THIÊN MỆNH KHẢ BIẾN

Thêm một vài tiết mục văn nghệ lúc sau, nhưng ai muốn ở lại xem thì ở lại, ai muốn về, cũng đã lục tục ra về.

Học sinh các trường còn phải chuẩn bị cho kì thi sắp tới, không ai muốn ở lại lâu hơn. Ai ai cũng ấn tượng về màn múa rồng vừa rồi của Lý Thanh Long, ai ai cũng nhớ kĩ cái tên Kình Ngư.

Ai cũng phải thừa nhận rằng, huấn luyện được một con Drake tới mức độ hoà hợp như vậy, không hề dễ dàng,

Để ý nhiều tới Lý Thanh Long, nên tất cả học viện đều lục tìm tên hắn trong danh sách. Rốt cuộc, mọi người phát hiện ra một sự thật quá đáng ăn mừng.

- Lý... Lý Thanh Long không tham gia giao lưu? Không có tên trong danh sách Hội thao? Cũng không tham gia giải đấu mở rộng? Cái trường Kình Ngư này, lạ ghê ta?

Tiếng xôn xao lan dần khắp các khu kí túc xá, từ trường này lan sang trường khác.

Khốn nạn thay, ngôi trường biết tin này cuối cùng, lại là Kình Ngư.

- Long đại ca, tại sao lại như vậy?

- Long đại ca, tài năng như đại ca, vì sao phải uổng phí thanh xuân như vậy?

- Cơ hội nghìn năm có một, vì sao đại ca lại bỏ lỡ?

- Trường mình rồi sẽ bị khinh nhục, rồi sẽ bị bắt nạt, rồi sẽ bị ăn ngập hành, rồi sẽ không thể nào ngóc đầu lên nổi, đại ca nỡ nhìn bọn em như vậy hay sao?

- Đại ca hãy cứu lấy Kình Ngư đi mà!!



Lý Thanh Long đóng chặt cửa trên tầng 4, cố gắng phớt lờ những tiếng kêu ai oán từ tầng 3 dội tới. Trong lòng hắn day dứt không thôi.

Đám con gái nhường hẳn một phòng cho hắn và Văn ở với nhau. Thằng Văn đang chăm chú đọc sách, bị tiếng ồn ào gây ảnh hưởng, mới ngẩng đầu nói.

- Người ta gọi tên anh, anh không trả lời ạ?

- Vì sao phải trả lời chứ?

- Mẹ em dạy, ai gọi tên mình, mình phải đáp lại, đó là sự lễ phép.

- Tình cảnh tao như thế này, mặt mũi đâu mà đáp lại chứ? Khốn kiếp thật, chỉ vì trêu phải con mụ Cầm Dạ Nguyệt...

- E hèm!

Tiếng Cầm Dạ Nguyệt vang lên ngoài cửa.

- Muốn tới đây nói chuyện với cưng, ai dè lại nghe thấy điều không nên nghe...

Lý Thanh Long vội lao ra mở cửa. Cầm Dạ Nguyệt đang mặc một bộ pijama hình mèo con, ôm một cái gối, tóc tai rũ rượi, hai mắt ngái ngủ, nhìn đáng yêu không thể tả. Nhưng Lý Thanh Long nào có tâm trạng quan sát chuyện này.

- Chị Nguyệt!! Chị đổi ý rồi phải không ạ?! Vì lời cầu khẩn thống thiết của các đồng học Kình Ngư ta, mà chị cảm động đổi ý rồi phải không ạ?! Chị cho em đi thi Sinh học đi mà, em van chị!! Nếu không, cho em tham gia Hội thao thôi cũng được ạ!! Em không thể phớt lờ lời kêu cứu của các đồng học...

- E hèm, cưng mơ ngủ đấy à? Rặt một lũ tham ăn lười làm, học hành thì lười biếng, đến lúc đi thi lại muốn nhờ cậy cưng, cưng nghĩ lũ đó làm chị cảm động được hay sao? Chị biết thừa cưng cũng chả vì danh dự nhà trường gì đâu, cưng chỉ lo bảo vệ sĩ diện của cưng mà thôi. Giờ chị cho phép cưng xuống đó, kiếm ra cái lý do mà giải thích cho chúng nó, đừng để cả lũ léo nhéo như vậy, chị mất cả ngủ!

Lý Thanh Long cố mếu máo cầu xin, nhưng nhìn ánh mắt của Cầm Dạ Nguyệt, hắn hiểu. Bà này chỉ muốn hắn bịt miệng lũ bên dưới lại, để bả còn ngủ cho ngon giấc.

Hắn cắn răng, trong đầu suy diễn ra hàng vạn ý nghĩ, lẩm nhẩm vài cái xem thế nào, rồi lao vụt xuống tầng dưới.

Văn không quan tâm lắm tới chuyện này, nó liếc qua người Cầm Dạ Nguyệt một chút, rồi lại cúi đầu đọc sách.

- Cưng có vẻ không quan tâm tới chuyện người khác nhỉ? - Cầm Dạ Nguyệt chợt hỏi nó.

- Chỉ cần người ta không làm gì sai, em không có lý do gì để quan tâm cả.

- Theo cưng thì, cái gì gọi là chuyện sai?

- Ví dụ như, nói dối là mình đang mất ngủ chẳng hạn.

- Ồ!! Sao cưng biết là chị nói dối?

- Do đôi dép chị đang đi.

- Đôi dép?

- Đó là dép đi bên ngoài phải không? Nếu thật sự chị bị đánh thức, và bực mình tới nỗi chạy sang bên này, em không nghĩ chị có thời gian xỏ dép đàng hoàng như vậy. Còn nếu không phải do chị quá vội vã chạy sang đây, thì chị sẽ không ăn mặc như vậy.

- Như vậy là làm sao? Lúc đi ngủ chị đều mặc thế này.

Văn lắc đầu.

- Phô trương quá. Em từng ở cùng mẹ. Mỗi lần mẹ em muốn ra ngoài, thì dù có buồn ngủ tới đâu, cũng sẽ không giữ bộ dạng xuề xoà như vậy. Chị lại là người rất quan tâm tới hình tượng bản thân nữa. Có lẽ chị chỉ muốn thể hiện ra là mình vừa bị phá giấc ngủ mà thôi. Hơn nữa, vừa rồi em có nghe thấy tiếng đàn Nguyệt ở đâu đó. Em đoán là tiếng đàn của chị.

- Sao em biết đó là chị chơi đàn?

- Lần đầu gặp mặt, em cũng đã nói với anh Long như vậy. Có những dấu hiệu nhất định để đoán như thế, nhưng lúc đó em lại không kịp sắp xếp những suy nghĩ trong đầu lại. Đó là do nếp gấp trên tay áo chị.

- Nếp gấp? Có vấn đề gì sao?

- Nếp gấp đó hình vòng cung. Quần áo ta mặc, dù có vận động kiểu gì, cũng không thể tạo nên một nếp gấp như vậy được. Cộng thêm những vết chai trên ngón tay của chị, những dấu hiệu đó làm em nhớ tới ông cụ hát xẩm trong xóm cũ của em. Từ đó em suy ra được đó là dấu hiệu của việc chơi đàn Nguyệt. Và phải là kết quả của việc luyện tập rất nhiều, rất lâu. Nên em đoán, tiếng đàn vào lúc đêm khuya, cũng là do chị tập chơi đàn mà thành. Là vì tiếng ồn làm át đi tiếng đàn của chị, nên chị mới bực mình chăng?

- A ha ha, đúng rồi đó. Quả nhiên là không gì qua được mắt cưng nhỉ?

- Quả nhiên?

- Đúng vậy. Quả nhiên.

Phía tầng dưới, đã vọng lại tiếng nói oang oang dõng dạc của Lý Thanh Long.

- Các anh em! Lý Thanh Long ta tuy không có tên trong danh sách, nhưng vẫn theo anh em tới tận Hải Dương xa xôi này, là vì sao? Chính là vì ta không yên tâm về anh em, sợ anh em ra ngoài bị người ta bắt nạt. Điệu múa rồng ban chiều, chẳng phải vì Kình Ngư mà lấy lại danh dự cho anh em đó sao?! Còn vì sao ta lại không tham gia thi cử, vì ta muốn anh em độc lập mà thi, không cần mang tâm lý dựa dẫm người khác! Ta muốn làm bóng tối để giúp anh em toả sáng! Ta sẽ trợ giúp từ phía sau để anh em có thể nỗ lực hết mình ở cuộc thi sắp tới! Để cho người ta biết rằng, Kình Ngư ta không chỉ có Tứ Đại Thiên Vương, mà tất cả học sinh, đều là thiên tài!! Còn bất cứ khi nào anh em bị người ta ức hiếp, thì ta lại như hôm nay, đứng ra uy chấn toàn trường!!

- Ôi Long đại ca, anh thật là vĩ đại quá!

- Em đã nghĩ nhầm về anh, em... em xin lỗi! Hức hức!

- Hu hu hu, anh Long ơi, nhân cách cao thượng như anh, cần được nhân giống! Cần được bảo tồn!

- Anh Long, em sẵn sàng trở thành người gây giống cho anh...

- Cút cút cút! Mày bị gay đấy hả? Chúng mày, đuổi nó ra xa cho tao!!

Cứ như vậy um sùm thêm một lúc nữa, sau đó tiếng ồn ào dần lan đi xa.

Cầm Dạ Nguyệt nhún vai.

- Rốt cuộc cũng yên tĩnh lại! Đám đó chắc lại kéo nhau đi nhậu rồi.

- Tại sao chị lại không tham gia sự kiện lần này? - Bỗng nhiên Văn hỏi chị ta.

- Hở?

- Em không nghĩ chị thua kém bất cứ ai ở phía Giang Hạ.

- Cưng còn không biết gì về âm nhạc, sao dám kết luận như vậy?

- Một người nỗ lực hằng đêm tập đàn như vậy, sao có thể kém cỏi được?

- Ai dạy cưng điều đó?

- Mẹ em.

- Hi hi hi, đó là bởi vì, chị muốn các cưng độc lập mà thi, không cần mang tâm lý dựa dẫm vào người khác. Chị muốn chứng minh cho người ta thấy, ở Kình Ngư, ngoài Tứ Đại Thiên Vương ra, ai ai cũng là thiên tài. Còn chị, sẽ dùng tiếng đàn của mình, âm thầm trợ giúp phía sau để giúp các cưng toả sáng. Vậy đã được chưa?

Mấy lời này, rõ ràng là nhại lại lời của Lý Thanh Long lúc nãy. Nhưng Văn cảm thấy khó có gì để bắt bẻ. Nó đành gật đầu chấp nhận.

- Oápppp!!! Hai người, một nam một nữ, làm cái gì giữa đêm hôm khuya khoắt thế này?

Là Linh. Cô bé cũng mặc một bộ pijama, đầu tóc rũ rượi, vừa ngáp sái quai hàm, vừa bước vào phòng.

- Cưng thích nghe trộm người khác nói chuyện nhỉ? Có tìm được bí mật gì của chị không vậy?

- Hả? Đâu có? Là tiếng rì rầm của hai người khiến em thức giấc đó!

Cầm Dạ Nguyệt cười khúc khích, sau đó quay sang Văn nói.

- Cưng xem, đâu phải chỉ mình chị mới phô trương chứ?

Văn chỉ cười, khiến Linh ngơ ngác không hiểu mô tê gì.

- Hả? Là sao? Là sao vậy?

================

Ta thấy con gái đi ngủ cũng mặc nhiều đồ lắm chứ bộ, =)) ( Minh Tâm)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi