THIÊN MỆNH KHẢ BIẾN

Một ngày trước đó. Ngày 30 tháng 11 năm 6015. Vương Thành Văn lại đón tiếp một vị khách không mời mà tới.

Lần này, là Phạm Viết Tuệ.

Từ ngày tiếp nhận khu nhà 3E này và trở thành Hội trưởng Câu Lạc Bộ Kinh doanh của trường, hắn lại thỉnh thoảng có khách tới chơi, dần dà đã thành thói quen. Cứ có chuyện gì khó giải quyết, người ta lại tìm tới hắn. Khởi đầu là Lý Thanh Long. Sau đó tới thầy Nguyễn Văn Khoái. Rồi Phùng Huyết Cường, và Vũ Hải Hùng… Cứ vậy người tìm tới hắn ngày càng nhiều.

Ban đầu chỉ là những chuyện nhỏ nhặt kiểu bắt kẻ trộm gà trộm chó của Lý gia, sau đó là tư vấn cách vực dậy Hải Long, những lời nhờ vả càng ngày càng trở nên nghiêm trọng. Đối với một Vương Thành Văn vừa trải qua một năm lớp 6 đầy sóng gió trắc trở, thì cuộc sống nhàn hạ bất thường khiến hắn nhàm chán đến không ngờ.

Không còn Vương Minh Quang lôi hắn đi gây chuyện, không còn bác Itou chuyên rước họa vào thân, cũng không còn Trần Phương Linh suốt ngày kè kè bên hắn. Học sinh giỏi thì không thi được, vì bị cấm thi mất 3 năm. Chuyện nhà hàng cũng không có gì trắc trở. Những ngày đầu của năm học lớp 7, hắn cắm đầu vào học và đọc sách (và đến giờ vẫn vậy), nhưng dần dần những lời nhờ vả gây cho hắn một sự nghiện ngập khó tả.

Vương Thành Văn dù có muốn quên đi những chuyện về Trần Thiên Anh, nhưng lại không thể nào quên đi cảm giác hưng phấn khi dùng não bộ của mình để phá án. Hắn nhớ cái cảm giác ấy, hắn nhớ những lần tưởng tượng ra một hung thủ vô hình trong bóng tối, cố gắng giao tiếp với hắn ta, cố gắng để hiểu hắn ta. Mỗi lần giúp đỡ người khác giải quyết rắc rối, hắn lại được phần nào thỏa mãn khao khát ấy, để rồi hắn càng thèm khát hơn.

Dù có những khao khát âm ỷ không ngừng gào thét, Vương Thành Văn vẫn là một kẻ biết kiềm chế giỏi. Hắn luôn giữ mình không lấn quá sâu vào những đam mê kì quặc, vì hắn luôn nhìn rõ ràng mục tiêu phía trước. Đầu tiên là lời hứa với Linh. Hắn phải tới Long Thành để gặp lại cô, vì hắn đã hứa như vậy. Sau đó, là tốt nghiệp Cao trung và có một công việc thật tốt để phụng dưỡng mẹ. Hắn vẫn chưa bao giờ quên mục đích ấy.

Cũng trong 3 năm ấy, hắn dù vô tình hay hữu ý, cũng đã hiểu hơn về thế giới này. Chủ yếu là qua những trang sách, và những lời buôn chuyện của Vinh Mũi Chó. Càng hiểu về nó, hắn càng cảm thấy thế giới này thật khác biệt với những lời mẹ kể. Nhưng đó cũng chỉ là những mường tượng mơ hồ. Nếu được hỏi Vương Thành Văn có tò mò, có khao khát muốn đùng dôi mắt của mình để quan sát thế giới hay không, có lẽ hắn sẽ trả lời có. Nhưng không phải là quá khao khát. Hắn nghĩ, cả đời này sống ổn định ở Hải Thành cũng là một điều tốt đẹp.

Đến giờ, Văn vẫn không quên những lời năm đó Trần Thiên Anh nói với hắn. Hắn là một kẻ vô lo vô nghĩ, không có đam mê, không có ước mơ, không có mục đích sống. Hắn thờ ơ với mọi thứ, và tự đặt mình ra khỏi mọi chuyện nhân sinh. Từ đáy lòng, Văn không hề phủ nhận điều ấy. Càng vì thế, càng có một thôi thúc vô hình khiến hắn muốn giúp đỡ Vân.

Không như hắn, Vân là một người đáng ngưỡng mộ. Cô nàng luôn có một mục đích rõ ràng, đôi mắt cô nàng sẽ đăm đăm nhìn thẳng vào đích đến ấy, và làm hết sức mình để đạt được nó. Dứt khoát, thẳng thắn, và kiên định. Đây là điều mà Văn luôn ngưỡng mộ, vì hắn không hề có. Ngoại trừ 2 lời hứa nhất định phải thực hiện, hắn cũng chẳng có một viễn cảnh gì về cuộc đời mình trong tương lai.
- Những kẻ tầm thường hài lòng với những mơ ước tầm thường. Chỉ những con người vĩ đại mới đau đáu vì những điều vĩ đại.

Phạm Viết Tuệ ung dung đón lấy cốc nước từ tay Vương Thành Văn, nhàn nhạt buông một câu nói.

Văn không trả lời. Hắn không rõ vị khách này đang muốn nói tới điều gì, hắn chỉ ngồi xuống lắng nghe.

Phạm Viết Tuệ lại tiếp tục.

- Từ nhỏ tới giờ, ta được nuôi dạy phải nhã nhặn với thường dân, vì kẻ nào hách dịch với lũ tầm thường, thì còn tầm thường hơn cả. Ta sinh ra để làm những điều vĩ đại, vậy thì ta phải học cách khoan dung với lũ tầm thường. Nhưng thật sự, luôn có những lúc ta không lý giải nổi thứ đầu óc ngu si của bọn chúng.

Vương Thành Văn vẫn ngồi đó, giương mắt lắng nghe. Phạm Viết Tuệ nhấp một ngụm nước, rồi lại tiếp tục nói.

- Ví dụ cho mi dễ hiểu nhé. Thỉnh thoảng ta lại thấy một lũ con trai, chỉ vì gái đẹp mà xả thân. Đưa đón, chiều chuộng, dẫn đi chơi, mùa trà sữa, trả tiền ăn, đại loại vậy. Dù chúng biết rằng bọn gái đẹp ấy cũng chẳng tới lượt chúng nó xơi đâu, nhưng chỉ vì một tiếng “anh trai” là chúng nó lại sẵn sàng lăn xả. Chúng bỏ nhiều công sức như vậy để được chén gái đẹp sao? Ta nghĩ là không phải. Dù gì thì bọn tầm thường ấy cũng chẳng bao giờ liếm láp được chút gì. Chúng cố gắng hết sức chỉ để thỏa mãn những ảo tưởng huyễn hoặc ngu xuẩn của mình. Ta không bao giờ hiểu nổi điều đó, hay tất cả những điều tương tự như vậy. Ta sinh ra đã đặc biệt. Ta vẫy tay một cái, là lũ mỹ nữ thiên thần mà bọn mi phải tương tự phiền muộn, sẽ sẵn sàng lên giường phục vụ ta. Ta được nuôi dạy để vượt qua những mong muốn tầm thường như vậy để mà lo nghĩ cho những công việc vĩ đại hơn. Nói vậy mi đã hiểu chưa?

Văn nhíu mày. Phạm Viết Tuệ lại tiếp tục nói.

- Lũ tầm thường bọn mi nghĩ rằng mình sinh ra là có quyền làm người sao? Có quyền được đi học, đi làm và được có cơm ăn sao? Trong cái thế giới đầy rẫy cường giả này, lũ tầm thường bọn mi tồn tại được mà không bị người ta hiếp đáp, là tự nhiên mà có sao? Không phải. Là do đã có những người vĩ đại đứng ra đảm bảo cuộc sống của các ngươi được bình yên như những con lợn chỉ biết ăn rồi nằm. Còn lũ tầm thường bọn mi thì làm được gì? Chỉ ăn rồi phá. Mi, và Bạch Thế Thắng, và tất cả những kẻ ảo tưởng về tầm quan trọng của bản thân, bọn mi nên nhớ rằng bọn mi chỉ là lũ lợn được chăn nuôi trong chuồng, và người nuôi lợn thì đang gồng hết sức mình để giúp bọn mi được béo tốt. Bọn mi chỉ nên thỏa mãn với cái chuồng lợn của mình, chứ đừng chõ cái mõm vào chuyện của người khác. Bọn mi chỉ làm phiền lòng những con người vĩ đại đang phải lo lắng cho những công việc vĩ đại. Hãy thỏa mãn với những ước mơ tầm thường của mình, đây vừa là một lời cảnh cáo, cũng vừa là một lời khuyên. Nể tình mi là bạn của Linh, ta khuyên thật lòng đó.

Vương Thành Văn ngẫm nghĩ một chút, rồi đáp lời.

- Ý anh là, anh cũng là một trong những con người vĩ đại ấy?

- Tao được sinh ra để làm việc lớn. Tao không hề thích thú hay lựa chọn điều đó, nhưng tao không trốn tránh trách nhiệm ấy.

- Vậy một con người vĩ đại như anh, tại sao lại sợ bị lũ tầm thường bọn tôi can thiệp?

- Vì tao thấy rất phiền. Tao có thể dùng một tay đập chết Bạch Thế Thắng, và chỉ một ngón tay để khiến mày phải quỳ gối. Nhưng dù sao thì vẫn rất phiền. Tao không muốn hao phí chút tâm sức nào cho lũ tầm thường tụi bay cả. Hơn nữa, ngày mai chẳng phải là ngày thi khảo sát học sinh giỏi sao? Mày cũng đang cố hết sức mình để thỏa mãn ước mơ tầm thường của mình kia mà? Trong khi tao đi đi về về Long Thành như đi chợ, thì mày phải học hành đến lòi mắt ra chỉ để có được một chuyến đi không mất tiền? Thật đáng thương hại, nhưng tao không vì thế mà trách mày, vì tao và mày xuất phát điểm đã khác nhau. Mày cố hết sức để được gặp lại Linh sao? Để làm gì? Cỡ mày thì chắc chắn chẳng thể liếm mút gì được gia tộc tao, và sẽ chẳng ai chấp nhận mày. Chỉ để gặp lại con bé? Mày nhớ nó? Gặp được nó rồi, mày định sẽ làm gì? Hay chỉ đơn giản là thỏa mãn chút mộng tưởng thanh xuân của mình? Mày có khác gì lũ con trai ngu xuẩn mà tao đã nói? Nhưng tao không trách mày. Mày hãy cứ cố gắng hết sức mình mà đạt được cái ước mơ nhỏ nhoi của mình đi thôi. Cố gắng mua nhà cho mẹ mày, phải không? Vậy thì biết yên phận và đừng can thiệp vào chuyện này nữa.

Một thoáng im lặng.

- Anh đã nói xong chưa? - Vương Thành Văn nói.

- Cơ bản là đã xong. Sao, cái đầu óc bé nhỏ của chú em đã thông suốt chưa?

- Thứ nhất. Muốn giữ lời hứa mà mình đã hứa, không phải là sự tầm thường. Thứ hai, mong muốn có được một cuộc sống hạnh phúc, cũng không phải là tầm thường. Và thứ ba, anh cũng không có đặc biệt gì hơn bất cứ ai, và tất cả chúng ta đều như vậy.

Rầm!!!

Cốc nước trong tay Phạm Viết Tuệ bị giáng mạnh xuống bàn. Hắn đứng dậy.

- Một ngón tay! Biết thân biết phận. Nếu không, chỉ một ngón tay, tao sẽ bắt mày phải quỳ xuống trước mặt tao như một con chó!!!

Nói rồi, hắn quay người ra về.

- A!!

Phạm Viết Tuệ đi rồi, Văn mới sực nhớ ra một chuyện.

Quên không hỏi người ta có muốn ở lại dùng cơm hay không.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi