinh tế, mái tóc đen nhánh tỏa sáng nhu thuận xõa trên vai làm nổi bật khuôn mặt hồng hào diễm lệ, thướt tha trang nhã.

Nàng tư thế nghiêm trang thẳng tắp ngồi trên ghế, tay phải ưu nhã cầm bút, tay trái cầm tấu chương, chăm chú xử lý công việc.

Hình ảnh minh diễm này làm Mộ Tịch không nhịn được phải nhìn đi nhìn lại vài lần.

Trong lòng âm thầm tự hào "điện hạ nhà nàng như thiên tiên hạ phàm a, cái gì cũng giỏi, ước gì có thể được một phần mười của điện hạ, như thế cũng đủ để nàng thoả mãn"
Trường Nhạc mặc dù không dời mắt khỏi tấu chương, nhưng nàng cũng phát hiện ánh mắt nóng bỏng của Mộ Tịch đang nhìn mình.

Nàng nhịn không được mở miệng nhắc nhở Mộ Tịch, khóe môi khẽ run run, có chút nhịn không được xung động muốn cười.

"A Tịch, nhìn đủ chưa?"
Mộ Tịch bị bắt tại trận, thân thể cứng đờ, chớp chớp mắt, sững sờ hồi lâu mới lấy lại tinh thần, lúng túng mà thu hồi tầm mắt.

Nàng chu môi, mắt tròn xoe nhìn Trường Nhạc, vừa định mở miệng nói chuyện thì trong phòng đột nhiên xuất hiện thêm một người.

"Tham kiến điện hạ"
Trường Nhạc híp mắt nhìn Ảnh Ngũ cung kính quỳ trước mặt, nàng nhíu mày
"A Ngũ, có chuyện gì?"
"Bẩm điện hạ, thuộc hạ vừa nhận được tin tức của Lý Chính, Lý tướng quân.

Viễn Vương ở Nam Kinh bắt đầu có hành động, triệu tập binh mã, dẫn binh chiếm lấy mấy huyện lân cận Nam Kinh, dân chúng vô tội cũng bị tàn sát không thương tiếc"
Trường Nhạc gương mặt bình thản nhưng khí thế giữa chân mày tỏa ra lấn áp người khác, đáy mắt âm u lạnh lẽo làm người khác không dám nhìn thẳng, nàng lãnh đạm hỏi
"Phía Lý tướng quân xử lý thế nào?"
Ảnh Ngũ từ nảy đến giờ đều không dám ngẩn đầu, chỉ là phát hiện khí lạnh trong phòng ngày càng tăng, hắn cung kính đáp
"Lý tướng quân đang dẫn quân khống chế tình hình, Viễn Vương tạm thời đình chiến nhưng chắc chắn không duy trì được lâu.

Lý tướng quân chờ chỉ thị từ điện hạ"
Không giống dẫn binh ra chiến trường giết giặc, người tạo phản lần này là Viễn Vương, đệ đệ của Trưởng công chúa.

Lý Chính không thể tự ý dẫn binh tiêu diệt, chỉ có thể chờ mệnh lệnh của Trường Nhạc.


Về tới hoàng cung chưa đầy một tháng, chuyện buôn muối lậu chưa giải quyết xong đã có chuyện khác rắc rối hơn kéo tới.

Trường Nhạc tuy mặt ngoài bình tĩnh nhưng trong lòng thầm thở dài.

"Quay về chuẩn bị, ta sẽ đích thân đến Nam Kinh"
Ảnh Ngũ, Mộ Tịch đều bị bất ngờ, nhìn về phía Trường Nhạc
"Điện hạ, việc này người cũng không cần đích thân đi a, nơi đó đã có Lý tướng quân"
Mộ Tịch cũng gật đầu phụ hoạ
"A Ngũ nói đúng a điện hạ"
Trường Nhạc lắc đầu
"Dù gì cũng là đệ đệ của ta, cứ để ta tự tay xử lý đi thôi"
Ảnh Ngũ, Mộ Tịch đều biết tính cách của điện hạ nhà mình, một khi người đã quyết định thì khó lòng mà thay đổi.

Cả hai chỉ biết cung kính nhận lệnh rồi lui ra ngoài.

- ------
Lần này Trường Nhạc cùng thủ hạ bí mật xuất thành ngay trong đêm.

Cưỡi ngựa một đường thông thuận tới Nam Kinh đã là hơn mười ngày sau.

Binh mã của Lý tướng quân đang đóng quân ở thành Lan Châu, nếu Viễn Vương muốn đánh về kinh thành thì tiền đề phải có được thành Lan Châu.

Nơi đây địa thế thuận lợi, dễ thủ khó công, lại có binh lính được huấn luyện kỹ càng canh giữ, Viễn Vương lúc đầu khởi binh là muốn chiếm thành Lan Châu, không ngờ Trường Nhạc lại nhìn ra ý đồ, từ trước cho người trấn thủ nơi này.

Viễn Vương không thể đắt thủ Lan Châu, đành phải đánh chiếm mấy huyện lân cận nhằm mở rộng địa bàn ở Nam Kinh.

Trường Nhạc cùng thủ hạ của nàng một thân phong trần mệt mỏi, khi đến được Lan Châu thì mặt trời cũng đã ngã về tây.

Không kịp nghỉ ngơi, nàng đã triệu tập Lý tướng quân cùng các phó tướng đến phòng nghị sự.

Lúc thấy Trường Nhạc, mọi người có phần kinh ngạc rất nhanh liền khôi phục, tất cả quỳ xuống hành lễ
"Thần tham kiến điện hạ, vạn tuế vạn tuế"
Lý tướng quân đúng thật là không thể ngờ tới trưởng công chúa sẽ đích thân đến đây.

Trường Nhạc đơn giản phất tay, bảo bọn họ đứng lên.

Nhìn vào bản đồ thành Nam Kinh cùng Lan Châu bắt đầu bàn bạc chiến lược tác chiến.


Giọng nàng lành lạnh, mang vẻ uy nghiêm, tất cả sắp xếp rõ ràng rành mạch, ưu điểm nhược điểm đều nói qua một lần.

Một nữ nhân trẻ tuổi lại suy tính kỹ càng, tiến thoái đều có chừng mực như vậy làm một đại nam nhân chinh chiến sa trường như Lý Chính phải tâm phục khẩu phục.

Hắn vừa nghe kế hoạch mà trong lòng âm thầm cảm phục.

Từ lâu đã nghe trưởng công chúa túc trí đa mưu, hiện tại chứng kiến hắn lại vô cùng khẳng định đây là sự thật chứ không phải lời đồn, cái gì gọi là tài mạo song toàn có lẽ đang nói về trưởng công chúa của Bắc Thần bọn họ a.

Nói nhanh không nhanh, nói chậm không chậm, đúng một ngày sau, trời vừa sáng đã nghe quân lính giữ thành bẩm báo
"Bẩm điện hạ, phía Nam Kinh vừa thăm dò được Viễn Vương đang tập hợp binh mã chuẩn bị công thành Lan Châu của chúng ta"
Trường Nhạc phất tay ý bảo hắn lui, nàng khoé môi cong cong, nghiêm giọng nói với Lý tướng quân
"Cứ theo kế hoạch, chuẩn bị nghênh địch"
Lý tướng quân nhận lệnh, lập tức tăng cường phòng bị, những điểm yếu bị Trường Nhạc chỉ qua đều được khắc phục.

Chuẩn bị xong mọi thứ cũng đã đến giờ thân, phía ngoài thành liền nghe được tiếng trống trận rềnh vang, tiếng quân sĩ hò hét vang tứ phía.

Trường Nhạc cùng Lý tướng quân, Ảnh Nhị, Ảnh Tam, Ảnh Tứ bước lên thành cao nhìn xuống đoàn quân phía xa.

Đi đầu là một nam tử mặc khôi giáp màu bạc, tướng mạo tuấn tú, tay cầm một thanh đại đao, cưỡi trên lưng hắc mã, oai phong lẫm lẫm, người này chính là Viễn Vương cũng là đệ đệ của Trường Nhạc nàng.

Hai bên là hai vị phó tướng, phía sau hàng dài binh mã, khí thế hừng hựt, tùy thời đều có thể công thành.

Viễn Vương nhấc tay, tiếng la hét liền dịu đi, hắn nhìn lên đài cao lớn tiếng nói
"Lý tướng quân là nam nhi đại trượng phu, cớ gì phải đi theo một nữ nhân, trung thành với ả ta chứ.

Nếu Lý tướng quân đồng ý quy thuận, cùng ta đoạt lại giang sơn, sau này ắt vinh hoa phú quý"
Viễn Vương hiện tại rất tự tin, trong tay hắn có mười vạn đại quân, trong khi Lý Chính trấn thủ Lan Châu chỉ có tám vạn.

Lần này hắn điều tra kĩ lưỡng lại đích thân dẫn quân, hắn không tin không công nổi thành.

Lý Chính nghe những lời này mà âm thầm phỉ nhổ, Viễn Vương mắt mù không thấy trưởng công chúa cũng đang ở đây sao?
Hắn lớn tiếng đáp lời, giọng nói không che giấu sự trào phúng
"Đa tạ Viễn Vương xem trọng, chỉ là Lý gia ta đời đời tận trung, người bảo ta làm phản chẳng phải là làm tổ tiên Lý gia ta đội mồ sống dậy đánh chết nghịch tử như ta sao?"
Viễn Vương nghe vậy tay nắm chặt chuôi đao như kiềm nén tức giận, ngoài mặt vẫn bình tĩnh cười nói

"Như thế nào là làm phản, ta thân là Nhị Hoàng tử Bắc Thần, trong người mang dòng máu Bắc Thần.

Ta chỉ đoạt lại giang sơn vốn thuộc về ta, thì cớ gì nói ta làm phản"
Lý tướng quân nhìn hắn bằng ánh mắt thương cảm "một tiểu tử như ngươi có thể đấu lại trưởng công chúa sao? Câu trả lời đương nhiên là không"
Vậy mà còn ở đây khua môi múa mép, chưa kịp mở miệng lại nghe Viễn Vương nói tiếp
"Huống hồ giang sơn rơi vào tay một nữ nhân như nàng, sớm muộn gì cũng sụp đổ, cớ gì ta không tuân theo lẽ trời mà giành lại ngai vàng đây?"
Trong đầu Lý Chính không còn từ nào khác ngoài hai từ "ngu ngốc", hắn đưa mắt nhìn người nảy giờ yên lặng xem trò vui ở bên cạnh, khom người chờ chỉ thị.

Trường Nhạc coi như đã xem đủ, nàng xoay người đi khỏi tường thành, không mặn không nhạt nói
"Mở cổng thành"
Lý tướng quân đứng bên cạnh nhìn tư thế của nàng, mồ hôi lạnh cũng sắp tuông, hắn nhìn xuống bên dưới nơi Viễn Vương đứng, chỉ biết lắc đầu, sau đó hạ lệnh mở cổng thành.

Bên dưới Viễn Vương còn đang nói đến oanh oanh liệt liệt
"Lý tướng quân, ta khuyên ngươi mau chóng đầu hàng, nếu còn chấp mê bất ngộ, hôm nay thành Lan Châu chắc chắn phải đổ nát dưới chân đại quân của ta"
Đại quân của hắn cũng ứng tiếng hò reo không ngớt, khí thế ngày càng tăng cao.

Hôm nay Viễn Vương đem theo tám vạn quân, cùng tám vạn quân của Lý Chính ngang nhau, hắn đã chắc chắn Lan Châu hôm nay tất bại.

"Nếu Lý tướng quân ý đã quyết, ta cũng không còn gì để nói"
Hắn lớn tiếng hô
"Chúng binh sĩ nghe lệnh, công....."
Két....két....két.....!
Hai chữ "công thành" còn chưa nói xong, bên kia cổng thành Lan Châu đã từ từ mở ra, dẫn đầu là hàng dài binh sĩ tinh nhuệ, giáp trên người màu nâu rắn chắt kiên cố.

Sau khi tập hợp, đội hình tách ra chừa ở giữa một lối đi, bên trong thành xuất hiện một bóng dáng bạch y đơn giản, tay cầm trường kiếm đen tuyền, cưỡi trên lưng bạch mã, trên mặt mang mạng sa màu trắng che khuất dung nhan, khí chất lãnh diễm cao quý.

Nàng ung dung cưỡi ngựa đứng giữa đám người, vô cùng nổi bật.

Phía sau là ba thân ảnh cưỡi hắc mã, trên người không mặc khôi giáp, chỉ là y phục đơn giản, tay đều cầm kiếm, khí thế hơn người.

Tất cả binh sĩ phía đối diện ánh mắt đều tập trung trên người nữ tử bạch y, mặc dù che mặt nhưng có thể đoán được nàng là một đại mỹ nhân.

Nhìn tư thế của nàng nào giống ra chiến trường, này chính là cưỡi ngựa dạo phố a.

Chính Viễn Vương cũng bị thất thần, hắn trong lòng đang tự hỏi Lý Chính đây là muốn làm gì? Lấy nữ nhân dâng cho mình để cầu hoà sao?
"Viễn Vương rời kinh không bao lâu liền quên mất bản cung sao?"
Giọng Trường Nhạc nhàn nhạt cất lên đánh gãy suy nghĩ của mọi người.

Viễn Vương cũng thoát khỏi mộng rồi, hắn lúc này đang chấn kinh "nữ nhân này sao lại ở đây?"
Tay hắn bắt đầu run rẩy, cố gắng cầm thật chặt chuôi kiếm mong lấy lại sự bình tĩnh "nữ nhân này có gì mà hắn phải sợ chứ", tuy nghĩ vậy nhưng hắn vẫn là nói lắp
"Trường....!Trường Nhạc, sao...sao ngươi lại ở chỗ này?"
Chúng tướng sĩ ngơ ngác nhìn Viễn Vương "không phải lúc nảy còn uy phong lẫm lẫm, khí thế ngút trời sao? Cớ gì chỉ sau một giây liền mất sạch?"

Binh sĩ bên dưới tinh ý nghe rõ rõ ràng ràng Viễn Vương gọi nàng là Trường Nhạc.

"Trường...!Trường Nhạc" chẳng phải là trưởng công chúa sao? Người trước mắt là trưởng công chúa sao?
Dân chúng Bắc Thần không ai không nghe, không ai không biết danh tiếng cũng như mỹ mạo của trưởng công chúa.

Nhưng đây là lần đầu tiên được đích thân diện kiến, bọn họ không nhịn được ánh mắt nóng bỏng đều tập trung trên người Trường Nhạc.

Trường Nhạc vô cùng bình thản, khoé môi dưới mạng sa khẽ nhếch
"Ngươi nói xem ta làm sao lại không được ở nơi này?"
Viễn Vương dần lấy lại bình tĩnh, hôm nay hắn không những phải công thành mà còn phải giết chết Trường Nhạc, hắn phải trả thù cho mẫu thân.

Nữ nhân bức mẫu thân hắn treo cổ, hắn phải tự tay giết chết nàng, càng nghĩ hắn càng tức giận.

Viễn Vương nhìn Trường Nhạc khiêu khích nói
"Không phải là một nữ nhân thôi sao? Đã từng hầu hạ dưới thân một tên ăn mày dơ bẩn, ngươi nghĩ ngươi cao quý lắm sao, haha?"
Trường Nhạc chỉ cười cười
"Ta thật hoài nghi, ngươi ngoài khua môi múa mép thì còn làm được tích sự gì?"
Giọng nói nàng nhàn nhạt, bên ngoài không biểu hiện nhưng tay cầm kiếm vô thức xiết chặt hơn.

Động tác nhỏ này rơi vào mắt ba người Ảnh Nhị, Ảnh Tam, Ảnh Tứ phía sau.

Cả ba không hẹn mà cùng nhíu mày liếc mắt nhìn nhau, trong lòng ai cũng biết đáp án nhưng đều muốn áp sự thật kinh khủng kia xuống tận nơi sâu nhất.

Bọn họ sắc lạnh nhìn Viễn Vương, tia hận ý không khống chế mà khuếch đại khiến Trường Nhạc cũng cảm nhận được.

Viễn Vương bên kia bị ánh nhìn như vậy quét tới cũng một thân lạnh run.

Hắn dù sợ nhưng vẫn muốn đã kích Trường Nhạc, hàm hồ nói
"Hừ, ngươi là một nữ nhân dơ bẩn, vậy mà luôn tỏ vẻ thanh cao.

Ngươi thì hay lắm sao? Cuối cùng vẫn là rên rỉ dưới thân nam nhân dơ bẩn không phải sao?"
Ảnh Nhị nghe tới đây, tức giận mắng
"Đúng là miệng chó không phun được ngà voi"
Binh sĩ xung quanh nghe xong, bắt đầu bàn tán xôn xao, không biết tin tức mình vừa nghe là thật hay giả.

Tay Trường Nhạc càng ra sức nắm chặt trường kiếm, nàng vẫn yên lặng đứng đó chờ đợi.

Rất nhanh Ảnh Tam tiến lên nói nhỏ bên tai Trường Nhạc, không biết nội dung chỉ là thấy ánh mắt nàng mang ý cười.

Nàng từ từ giơ kiếm, giọng nói uy nghiêm dùng nội lực truyền ra xa
"Chúng tướng sĩ nghe lệnh".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi