THIÊN MỆNH KHẢ BIẾN

Phùng Huyết Cường, 10,8s!!

Tiếng giáo viên thể dục hô lên.

- Chà, to béo như vậy mà chạy nhanh ghê. - Vân gật gù.

- Suỵt!! Nói nhỏ thôi nào, lỡ nó nghe thấy thì sao?

- Có gì chứ? Béo thì nói là béo thôi mà?

- Nguyễn Quang Vinh, chuẩn bị!!

Tiếng giáo viên thể dục lại hô lên.

Lần này Vân thấy Vinh Mũi Chó bước lên. Thằng này không bước ra vạch chạy, mà thì thầm cái gì vào tai giáo viên, lập tức giáo viên biểu lộ một loạt những phản ứng kì lạ, rồi lấy bút ra ghi luôn điểm vào cho nó.

- Chậc châc. Vinh Mũi Chó 10,5s - Vân chép miệng.

- Sao cậu biết? - Lan hỏi.

- Mắt mình rất tốt mà. Nhìn động tác tay của thầy giáo là mình biết.

Vinh Mũi Chó cứ thế hiên ngang ra về, không cần thi cử gì hết. Đám bạn xung quanh nhìn hắn đầy kính nể, rồi chạy tới xúm xít làm quen. Vinh Mũi Chó đi ngang qua Vân, nháy mắt một cái.

- Thế Dũng!! Chuẩn bị!!

- Ồ! - Lan ồ lên một cái. Vân để ý thấy cũng rất nhiều người quan tâm tới Thế Dũng. Tin đồn về một học sinh lớp 10 đeo tạ từ nhỏ để luyện tập có vẻ gây tò mò cho khá nhiều người.

Nhưng trái với mong đợi của mọi người, Thế Dũng cứ thế bình tĩnh bước lên vạch xuất phát, làm theo hiệu lệnh của giáo viên. Lấy đà. Chạy.

- Thế Dũng, 11s!!

Vừa đủ qua.

Ai nấy đều ngán ngẩm thất vọng.

- Hóa ra cũng chỉ là tin đồn. - Lan cũng xịu mặt.

- Lạ ghê? Nếu cậu ta đã đeo tạ từ nhỏ tới giờ, thì hà cớ gì bây giờ lại phải tháo ra chứ? - Vân nói - Đây đâu phải là kì thi gì quan trọng. Mà cậu không thấy cậu ta chạy vừa đúng giới hạn 11s đó sao?

- Ừ nhỉ?

Tới lượt tên Vulture kia lên thi. Vân trở nên chăm chú hơn hẳn.

- Nguyễn Văn… A? Lên thi!!

Mọi người phì cười. Bố mẹ nào đặt tên con buồn cười như vậy.

Vân cũng cười. Tên kia từ Cận Tây tới, dù có gốc gác Viễn Đông khiến người ta khó nhận ra. Xem ra hắn ghi danh vào Kình Ngư cũng vô cùng qua quýt, chọn bừa một cái tên Đại Nam rồi đăng kí.

Vulture là một tổ chức lớn. Đối với bọn họ, việc chiếu cố tới cha con Vân đã là một đặc ân lớn rồi chăng?

Vân phì cười. Nếu trong số các tổ chức Thám Hiểm mà có một Hội nào coi trọng hai cha con cô, thì hẳn là Vulture. Vì bọn họ đã giao thủ với nhau quá nhiều lần rồi, và hầu hết là Vulture bị nẫng tay trên.

Lần này bọn họ cũng chẳng thèm e dè nữa, đập thẳng mặt một thông điệp: “Tụi tao nhìn chằm chằm vào chúng mày”.

Muốn chờ mình đánh hơi ra được báu vật, rồi muốn cướp sao? Vân cười. Cô khoanh tay nhìn xem tên Vulture này có năng lực ra làm sao.

Tên “Nguyễn Văn A” này giữa mùa hè mà vẫn mặc một cái áo khoác, dáng người nhỏ bé xanh xao như bị bệnh. Lúc hắn bước lên ai cũng chỉ trỏ cười cợt.

- Vào vị trí!! Chuẩn bị!!

Hắn làm theo. Hắn lấy đà sát rạt mặt đất.

- Chạy!!

Vùuu!!!!

“Nguyễn Văn A” đạp một bước lao lên, cả người tuy lao về trước nhưng vẫn sát mặt đất, như thể sắp ngã. Nhưng ngay sau đó, hắn lại đạp một bước tiếp theo, cả người vẫn giữ nguyên tư thế sát mặt đất như vậy, phăm phăm lao đi. Mỗi bước đạp đi, đã là 6m. Cứ như vậy, khoảng mười mấy bước đạp, hắn đã lao qua vạch đích.

- Nguyễn Văn A, 9,2s!!

Tất cả mọi người ồ lên xôn xao.

- 9,2s!! Khá quá đi chứ!! Phải không Vân? - Lan cũng sửng sốt kêu lên, không ngừng giật giật tay áo Vân.

“Là một Runner. Hoặc Raider. Cấp bậc khá cao. Ít nhất là B. Mà kĩ thuật của bọn Vulture vẫn xấu xí như vậy!”

Vân bĩu môi khinh bỉ, nhưng vẫn giơ ngón cái lên chúc mừng tên “Nguyễn Văn A” kia.

Chưa có một kẻ gián điệp nào lại gặp một đối tượng theo dõi thân thiện tới vậy, “Nguyễn Văn A” cũng tỏ rõ sự bối rối.

- Nhân tài hiếm có thật ấy chứ? - Lan hỏi.

- Ừm. Vừa rồi cũng chỉ là vô tình thôi. - Vân trả lời.

- Là sao?

Vân không đáp lại.

Flying Vulture, kĩ thuật Bộ pháp đặc trưng của Hội Vulture, các thành viên của Vulture phàm là Raider hay Runner đều sẽ học thật kĩ càng. Di chuyển trong các lăng mộ, di tích, hay đột nhập vào nhà người khác, đều cần Bộ pháp nhuần nhuyễn, nếu không muốn chết.

Tên Vulture vừa rồi chỉ là theo thói quen sử dụng ra kĩ thuật ấy, chứ không hề cố tình. Bản thân hắn cũng không nghĩ Flying Vulture sẽ mang lại thành tích cao như vậy. Dám cá là hắn cũng không thích trở nên quá nổi bật.

Nhưng dù sao đó cũng là chuyện đã rồi.

Vấn đề hiện nay, là cái thành tích 9,2s kia đang án ngữ trên bảng xếp hạng.

- Lan nè, cái giải thưởng gì đó, cụ thể là gì ấy nhỉ?

- Học bổng 100 hào. Đây là truyền thống của Khoa Điền kinh rồi. Khích lệ phát hiện nhân tài ấy mà. Phá kỉ lục bên nữ là 50 hào.

- Vậy nếu phá cả 2 cái, là 150 hào rồi?

- Đúng thế. Nhưng mà…

- Nguyễn Hồng Vân!! Chuẩn bị!!

Tiếng thầy giáo hô lên.

- Cầm hộ mình cái điện thoại. Nhớ đừng đi xa quá nhé.

- Xa là bao xa?

- Đừng đi quá tầm sóng không dây là được.

Nói rồi, Vân lấy hai chiếc nhẫn đeo lên tay, rút sợi dây cáp ra. Dùng không dây hao pin rất nhanh, nhưng đành vậy.

Vân bước lên vạch xuất phát.

- Chuẩn bị!! - Thầy giáo lại hô lên.

Vân chùng người xuống lấy đà. Miệng cô lẩm bẩm.

- Flying Sparrow (Phi Yến).

Chiếc điện thoại trên tay Lan cũng rung lên.

- Chạy!!

Vuuuuùu!!

Một cơn gió sượt qua người thầy giám thị. Chỉ thấy Hồng Vân đã phi như bay về phía trước.

Tư thế của cô không khác mấy so với “Nguyễn Văn A” lúc nãy, sát người xuống mặt đất để lao đi, nhưng lại thanh thoát nhẹ nhàng hơn rất nhiều, giống như đang lướt trên mặt đất vậy.

Tất cả mọi người ngỡ ngàng nhìn theo. Khi chưa kịp ý thức được chuyện gì, Vân đã cán qua vạch đích.

Đến cả giáo viên cũng ngỡ ngàng mất giây lát trước khi kịp bấm đồng hồ.

- 8… 8,9 giây…

Giọng thầy lắp bắp như không thể tin nổi.

Bất chấp mọi người xung quanh kinh ngạc tới mức nào, Vân tung tăng đi tới chỗ thầy.

- Học bổng của em đâu ạ?
- Brother Erik.

- Dạ, thưa Brother Plea.

- Cậu bị phát hiện rồi à?

- Vâng…

- Bỏ đi. Con bé đó là Red Witch cơ mà. Cậu vẫn chưa đủ sức để qua mặt nó. Thế mấy ngày qua có quan sát được gì chứ?

- Em cảm thấy… con bé đó… rất tự tin?

- Và?

- Cá tính.

- Và?

- Body đẹp.

Erik đỏ lựng cả mặt trả lời.

Plea nhìn thằng bé mà thở dài ngao ngán. Hắn là mentor (người hướng dẫn) của thằng bé. Mỗi một Runner khi nhập môn đều sẽ phải có một Mentor chỉ bảo. Đây là luật của Vulture.

Erik là một Runner rất tài năng. Thằng bé được đích thân một Trưởng lão của Vulture đem về và thu nhận. Plea được chỉ định làm thầy của nó. Từ đó tới giờ cũng đã hơn 1 năm rồi. Plea đã “xách” Erik đi thám hiểm rất nhiều nơi, từ săn thú cho tới khai quật.

Điểm yếu duy nhất của Erik theo hắn thấy, là thằng bé hơi bẽn lẽn, nhút nhát, và vẫn còn trẻ.

Bị Red Witch cười một cái, mà đỏ lựng cả mặt thế này, thật là đáng lo ngại.

- Chuẩn bị dụng cụ đi, tối nay có việc đấy.

- Việc gì ạ?

- Nói có việc thì cứ đi chuẩn bị đi, biết đâu sẽ lại đụng độ Red Witch đấy.

- Dạ! - Erik hăm hở quay đi chuẩn bị.

Haizz, Plea lắc đầu thở dài một cái.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi