THIÊN MỆNH KHẢ BIẾN

- Anh Văn! Anh giỏi quá!

Khi Văn tập xong vài bài quyền, hắn mới nhận ra mình đang được cả một đám đông tròn mắt chiêm ngưỡng.

- Anh Văn! Môn Võ anh vừa đánh tên là gì thế? Dạy cho bọn em được không?

- À? Môn Võ đó hả? Cũng chẳng biết có phải là một môn võ chính tông hay không nữa. Tên nó là Âm Dương Quyền. Mỗi người học lại có một biến thể riêng tùy cho phù hợp bản thân. Nếu các cậu muốn học Võ, thì trước tiên phải học từ những thứ cơ bản trước đã.

- Học cơ bản ạ? Rồi sau này bọn em có thể mạnh như anh được ạ?

- Ừm. Còn có thể mạnh hơn nữa chứ. Miễn là mọi người nỗ lực. - Văn gãi tai - Thôi được rồi, tất cả những ai muốn học thì xếp hàng ra đây. Trước tiên chúng ta học cách tung nắm đấm cho thật chuẩn đã.

- Ui dào! Tưởng gì?! Đấm nhau thì bọn em đã quen rồi! - Một đứa nhỏ trong đám nhảy lên vui vẻ đáp. Nó tầm 11 tuổi, mặt mũi nhem nhuốc, cơ thể gầy còm, áo quần hôi hám.

Văn nhìn đứa nhỏ này mà lặng đi giây lát. Hắn như thấy được hình ảnh của mình 4 năm về trước, lọ mọ đi tìm thầy dạy.

- Hì hì! - Văn xoa đầu thằng bé - Nhóc, em tên là gì? Đấm thử anh xem?

- Em tên Long. Em đấm nhé. Haaaa!!!!

Thằng bé giơ tay lắm, dúi người cố đấm một cái. Văn đưa tay đỡ lấy nắm tay thằng bé, năm ngón hắn nắm chặt bàn tay thằng bé lại.

- Hét lên như vậy, phát lực rất tốt, khí thế cũng rất tốt. Nhưng nắm tay thế này lỏng lẻo quá. Cổ tay cũng phải thẳng ra. Đường đi của cú đấm phải tận dụng hết sức xoắn của hông, bắp tay, cánh tay, cổ tay, chứ không phải là giơ lên rồi dúi như vậy, chỉ lấy được sức của bắp tay mà thôi. Nào, làm theo anh nào….

Nói rồi, hắn xòe bàn tay ra, rồi từ từ nắm 4 ngón tay lại đè lên đệm bàn tay, rồi mới nắm ngón cái lại. Hắn thu tay về sát hông.

- Nhìn anh nhé.

Văn tung một quyền. Một luồng Quyền áp vặn xoắn từ tay hắn phóng ra, kêu ù ù trong không khí, đánh tung tóe một đống rác cách đó hơn 10m.

- Wowww!!! - Mắt thằng bé tròn xoe lên nhìn hắn - Làm sao để em làm được như anh vậy ạ?

- Ừm - Văn lại gãi tai - Một ngày nào đó. Nhưng bây giờ em cần học cách tung một cú đấm cho thật chuẩn đã.

- Vâng! Em hứa sẽ nỗ lực mà! Anh dạy em với! Ê chúng mày, có học Võ cùng với tao không?

Đám trẻ con tầm tuổi thằng bé, hoặc chỉ lớn hơn một tí, đều háo hức chạy ra. Những đứa lớn hơn thì lại e ngại nhìn nhau. Đứa nào cũng biết kẻ đứng trước mặt rất mạnh, nhưng lòng tự tôn khiến bọn chúng do dự.

Một lúc sau, tên mạnh nhất trong đám mà hồi sáng bị Văn một quyền đánh gục, mới do dự bước lên.

- Anh… Anh Văn… Đại ca Văn…

- Ừm. Anh gọi tôi thế nào cũng được mà.

- Hồi… hồi sáng bọn em chưa được nghe kể. Không biết anh từng đánh một trận với Triệu Khuyết. Bọn em không biết anh là Đại cao thủ như vậy. Sáng nay anh xuất thủ mạnh tay quá, em chưa kịp học hỏi được gì. Võ thuật không phải là bọn em không hề biết gì, nhưng cũng đều là học lóm chỗ này một ít chỗ kia một ít, hoàn toàn không có bài bản. Không biết đại ca có thể chỉ giáo cho em một chút được không ạ?

- Đại cao thủ gì chứ…

Văn chưa nói hết câu, cú đấm của tên kia đã đấm tới. Văn lập tức đưa tay gạt ngang cú đấm của đối phương ra, rồi cánh tay như con rắn trườn theo cánh tay đối thủ, cổ tay hắn bẻ một góc vuông khóa cứng lấy khuỷu tay đối thủ, bước một chân lên, bẻ khuỷu tay một cái. Cả người đối thủ đã bị bẻ ngoặt về một phía, không cách nào động đậy.

- Âm Dương Quyền, cũng chẳng phải thứ võ thuật gì cao siêu. Mọi loại Võ thuật trên đời, cũng chỉ là cách khắc chế và đánh bại đối thủ. Lấy dọc khắc ngang, lấy ngang chế dọc. Lấy cứng đánh mềm, lấy mềm đỡ cứng. Lấy tốc độ phá cự ly, lấy cự ly để ngự tốc độ. Võ thuật là lấy Yếu đánh Mạnh, nhưng để được như vậy thì lại phải biết dùng điểm Mạnh của mình để đánh bại điểm Yếu đối phương.

Nói rồi, hắn thả tay đối phương ra, lùi lại một bước, đưa tay vẫy một cái, ý bảo đối thủ lại tới một lần nữa.

Tên kia đứng dậy, thủ thế, rồi lại lao tới. Lần này, hắn liên tục tung cước, lấy khí thế áp đảo mà công kích, cước bộ nối tiếp, đánh cho Văn phải liên tục lùi lại né tránh.

- Bát Bộ Giao Long Cước?

Văn buột miệng hỏi. Chiêu thức này là một biến thể từ Bát Bộ Giao Long thuộc Âm Dương Quyền, cũng không biết tên này từ đâu mà học được. Cước lực so với Chưởng pháp luôn có khí thế lấn át hơn, độ sát thương cao hơn, tầm đánh cũng xa hơn. Cước pháp liên hoàn vẽ ra một lộ tuyến công kích rất mạnh, không cần quá biến ảo như phiên bản gốc, chỉ cần thừa thắng xông lên, đá cho đối phương tối tăm mặt mũi.

Chỉ có điều…

Vừa quan sát được 3 bước chân, Văn đã xoay người quét chân một vòng. Đối phương bị cú quét này làm cho ngã lăn quay xuống đất. Vừa ngẩng đầu dậy, đã thấy một gót chân trước mặt mình.

Văn thu chân về, đưa tay kéo đối thủ lên.

- Bát Bộ Giao Long Cước, đòi hỏi nền tảng Tấn Pháp cực kì vững vàng. Chiêu thức này nếu sử dụng với người ngoại đạo, đương nhiên sẽ khiến người ta kinh hồn bạt vía, nhưng với người luyện Võ, chắc chắn sẽ lộ ra rất nhiều sơ hở. Vậy nên mới nói, Võ thuật đều phải bắt nguồn từ căn bản. Âm Dương Quyền, cũng chỉ là phát triển từ cơ bản mà lên.

Thanh niên kia thẫn thờ nhìn Văn tới mấy giây, rồi hắn ôm quyền cúi đầu.

- Đại ca! Xin đại ca hãy dạy em!

Người ta đã ôm quyền chào như vậy, đương nhiên cũng cần ôm quyền đáp lễ. Bởi ít nhiều gì, Võ sinh khắp thiên hạ này, đều là đồng môn.

Văn ôm quyền, hơi cúi người chào lại.

- Ok, vậy thì tất cả những ai muốn học từ cơ bản, xếp hàng vào đi. Chúng ta tập cách tung quyền.
- Ngươi có vẻ phù hợp làm một Thầy giáo.

Sau buổi “dậy học”, Văn mệt mỏi ngả lưng xuống thì lại nghe một câu nói, nội dung thì có vẻ mỉa mai, mà giọng nói thì lại chẳng nghe rõ ý tứ.

Hắn ngẩng đầu lên. Lại là ông bác kì lạ kia. Ông ta dường như cả ngày vẫn chỉ ngồi một chỗ đó.

- Cháu tưởng bác nói cháu nên xây dựng quân đội rồi thay đổi thế giới?

- Nếu thế giới này thật sự tốt đẹp, có lẽ ta cũng đã trở thành một thầy giáo.

- Vì sao?

- Vì ta thích làm giáo viên. Vậy thôi.

- Không phải. Ý cháu hỏi là, vì sao phải cần thế giới này tốt đẹp thì bác mới trở thành thầy giáo?

- Vì ta không thích dạy người khác những thứ tốt đẹp không có thực.

Nghe ông bác nói tới đây, Văn bất chợt trầm tư suy nghĩ. Hắn lại nghĩ tới mẹ, tới những gì mẹ đã dạy.

- Nhưng… Nếu như thế giới này tốt đẹp hơn những gì bác vẫn nghĩ?

Lần này, tới lượt ông bác kia trầm ngâm.

Một lúc sau, ông ta lắc đầu.

- Thế giới này có tốt đẹp hay không, là dựa vào cách nhìn của ngươi mà thôi. Tùy thuộc xem, mi có sẵn lòng vị tha cho thế giới xấu xí này hay không.

- Vậy bác thì sao? Bác có sẵn sàng vị tha hay không?

- Khà khà. - Ông bác ngẩng đầu nhìn lên bầu trời sao - Khi người mở được đôi mắt đích thực để ngắm nhìn thế giới, ngươi chẳng còn gì để thù hận, cũng chẳng còn gì để vị tha.

- Đôi mắt đích thực? Ý bác là…

- Tâm Nhãn. Ngươi có muốn học không?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi