Long Thành.
4h sáng ngày 1/3, Kỉ lịch 6016.
Vương Tuyết Trinh ngồi trong phòng làm việc, nhìn qua cửa sổ đã thấy Trương Minh Tú đã dậy sớm để quét sân vườn và tỉa cây.
Trương Minh Tú chồng bà vốn là một viên chức về hưu, sau khi đã cống hiến 40 năm ở Văn phòng Bộ Nội vụ mà chẳng có chút thành tựu gì đáng kể. Ông điềm đạm, hiền lành, không thích quảng giao, và sống rất chừng mực.
2 vợ chồng từ tính cách cho tới cuộc đời, đều trái ngược nhau như trời với đất.
Thiên hạ vốn chẳng hiểu, vì sao 1 công chúa bướng bỉnh, kiêu ngạo, lại tài năng như Vương Tuyết Trinh lại lấy 1 người an phận thủ thường như Trương Minh Tú.
Chính Tuyết Trinh cũng không hiểu. Bà chỉ biết rằng, ở bên cạnh người đàn ông này, bà cảm thấy rất yên bình.
Tuyết Trinh sinh ra đã coi như cán quá vạch đích. Bà có mọi thứ bà cần. Bà có thể làm mọi điều mình thích. Nhưng lạ 1 điều, bà chẳng bao giờ thấy hài lòng hay hạnh phúc với những thứ mình có. Càng nghĩ mình tự do bao nhiêu, bà lại càng bị kìm kẹp bởi những vách ngăn vô hình bấy nhiêu.
Một công chúa của một Đế quốc lớn bậc nhất thế giới, có nhan sắc là thế, có tài năng là thế, còn cảm thấy mình bị kìm kẹp bí bách, liệu những kẻ thường dân sẽ còn cảm thấy thế nào? Đây là điều Tuyết Trinh luôn băn khoăn, cho tới khi bà gặp được Trương Minh Tú, một kẻ có vẻ như chẳng có gì trong tay, mà lúc nào cũng vui vẻ và nhàn nhã.
Hóa ra, sự tự tại của mỗi người không tùy thuộc vào họ có gì trong tay.
Tuyết Trinh năm nay đã ngoại ngũ tuần, nhưng vẫn bận rộn với trăm thứ công việc. So với một Trương Minh Tú lúc nào cũng thảnh thơi bên cạnh, nhiều lúc bà cũng vì thế mà phát sốt ruột. Nhưng ngẫm nghĩ lại, đây có lẽ chính là sự cân bằng mà bà vẫn luôn cần tới.
Trương Minh Tú năm nay cũng đã lục tuần. Dáng người gầy gò, có hơi còng lưng xuống 1 chút. Gương mặt ngăm ngăm vẫn lưu lại 1 nét tuấn tú thời trai trẻ, có phần giống với thằng Quang hiện nay. Ông đang tưới cây, bất chợt quay lại, hướng về phía phòng làm việc của vợ mà vẫy vẫy tay. Tuyết Trinh đang tựa đầu lên bàn tay, cũng phì cười mà đưa tay vẫy lại.
Sau đó, bà lại quay đầu nhìn vào đống giấy tờ trên bàn và các báo cáo trên màn hình máy tính. Gương mặt bà lại căng thẳng trở lại.
Thằng Hoành đi chuyến này tới Sa Li Khan thực sự có phần quá mạo hiểm. Tuyết Trinh vốn chưa bao giờ đồng thuận với kế hoạch này. Nhưng khi thằng đó đã quyết, thì chả ai cản nổi nó.
Vũ Hoành an tâm tới Sa Li Khan, là vì ở đó có Vương Thụy An.
Tuyết Trinh không đồng ý để hắn tới Sa Li Khan, cũng là vì ở đó có Vương Thụy An.
Ám Hành Quân Đoàn và Quận 3 Sa Li Khan xưa nay không ưa nhau đã là 1 nhẽ. Dù sao thì 2 tổ chức này cũng hoạt động độc lập và chiếm những vị trí đặc biệt quan trọng đối với Vương triều. Nhưng Vương Tuyết Trinh và Vương Thụy An không thực sự tin tưởng nhau, đây lại là 1 nhẽ nữa.
Vương Thụy An từng bộc lộ khá rõ ràng thái độ cưng chiều đối với Thái tử Vương Bá Thế. Trong cuộc xung đột giữa 2 anh em Bá Thế Vũ Hoành, ông ta lại bất ngờ bàng quan trung lập.
Vương Tuyết Trinh thì vốn không thiên vị bất cứ ai, ấy thế mà lại ra tay trợ giúp Vương Vũ Hoành nắm lấy Vương quyền.
Tính tới thời điểm hiện tại, 16 năm đã trôi qua dưới triều đại của Vũ Hoành, nhìn bề ngoài thì Vương tộc Đại Nam vẫn đoàn kết an ổn là thế đấy, nhưng bên trong nó đang xảy ra những gì, ít ai biết tới.
Có những bí ẩn vẫn chưa thể nào có lời giải đáp. Ví dụ như cái chết của Tiên Đế. Ví dụ như quan điểm chính trị của từng thành viên trong gia tộc. Những bí ẩn này vẫn luôn để lại 1 bức tường vô hình ngăn cách giữa các bên.
Bíp! Bíp!
Màn hình máy tính xổ ra 1 hộp thư đến. Thư được mã hóa. Sau 10 giây để máy tính giải mã, lời nhắn hiện lên trên màn hình.
Thông tin xác nhận NMH đã chết.
Tuyết Trinh đưa tay lên bóp trán. Vầng trán mĩ miều 1 thời giờ đã hiện lên nhiều nếp nhăn của tuổi tác.
NMH, cũng như nhiều Ám Hành Quân khác tại Sa Li Khan cứ dần dần bị thủ tiêu một cách bí ẩn.
Bà vẫn còn giữ lại tin nhắn cuối cùng của NMH, nhưng những dòng tin nhắn này lủng củng và khó hiểu. Tuyết Trinh đã muốn gửi nó cho thằng Quang, nhưng rốt cuộc bà lại phân vân.
Những bí ẩn bên trong nội bộ Vương tộc, bà vốn không muốn đặt nó lên đôi vai của con trai mình. Bà không muốn kéo nó sâu vào chuyện này thêm nữa.
Ngón tay bà ngập ngừng trên con chuột, mà chỉ cần 1 cái click là tin nhắn này sẽ được chuyển tiếp tới Quang.
Đúng lúc này, điện thoại rung lên.
Giọng lão Nô từ đầu dây bên kia.
- Tuyết Trinh à, tới Đế Vương Cung đi. Có chuyện rồi.
Trên những tuyến đường thường ngày nhộn nhịp và tấp nập nay đã đổ nát điêu tàn của Quận 2, một chiếc xe bán tải phóng vun vút luồn lách qua dòng người hỗn loạn.
- Chúng ta đang đi đâu vậy? - Đức hét lên như muốn át đi tiếng bom đạn xung quanh.
- Tới Đệ Nhị Tháp. - Lão Bạch trả lời. - Vô hiệu hóa tòa tháp đó. Đưa Man’Noerr trở lại giấc ngủ.
- Tại sao? Tại sao phải làm như vậy? Và ông cần tôi đi theo để làm gì? Mà ông là ai?
- Ta chỉ là một kẻ lang bạt mà thôi. Có những kẻ ngu xuẩn đang muốn lợi dụng 3 tòa tháp ở đây mà không hiểu mình đang phạm phải sai lầm lớn thế nào. Cần chấm dứt tất cả trước khi tình hình tồi tệ đến mức không ai có thể kiếm soát được. Và mi có thể làm được điều đó.
- Tôi? Nhưng ông là ai? Và ông biết gì về tôi?
- Ta biết về mi nhiều hơn cả chính mi nữa, Hà Minh Đức ạ.
“Ta còn biết rõ về cha của mi nữa”. Nguyễn Bạch nghĩ thầm điều ấy trong lòng, mà không nói ra.
Uỳnhhhh!!!!!
Từ bên đường, 1 vụ nổ phát ra khiến Nguyễn Bạch giật mình quẹo tay lái sang 1 bên.
Trong làn khói bụi, 2 bóng người lao ra. Một kẻ vạm vỡ cầm trên tay khẩu pháo to lớn. Một dáng người mảnh khảnh hơn, mặc áo vest dài, 2 tay cầm 2 khẩu súng lục. 2 người đang giao chiến kịch liệt.
Nguyễn Bạch ngay lập tức cảm thấy tuyến đường này không tiện đi. Hắn nhanh chóng quay xe tìm lộ tuyến khác.
Trong làn khói bụi, Quang xoay người trên không trung, từng phát đạn vẫn xả không ngừng vào vị trí của đối thủ.
2 khẩu súng lục này được nghiên cứu phát triển dựa trên lối chiến đấu của riêng hắn, sử dụng thuận tay hơn hẳn 2 khẩu súng cũ, uy lực cũng ghê gớm hơn.
Quang thường sử dụng khẩu súng bên phải làm chủ công. Đạn từ đó liên tiếp bắn ra. Còn khẩu bên trái sẽ được liên tục thay đạn để bắn ra các loại đạn đặc biệt. Tùy từng tính huống, hắn sẽ có những kiểu nhịp độ tấn công khác nhau, kết hợp cùng với Võ thuật của bản thân để tạo nên một lối chiến đấu rất riêng.
Ở khoảng cách xa, đạn cứ thế từ hai nòng súng mà xối xả bắn về phía đối thủ. Nhưng Đinh Huyết Vũ không vì thế mà dừng bước. Màng phòng vệ đỏ quạch như máu che chắn hắn khỏi từng phát đạn, đôi chân vẫn dũng mãnh lao thẳng tới đối phương. Khoảng cách giữa 2 người càng ngày càng bị thu hẹp.
Một tay hắn giơ cây đại pháo lên cao, rồi mạnh mẽ phang thẳng xuống dưới, kéo theo đó là một luồng kình phong đỏ quạch kèm theo những tiếng rít gào của một con mãnh thú, cùng mùi máu tanh lòm ẩn chứa vô vàn sát khí.
Quang lách người né được cú quật kia, nhưng luồng kình phong bắn ra vẫn khiến hắn bị choáng ngợp. Trong giây lát, cái màu đỏ của máu che mờ tầm nhìn của hắn, tiếng rít gào làm ù đôi tai hắn, và thứ sát khí tanh lòm kia khiến hắn phát ói.
Chỉ một khoảnh khắc ấy thôi, đủ khiến hắn ăn trọn 1 cước vào mạng sườn.
Cú đá mang trọn sức mạnh của một Đại Tướng khiến thân hình của Quang bay trong không trung như một con diều đứt dây, quay hẳn vài vòng rồi va đập với một bức tường. Bức tường đổ sập xuống, nhưng Quang đã nhanh chóng nhảy sang một bên né đi những mảng bê tông chuẩn bị đè xuống thân mình.
Hắn nén cơn đau, đạp lên phần còn lại của bức tường, khẩu súng bên tay trái bắn ra một viên đạn flash. Ánh sáng chói lòa lóe lên.
Đinh Huyết Vũ bằng kinh nghiệm thiên chinh bách chiến, cũng ngay lập tức quay đầu không nhìn vào luồng sáng ấy. Ngay lập tức, Quang đạp vào bức tường kia mà nhảy tới. Bàn chân hắn ngưng tụ Khí lực đạp 8 bước trên không trung. 8 bước chân ấy vừa mang hình thái của Bát Bộ Giao Long, lại có sự lưu loát uyển chuyển của Thủy Hành Bộ. 8 bước chân tạo nên 1 dòng chảy tích tụ dần dần, như nước lũ càng cuốn về hạ nguồn càng mạnh mẽ. Bước cuối cùng, hắn xoay mạnh cơ hông, vung chân đá 1 vòng cung vuông góc với mặt đất. Luồng không khí xung quanh bị bẻ cong như một cánh cổng bằng nước.
Càn Không Hồng Thủy.
Một cú đá mạnh như nước lũ, trúng thẳng vào thái dương Đinh Huyết Vũ, bằng sức mạnh tích tụ qua 8 bước di chuyển, đủ sức khiến tên này lảo đảo chếnh choáng.
Nhưng thế cước này không chỉ dừng lại ở 1 lần ra đòn. Càn Khôn Hồng Thủy là khi Quang dùng chân phải vẽ 1 vòng cung trên không trung rồi đá xuống. Tiếp nối với nó, thuận thế như nước chảy, là lấy bàn chân phải làm tựa, xoay người đưa chân trái đá thẳng lên không trung.
Ngư dược Vũ môn!
Cước đầu tiên là nước lũ đổ ập xuống, cước thứ hai là con cá chép vượt luồng nước ấy mà hóa Rồng.
Long Khí cuồn cuộn như nước chảy, phóng thẳng lên bầu trời, nuốt trọn lấy thân hình Đinh Huyết Vũ trên không.
Nhưng hai cước ấy cũng chỉ là tiền đề. Loài Rồng nương theo Khí mà bay lên. Nay dòng Long Khí đã hướng thẳng lên trời, Quang cũng giơ 2 khẩu súng chập vào nhau, nhắm thẳng lên trên mà bắn.
Minh Quang Xạ Tuyến, kéo theo đó là Long Khí sôi trào, tạo nên một luồng sáng rực rỡ bắn thẳng lên trời cao.