THIÊN MỆNH KHẢ BIẾN

Giống như con người, vũ khí trên đời cũng được chia theo cấp độ. Từ 1 đến 12 được gọi là những cấp độ cơ bản.

Cấp độ 12, là một cột mốc để đánh dấu một vũ khí đạt chất lượng tiêu chuẩn.

Ví dụ điển hình nhất, súng trường mà quân đội Đại Nam sử dụng, là vũ khí cấp độ 12. Cứ dựa vào đó mà so sánh.

Dưới cấp 12 thì đều là vũ khí bình thường, còn trên cấp 12, theo thứ tự, là Trung Phẩm, Thượng Phẩm, Cực Phẩm, và Thần Phẩm.

Dưới góc độ một cá nhân, thì dù kẻ đó có địa vị ra sao, quyền lực thế nào, cũng chỉ có thể sở hữu tới Cực Phẩm.

Bởi vì Thần Phẩm, đều là những bảo vật quốc gia, như Chúng Nhân Kính, như Quy Văn Lịch, như Tỳ Bà Cầm, như Hắc Long Kiếm. Một món Thần Phẩm, đủ sức để thủ hộ cả một Đế quốc, cũng có thể dễ dàng huỷ diệt Đế quốc khác.

Một con người hầu như không đủ sức để điều khiển một món Thần Phẩm. Dù có là Chí Tôn như Vương Vũ Hoành, cũng cần nhờ cậy tới 5 vị thần trấn thủ Long Thành, mới tạo ra được ảnh chiếu của Quy Văn Lịch. Bắc Hoàng phải hi sinh cả Man Khải Ca Nương tầng 14, mới tạo ra được hàng nhái của Tỳ Bà Cầm. Có giời mới biết tên điên Sasaki kia đã trả cái giá gì để cho mượn Chúng Nhân Kính.

Chí Tôn còn chật vật như vậy, huống hồ người thường. Mà với một cá nhân, thì sở hữu một món Thần Khí, không những là không thể, mà còn là hoạ sát thân. Vì vậy mới nói, Cực Phẩm đã là loại vũ khí cao cấp nhất mà người ta có thể sở hữu, có thể sử dụng.

Hơn nữa, sở hữu Cực Phẩm đã là vô cùng ghê gớm, đã đủ sức hoành tảo thiên quân, đủ sức khiến thế giới phải nhớ tên mình.

Gia tộc Kumo chỉ sở hữu một thanh Cực Phẩm Thần Kiếm, đã đủ sức thống trị Phú Sơn Đảo.

Tất nhiên, cũng có những kẻ sở hữu Cực Phẩm Thần Kiếm xong, thì rớt xuống đáy của xã hội.

Kẻ đó là ai thì khỏi cần nói cũng biết.

Hàng Cực Phẩm có giá trị như vậy, nên muốn sở hữu thì có tiền cũng không mua nổi. Tiền, quyền lực, mối quan hệ, vận may, phúc đức tổ tiên, …., cộng cả vào cũng chưa chắc đã có nổi một món hàng Cực Phẩm.

Vậy nên Thượng Phẩm lại trở thành đối tượng săn lùng. Càng có quyền lực, càng có tiền của, người ta lại càng khao khát sở hữu một món hàng Thượng Phẩm để trưng bày trong nhà.

Hơn nữa, nếu là Thượng Phẩm Bảo Kiếm của Phú Sơn, rèn bằng phương pháp bí truyền hàng nghìn năm, thì càng có giá trên trời.
Văn không hiểu gì về Văn Lực, nó chỉ biết ngắm nhìn bác Itou cau mày chăm chú vẽ từng nét mực lên thân kiếm. Mỗi nét vẽ, như là toàn bộ 20 năm trải nghiệm tuôn ra trên đầu bút. Tay hắn càng ngày càng tê dại, mồ hôi hắn túa ra còn hơn cả lúc thổi lò, não hắn khó khăn lắm mới duy trì được sự tỉnh táo. Sau khi kết thúc nét vẽ cuối cùng của Hamon, hắn buông tay quăng thanh tre cái tạch một cái, nằm nhoài người xuống đất thở hổn hển.

Mệt mỏi, rã rời, nhưng hài lòng. Hắn cảm thấy, những đường nét Hamon vừa rồi, đã là tinh hoa nhất mà hiện nay hắn có thể tạo ra.

Thở phì phò đến nửa tiếng, hắn mới lồm cồm bò dậy nhóm lửa.

Lần nung cuối cùng!

Thời khắc khai sinh ra một thanh kiếm, một sinh mạng mới, một tuyệt tác mới!

Lửa đã rực hồng.

Hắn đút thanh kim loại với những nét Hamon vằn vện ấy vào lò lửa. Lập tức những tiếng bừng bừng vang lên.

Takezawa chăm chú nhìn theo ánh lửa. Khi ngọn lửa bừng lên rạng rỡ như ánh bình minh trên đảo Phú Sơn, hắn reo lên một tiếng.

- Được rồi!

Nhanh thoăn thoắt, hắn rút thanh kim loại ấy ra, chạy ngay tới một thau nước. Hắn dúng mạnh thanh thép rực hồng vào thau nước.

Đùnggggggggggg!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Không phải là tiếng xèo xèo quen thuộc, mà cả bể nước nổ tung bởi một thứ áp suất khủng khiếp. Hơi nước bay nồng nặc trong phòng.

Hắn giơ cao thanh kim loại lên trời. Thanh kim loại không còn thẳng nữa, mà đã cong lại như một vầng trăng, những đường nét Hamon đen nhánh lấp ló cùng với ánh thép sáng loáng của mũi kiếm.

Giờ đây, thanh thép này đã không chỉ là một thanh thép bình thường nữa, nó đã trở thành một thanh kiếm. Nó cần có tên gọi.

- Ikazuchi! Sấm sét! Nó ra đời với một tiếng nổ như sấm sét. Đây chính là thanh kiếm mà Itou Takezawa ta đã rèn ra!! Ha ha ha ha!!!!!!

Takezawa cười đầy sảng khoái. Hắn không biết rằng, trên bầu trời cao, mây đen kéo tới, sấm sét đùng đoàng.
- Chúc mừng bác Itou! Thanh kiếm thật là đẹp!

- Bậy nào, đã hoàn thiện đâu. Văn, chạy ra ngoài hỏi mấy tên nhân viên, mang đồ mài tới đây.

Thằng Văn mang bộ dụng cụ mài trở vào phòng. Có đến 6 loại đá mài, với từng cấp độ mài khác nhau.

Takezawa chọn lấy loại đá có độ mài thấp nhất, đặt thanh kiếm lên trên, vẩy nước lên, sau đó bắt đầu dùng hai tay ma sát lưỡi kiếm với mặt đá. Cứ như vậy một hồi, lại ngừng lại xem xét, sau đó lại vẩy nước lên làm tiếp.

Được một lúc, hắn lại đổi một loại đá khác, lại tiếp tục quy trình trên.

Văn ngồi một bên quan sát, cho tới khi Takezawa đã mài hết cả 6 loại đá. Thanh kiếm của hắn, giờ đã sắc bén vô cùng. Hắn lấy một tờ giấy, đưa qua lưỡi kiếm.

Xoẹtttttttt!!!!!!!!

Tờ giấy bị cắt làm đôi.

- Đã xong! Giờ chỉ còn chuôi kiếm, và vỏ kiếm mà thôi!

Làm chuôi và vỏ, mất trọn vẹn một ngày nữa. Rốt cuộc, thanh kiếm này ngốn của hai bác cháu trọn một tuần.

Thành quả thu về khiến Takezawa vô cùng hài lòng. Tay trái hắn xách Hỉ Vận Kiếm, tay phải xách Thiên Lôi kiếm, mặt đầy vẻ mãn nguyện. Bằng kinh nghiệm đánh giá của mình, Thiên Lôi Kiếm, Ikazuchi, không thể nào thấp hơn Thượng Phẩm. Còn thứ hiệu quả mà Văn Lực mang lại, từ từ tìm hiểu cũng chưa muộn.

Văn vui vẻ đi theo. Nó thấy bác Itou vui, nó cũng vui. Nó vui vì đã giúp được ông bác phần nào. Nó mong rằng lúc nào ông bác cũng được vui vẻ như vậy, dù nó biết, điều này cũng khó lắm.

Ít ra thì, hãy tận hưởng cảm xúc vui vẻ ngay lúc này.

- Văn! Mấy ngày ăn cơm bụi cũng chán rồi. Để bác đãi mày một bữa thật ngon! Sushi nhé?

- Vâng! Cháu thích ăn sushi lắm.
Trang trại nhà họ Lý. Gia đình Lý Thanh Long nồng nhiệt tiếp đãi Vương Minh Quang cũng không kém gì lúc tiếp đãi Vương Thành Văn. Và hai tên này rất giống nhau, vào nhà người khác, khách sáo không có trong từ điển, vô tư ăn uống không khác gì nhà mình. Ăn uống no nê, Quang lại nhấm nháp vài cốc nước chè cho xuôi bụng, ngắm nhìn cảnh vật núi non ngoài cửa sổ. Sau đó, chợt nhớ ra chị Thanh còn đang đợi ở nhà, hắn mới vội vã nuốt ngụm nước xuống bụng, bắt đầu vào chuyện chính.

Quang muốn thu mua thực phẩm để cung cấp cho nhà hàng.

Tưởng gì! Quản lý của Thanh Hải tới tận đây, làm cả nhà họ Lý vô cùng căng thẳng. Chỉ là chút thực phẩm, cái trang trại này đủ sức cung cấp cho 1000 cái nhà hàng cỡ nhỏ như vậy! Cả nhà họ Lý thở phào. Quang cũng thở phào theo. Hắn nghĩ, chị Thanh nói cũng đúng. Nếu không tự xách mông đi tìm nhà cung cấp, sau này rất có thể hắn sẽ cảm thấy lúng túng khi gặp chuyện.

Hơn nữa, đừng nhìn Lý gia giống như đang biếu không hắn một món hời. Có qua có lại cả. So với những lợi ích mà Thanh Hải cùng Lý gia có được khi hợp tác với nhau, chút thực phẩm cung ứng này chỉ như một món quà để lấy lòng ngài quản lý Quang. Thậm chí thu tiền cũng chỉ là cho có cái tượng trưng, chỗ thực phẩm này đem biếu không cũng được!

Chính sự xong xuôi, Lý Thanh Long lại nói về thằng Văn. Nói rằng thằng bé hay tới đây xem xét Kim Kê. Quang nghe xong cười khà khà. Thằng bé này, hắn rời Hải Thành đi có việc, còn sợ không ai dạy nó học võ, ai dè nó tự biết tìm thầy mà học. Nếu là Quang, nếu không có Vương Tuyết Trinh ngày ngày thúc vào đít hắn, bắt hắn tập luyện, hay thậm chí là đang giữa giấc ngủ, bắt cóc hắn ném vào rừng sâu, thì còn lâu hắn mới tự giác tập luyện như vậy.

Lười biếng như vậy, bảo sao Vương Minh Quang trong Vương tộc chẳng ai nhớ tới. Còn chẳng ai tin hắn mang họ Vương nữa kìa.

- Chú em đợt này tham gia sự kiện, giúp đỡ thằng Văn hộ anh nhé!

- Anh à, đợt này em có được tham gia đâu! - Lý Thanh Long mếu máo kể khổ.

- Ủa, sao vậy?

- Em lỡ đắc tội với một đàn chị, tên là Cầm Dạ Nguyệt. Bà ấy xinh đẹp lắm, nhưng cũng rất nhỏ nhen hẹp hòi. Có thù tất báo, có nợ tất đòi. Mà đáng sợ là, bả chẳng đích thân ra tay đâu, mà trong trường có cả đám người hâm mộ bả, sẽ ra tay. Em có chút số má trong trường, nhưng cũng không thể nào đọ lại. Hôm nọ em lỡ mồm vài từ thôi, mà bị mụ ta nhét vào đội múa vũ đạo. Anh thấy có nhục không cơ chứ?

Câu hỏi này, làm Quang nuốt nước bọt.

- E hèm! Nhục? Vì bất lực trước phụ nữ mà phải nhục? Vớ vẩn. Phụ nữ là phái yếu, là những đoá hoa, đàn ông chúng ta không thèm chấp vặt. Nhường cho bọn họ trên cơ một chút, chính là chúng ta tôn trọng cái đẹp, tôn trọng nữ giới, vì chúng ta ga lăng! Vì chúng ta lòng dạ quân tử không chấp nhặt kẻ tiểu nhân! Vì chúng ta sinh ra là để làm đại sự, chứ không phải so đo mấy chuyện lông gà vỏ tỏi! Vì chúng ta tôn trọng cái đẹp...

Nói loằng ngoằng một hồi, lại bắt đầu có vẻ lặp ý. Hiển nhiên là Quang đang mất bình tĩnh.

- Anh Quang à, đừng bảo là anh cũng bị phái nữ... ừm, chơi trên cơ rồi nhé?

- Vớ vẩn. Anh mày đường đường là quản lý của Thanh Hải, mày nghĩ anh mày có thể bị đám đàn bà dắt mũi sao?!

Hắn hậm hực quay người xuống núi. Vương Tuyết Trinh không nói, Hoàng Bích Thanh thì còn được. Đến con nhỏ Thánh Nữ từ đâu chui ra mà cũng dám xỏ mũi hắn dắt đi, là không thể chấp nhận!

=========

Chương này rất dài nha, mọi người đọc cho đã mắt đi, kẻo lại bảo ta ít đăng chương. Một lần chơi thuốc liều cao chẳng phải vẫn phê hơn là lay lắt hít thuốc liều thấp? Chúc ngủ ngon! Mai lại phát thuốc tiếp.

P/s: Cám ơn bạn Tienlinh92 và bạn Minh Tâm đã đề cử, cám ơn bạn Buithang3058 và bạn Bienxanhty đã ủng hộ TLT. Xin cám ơn tất cả các bạn đã chờ đợi phát thuốc, và cám ơn cả các bạn đã cmt giục mình. Cám ơn mọi tình cảm của các bạn! Một tối về nhà thấy 5000 TLT ném vào mặt ta cũng cảm động rớt nước mắt nước mũi. Hức hức! Cám ơn!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi