THIÊN MỆNH KHẢ BIẾN

Bùi Kiến Huy giận tím tái mặt mũi. Điệu cười của Quang càng làm cho lão tức điên lên. Nhưng đường đường là một viện trưởng, lão cũng không thể nào phát tiết ở nơi công cộng thế này được.

Lão nhìn chằm chằm vào đứa học sinh trước mặt. Chuyện này, nên xử lý ra sao?

Trịnh Văn Dũng mặt mũi hằm hè hết nhìn Vương Thành Văn, lại nhìn Bùi Kiến Huy. Nếu được, Bùi Kiến Huy rất muốn phủi tay cho xong chuyện. Học sinh cũng là của Trịnh Văn Dũng, mà đầu đuôi câu chuyện, không phải Bùi Kiến Huy không hiểu. Học viện rõ ràng sắp xếp cho phía Kình Ngư ở lại nhà B, mà Vương Thế Kiệt, còn không phải là học sinh Hải Dương, lại ngang nhiên đòi cả trường người ta phải nhường chỗ, còn nói người ta không bằng súc vật.

Chuyện này đúng là Vương Thế Kiệt sai, nhưng thằng này sai một cách quá hợp lý. Điểm hợp lý ở đây, là nó có quyền. Nó là con ông cháu cha.

Gây chuyện rồi bị đánh, thì cơn tức giận của ngài Thứ sử, tất nhiên sẽ đổ lên đầu Trịnh Văn Dũng đầu tiên. Nhưng bị đánh ngay trên lãnh địa của Bùi Kiến Huy, khiến lão lại phải đứng ra giải quyết.

Đang bực mình lắm rồi, quay sang hỏi tội Vương Thành Văn, còn bị thằng này ngang nhiên coi như là lời hỏi thăm. Nó nghĩ nó là ai chứ? Nó nghĩ người ta xúm vào hỏi thăm Vương Thế Kiệt, còn quay sang hỏi thăm nó?

“Không sao? Lại còn gót chân hơi tê?”. Mẹ kiếp! Lão Huy muốn chửi thẳng vào mặt nó, gót chân của mày vừa đá vào mặt con cưng ngài Thứ sử, còn bảo hơi tê? Mày còn muốn thế nào? Để tao bóp chân cho mày chắc?

- Nào nào, chuyện có gì, từ từ tra cho rõ. Làm gì mà các ông căng thẳng thế?

Bạch Thanh Phương tươi cười bước tới. Chuyện này xảy ra, lão là người sướng đến mức không ngậm miệng nổi.

Đừng nói chức Sở trưởng là do Đàm Đức Vũ lựa chọn, người xì ra tài nguyên chính là Vương Kiệt kìa. Khiến ông ta không vừa mắt, còn muốn ông ta xì ra đan dược để mà đột phá?

Vụ việc này, lão Huy và lão Dũng muốn xử, lão Phương nhất định muốn phá. Làm gì được nhau?

Vương Thành Văn thấy ông thầy này muốn hỏi mình, định há mồm ra kể.

- E hèm!

Bùi Kiến Huy ngay lập tức ho khan. Vụ việc này nếu mà hai năm rõ mười ra, thì Vương Thế Kiệt sai lè. Chưa kể còn dám tát cả giáo viên của Hải Dương. Nếu lão Huy xử thắng cho thằng mất dạy này, thì giáo viên trong trường lại oán thán, lão cũng mất hết tín nhiệm.

- Chuyện này các thầy cũng đã quan sát nãy giờ rồi, không cần phải trình bày gì dài dòng. Lần này tổ chức sự kiện, các học viện va chạm với nhau, cũng không phải là chuyện không được dự kiến từ trước. Việc lần này, hai bên đều có lỗi sai. Hải Dương là nơi đăng cai sự kiện, nhưng cũng không phải là bảo mẫu của mọi người, học sinh trường nào gây chuyện, trường đó tự xử lý đi.

Vừa nói, lão Huy vừa đánh mắt về phía lão Khoái. Ý tứ đã quá rõ ràng. Vương Thành Văn là học sinh Kình Ngư, trường Kình Ngư làm sao thì làm, đừng để mếch lòng ngài Thứ sử.

Còn thái độ với phía Vô Cực thì cũng không có gì mập mờ: Vương Thế Kiệt là học sinh Vô Cực, Vô Cực cảnh cáo qua loa là được, không cần làm to chuyện.

Bùi Kiến Huy giải quyết chuyện này, đã đạt tới độ hài hoà nhất định về đối nhân xử thế, không làm ảnh hưởng tới lợi ích bản thân, cũng không làm bất cứ ai phải mếch lòng.

Trịnh Văn Dũng gật gù hài lòng. Bạch Thanh Phương thì thở dài tiếc rẻ.

Nhưng các vị này đã không nhận ra rằng, thứ đối nhân xử thế hài hoà của các vị, chỉ xoay quanh những kẻ có quyền mà thôi. Thái độ của các học sinh ở đây, các vị vốn không coi ra cái gì.

- Thầy Khoái, chuyện này thầy phải làm cho ra nhẽ!

Lão Khoái hói giật cả mình. Chuyện này, cứ tưởng như vậy là xong. Chỉ là một học sinh mà thôi, kỉ luật rồi cho nghỉ học là được, vậy là chuyện lớn biến thành bé, chuyện bé trở thành không có gì. Nhưng tiếng khiếu nại lần này, là của Trần Phương Linh.

- Thầy Khoái, Vương Thế Kiệt cậy quyền cậy thế, xúc phạm danh dự của học sinh trường mình, lại còn ra tay đánh người. Ở đây hơn trăm người, đều nhìn thấy bạn Văn đánh người là để tự vệ. Chuyện lần này mà thầy xử phạt bạn Văn, là hoàn toàn sai lầm!

- Ơ... thầy... thầy... đâu có nói sẽ xử phạt bạn ấy...

- Anh Khoái, chuyện lần này, Kiến Huy tôi hi vọng anh xử lý cho chính xác.

- Thầy Khoái!

- Anh Khoái.

Đứng giữa hai làn đạn thế này, lão Khoái đau hết cả đầu hoa hết cả mắt. Lúc này, mặc kệ huyết áp của lão có tăng thật hay không, lão vẫn ôm ngực nằm gục xuống đất.

- Ôi, tim của tôi! Tim của tôi vẫn chưa lành! Bác sĩ, bác sĩ đâu rồi?!

Thấy cảnh này, đám nhân viên y tế vội vã chạy tới, đo đạc tim mạch cho lão Khoái. Học sinh Kình Ngư thì xì xào bàn tán, mặc kệ hiệu trưởng kính yêu đang ôm ngực rên rỉ. Chẳng có đứa nào tin rằng lão Khoái này bị bệnh thật cả.

Chỉ có thằng Văn chạy tới. Nó lo lắng thật sự.

- Thầy hiệu trưởng, thầy không sao chứ? Có phải thầy vui quá nên ngất xỉu không?

Văn nhớ rõ cảnh bác Itou trúng số hơn 100 tỉ, sau đó cũng lăn ra ngất xỉu.

- V...vui? Vì sao tao phải... vui? - Lão Khoái thều thào.

- Vì em đã làm đúng lời thầy dặn. Không để trường khác coi thường Kình Ngư ta!

- Mày... mày... hự! Hự! Mày... cút đi... cho tao...

Nói được mấy câu này, thầy Khoái ngất xỉu thật sự.

- Vương Thành Văn!

- Có em đây ạ?

Bùi Kiến Huy rốt cuộc không nhịn nổi nữa.

- Chuyện lần này, đáng lẽ thầy giao cho thầy Khoái xử lý. Nhưng đến người nhân từ như thầy Khoái cũng bị em làm cho ngất xỉu. Em còn không biết lỗi của mình hay sao?!

- Lỗi? Lỗi gì thế ạ?

- Đánh bạn!! - Lão Huy hét lên. - Ngang nhiên đánh bạn như vậy, em còn coi nội quy trường Hải Dương ra cái gì không?

- Nhưng anh ấy làm sai trước...

- Làm sai? Làm sai thì sẽ có nhà trường xử lý! Em nghĩ em là ai? Em có đại diện cho học viện Hải Dương hay không? Em nghĩ mình có quyền xử phạt người khác chắc?

- Không phải, là anh ấy giơ tay đánh em, nên em mới đánh lại.

- Đánh em? Em có bằng chứng gì không...

- Em làm chứng! - Trần Phương Linh lên tiếng.

- Im ngay! Tôi chưa hỏi đến em! Mà em nghĩ em là ai thế hả? - Bùi Kiến Huy quay sang cô bé, quát lên.

Linh giơ tay chỉ vào Trần Thịnh, đang dở khóc dở cười đứng đó.

- Em là con gái của ba em.

Bùi Kiến Huy giật mình, quay sang Trần Thịnh, đưa mắt như muốn xác nhận. Chỉ thấy Trần Thịnh gật đầu.

- Con bé, là cháu của ông nó.

Câu này, ý tứ đã rõ ràng. Con bé là con gái tôi, nhưng nó cũng là cháu ngoại của ông ngoại nó.

- E hèm! Ra em là Trần Phương Linh. Được rồi, lời làm chứng của em coi như là tạm chấp nhận đi, nhưng Vương Thế Kiệt giơ tay đánh người, chắc gì đã là đến mức uy hiếp? Em hoàn toàn có thể né tránh, có thể đỡ đòn, vì sao phải nặng tay với người ta tới vậy?

- Vì em được dạy, nếu cảm thấy có nguy cơ bị ăn đòn, thì không được phép nương tay với kẻ thù.

- Ai? Ai dám dạy em cái tư tưởng bạo lực như vậy? Thật không ra làm sao cả!

- E hèm!

Tiếng hắng giọng này, khiến lão Huy giật mình. Lão quay người lại. Là quản lý của Thanh Hải.

“Lại nữa sao?”

- Thầy Huy à, tôi là người giám hộ của thằng bé.

- Chuyện này... chuyện này...

- Giám hộ! Giám hộ thì sao chứ? Ông anh này là ai? Ô hô, huy hiệu của Thanh Hải! Hoá ra chỉ là nhân viên quèn của Vương Nghiệp! Ông anh, tưởng làm người của Vương Nghiệp mà to á?! Nói thẳng cho ông biết, nhân viên Vương Nghiệp, cũng chỉ là chó nuôi của Vương tộc, mà chó nuôi của Vương tộc, thì cũng chỉ là chó của tôi mà thôi!! Thằng rác rưởi kia là cái gì với ông? Nghĩ tôi quan tâm hả? Ông biết tôi là ai chứ? Là con của bố tôi đấy!

Vương Thế Kiệt nãy giờ đang nằm ăn vạ, chợt bật dậy to tiếng. Nãy giờ toàn con ông cháu cha xuất hiện, rồi ra vẻ ta đây, làm hắn quá khó chịu. Lần này, hắn phải cho người ta biết, hắn là con của bố hắn!

Vương Minh Quang, ở Vương tộc dòng chính còn ít ai nhớ đến hắn. Vương Kiệt ở chi thứ càng không biết Vương Minh Quang là ai, chứ đừng nói tới thằng Vương Thế Kiệt vắt mũi chưa sạch này.

Vậy nên Vương Minh Quang rất rộng lượng, hắn không so đo chuyện có biết hắn hay không. Hắn chỉ nheo mắt nhìn thằng oắt con này, như nhìn một kẻ đã chết.

Ps: Để tiện cho các đạo hữu theo dõi, từ chương này TMKB sẽ up date 2 chương 1 ngày. Thời gian cụ thể bắt đầu từ buổi sáng 8h.Mong các đạo hữu nhiệt tình ủng hộ.

Thêm nữa Có 1 event nhỏ như sau: Hiện tại lượng chia sẻ về truyện còn khá khiêm tốn, lượng người đọc cũng chưa cao. nên mong các đạo hữu gần xa, đã theo dõi truyện chia sẻ thêm nữa để chúng ta có thể đạt được 100 view trong chương 235. Nếu mục tiêu hoàn thành sẽ có bạo chương nhé, cụ thể là 5 chương liên tục đến 340, kính mong các đạo hữu tham gia để giúp TMKB đạt được thành tích này.

Minh Tâm

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi