THIÊN MỆNH KHẢ BIẾN

Quả đất này vốn dĩ hình cầu, có quỹ đạo quay quanh chính nó, quay quanh Mặt Trời, Mặt Trời lại có quỹ đạo của riêng nó trong vũ trụ. Mỗi thiên thể trong vũ trụ cũng có quỹ đạo vận hành của riêng nó. Từ quả đất nhìn lên bầu trời, ta chỉ nhìn thấy một phần của Vũ trụ.

Từ trên quả đất này, Thiên văn học đã ghi nhận có thể quan sát được một số lượng vì sao nhất định, mà họ phân chia thành 60 chòm sao. Nhưng ở mỗi một vị trí nhất định trên quả đất, dù có trải qua bao nhiêu thời gian, vẫn chỉ có thể quan sát tối đa 13 chòm sao trong số 60 chòm đó*.

Trong số ấy, luôn có 1 chòm sao có thể theo dõi ở bất cứ nơi nào. 1 chòm sao luôn chỉ về hướng Bắc. Người ta gọi nó là chòm Rukth’Oarr, hoặc Đại Hùng.

Từ chòm Đại Hùng chếch xuống 12 độ, là chòm sao Cự Xà (Serpens), rồi tới Thiên Y (Medic), rồi Thủy Kính (Speculo)…

Tử vi học nói 60 chòm sao tương ứng với 60 loại Mệnh. Họ lý luận rằng những chòm sao trên bầu trời cũng như cuộc đời con người, đều do Vũ trụ tạo ra, và đều tuân theo những quy luật phức tạp của Vũ trụ.

Văn đã từng nghe qua lý thuyết này hồi nhỏ. Hắn vốn không quá tin tưởng, cũng không quá hoài nghi lý thuyết này, bởi vì vốn dĩ chẳng ai có thể chứng minh nó đúng, cũng chả có ai chứng minh được nó sai. Nghiên cứu về Vũ trụ vẫn là một lĩnh vực mới lạ chưa thực sự có nhiều đột phá. Vũ trụ này ẩn chứa quá nhiều bí mật và có vẻ vẫn quá sức đối với tri thức con người.

Hắn chỉ biết rằng, trong lúc này, hắn thực sự cảm nhận thấy giữa những chòm sao thực sự có một loại quy tắc liên kết chúng với nhau. Một loại công thức Toán học, mà cũng có thể không chỉ đơn giản như vậy. Không chỉ bằng tâm trí, mà cả cơ thể hắn đều đang cảm nhận được quy tắc này, dần dần từng chút một.

Đạp vào chòm Đại Hùng lao xuống. Cây thước trên tay hắn dường như có sức nặng hơn bình thường. Hắn vung cây thước chém thẳng xuống Liễu Thanh Chân. Đầu cây thước vẽ trên không trung một vệt sáng lòa như sao băng. Một luồng năng lượng vừa nhẹ nhàng thanh mát, lại nặng nề và bùng cháy tuôn ra.

Văn cứ theo đà ấy mà lao qua người đối thủ, đáp xuống một chòm sao khác.

Gladio. Kiếm Chủ.

Kiếm Khí từ 18 ngôi sao trong chòm sao này bốc lên ngùn ngụt, dồn dập tụ về trên cây thước. Văn cảm thấy rõ ràng cây thước như đã biến thành một thanh kiếm sắc bén. Cả người hắn chẳng hiểu sao cũng vô cùng thuần thục mà thu về thành một tư thế rút kiếm. Đôi mắt hắn nhắm thẳng tới thân hình Liễu Thanh Chân đang bị văng tới phía hắn vì cú đánh vừa rồi.

Bật nhảy, rút kiếm, trảm. 18 luồng Kiếm Khí ào ạt chém qua đối thủ.

Liễu Thanh Chân bị 18 luồng Kiếm Khí này chém qua, Khí lực hỗn loạn sôi trào. Hắn còn chưa kịp kiểm tra thương tích trên cơ thể, vội vàng quay đầu lại để không bị mất dấu đối thủ, thì đã thấy trong tầm mắt mình là một luồng bão tố tỏa ánh vàng rực.

Colum. Hoàng Phong.

Liễu Thanh Chân cắn răng vận chuyển Khí lực qua cơ thể đang chịu nhiều thương tích, bất chấp để nó tàn phá Huyệt mạch của mình, 2 tay hắn vươn về phía trước. Từ 2 bàn tay hắn hình thành 2 điện thế. Giữa 2 điện thế hình thành 1 tia điện hình cầu vòng. Sau một tiếng nổ phát ra, từ tia điện ấy phóng lên một luồng sấm sét sáng rực bắn xuyên qua luồng gió vàng.

Chỉ thấy khi làn gió kia bị đánh tan, một luồng ảo ảnh như nước chảy lách qua luồng sấm sét ấy mà lao tới hắn.

Liễu Thanh Chân đã biết tới Kính Hoa Thủy Nguyệt của Văn. Hắn không biết thứ đang lao tới mình là thực hay ảo. Hắn chỉ không muốn đối phương tiếp cận mình thêm 1 lần nào nữa.

Hai bàn tay hắn vỗ mạnh vào nhau, mặc kệ cảm giác tê buốt cực đại lên 2 cánh tay. Hắn chưa bao giờ trải nghiệm sự đau đớn do chính sức mạnh của mình tạo ra lên cơ thể mình, nhưng giờ đâu phải lúc quan tâm tới điều này. Từ cú vỗ ấy, 1 trường điện từ phát ra bao quanh lấy hắn, phủ trùm toàn bộ bán kính 10m xung quanh mình.

Nào ngờ, luồng ảo ảnh như nước kia cứ tiếp tục lao tới, vượt qua trường điện từ của hắn, rồi như nuốt trọn lấy hắn. Bị bao trùm trong làn nước này, toàn bộ Khí lực của hắn như bị hút đi. Nhưng Vương Thành Văn thì lại không hề có trong đây. Bù lại, hắn chỉ thấy vùng nước trong suốt này dần xuất hiện những góc cạnh rồi biến thành vô vàn những hình tam giác.

Speculo. Thủy Kính.

Triangulum. Tam Giác.

Từ chòm Thủy Kính bắn ra một luồng ảo ảnh, Văn ngay lập tức nhảy qua chòm Tam Giác. Hắn vung cây thước nhắm thẳng về phía Liễu Thanh Chân mà chém xuống.

Cú chém này chẳng tạo ra bất kì tác động nào ra xung quanh. Nhưng từ bên trong làn nước đang bao trùm lấy Liễu Thanh Chân, vô vàn những hình tam giác này bùng nổ, phá tan luôn trường điện từ xung quanh hắn.

Văn lúc này mới dậm chân nhảy tới. Đạp Không Bộ 3 lần theo hình zig zac.

Tinh Chuẩn Kiếm. Tam Đoạn Trảm.

3 đường kiếm sáng lòa giữa không trung chém thẳng vào những điểm thương tổn sẵn có trên người Liễu Thanh Chân, khiến hắn hộc ra một ngụm máu. Nhưng bằng tất cả sự phẫn nộ của mình, hắn vẫn kịp đưa bàn tay mình bắt lấy cổ chân của Văn, rồi dùng hết sức lực ném đối phương xuống phía dưới.

Văn đang định nhảy tới chòm Miên Vũ phía trên, bị cú tóm này ném xuống. Cổ chân hắn tê dại vì luồng điện từ Liễu Thanh Chân truyền tới.

Giờ hắn đương nhiên hiểu cảm giác của Vương Minh Quang lúc nãy. Bản thân lại không có trình độ Bộ pháp như Vương Minh Quang, thì lại càng không thể nào giữ bản thân trên không được nữa.

Tuy vậy, chỉ tích tắc sau khi bị ném xuống, hắn vẫn muốn tranh thủ cơ hội gây ra sát thương lên đối thủ nhiều nhất có thể.

Thước Lỗ Ban hướng về chòm Sculptor, Ngọc Phu. Đầu thước như muốn hút lấy tinh hoa từ chòm sao ấy, vung một đường rồi thu bàn tay về ngay trước ngực mình, mũi thước chĩa lên trời, tư thế tay giống như đang cầm một mũi dùi. Bàn tay trái vỗ thật mạnh vào đầu thước còn lại, giống như 1 nghệ nhân đang điêu khắc.

Cú đục này như phá tan không khí, thành 1 mũi khoan vô hình xuyên tới. Gần như ngay lập tức, bả vai Liễu Thanh Chân nổ bung 1 lỗ máu. Tên này rốt cuộc không thể chịu đựng nổi mà gào thét lên như điên dại.

Đây vốn dĩ là mục đích của Văn ngay từ lúc đầu. Hắn biết không thể đánh bại đối phương nếu so thực lực. Thực lực của Liễu Thanh Chân chắc chắn ở mức Tiến sĩ. Điểm yếu duy nhất của hắn chính là việc hắn chưa bao giờ trực tiếp dùng cơ thể mình tham chiến.

Có nhiều Cường giả không chú trọng Thể thuật. Nhưng họ biết cách sử dụng Khí lực của bản thân để nâng cao phòng ngự. Còn Liễu Thanh Chân lại là 1 trường hợp khác. Đây không phải là không chú trọng Thể thuật. Đây là hoàn toàn không có kinh nghiệm chiến đấu bằng cơ thể của mình.

Một trong những yếu tố mà hắn chưa bao giờ trải nghiệm, chính là sự đau đớn.

Đau đớn là 1 tín hiệu mà cơ thể gửi tới não bộ để cảnh báo về tình trạng của bản thân. Nói đơn giản, nó là 1 “luồng thông tin”.

Mọi luồng thông tin đều cần não bộ xử lý, 1 cách tự động. Quá nhiều sự đau đớn cũng tức là quá nhiều thông tin khiến não bộ quá tải. Khi não bộ quá tải thì người ta đâu còn khả năng để phân tích xử lý những thứ khác.

Văn cũng vì thế mà né tránh được 1 cú tấn công bồi từ trên xuống. Nếu Liễu Thanh Chân có thể tung ra 1 đòn vào thời khắc ấy, hắn chắc chắn không còn khả năng né tránh. Còn giờ thì hắn rơi thẳng 1 tòa nhà bên dưới.

Vì hắn rơi từ 1 độ cao không quá lớn, nên với trình độ Thể thuật của mình, Văn vẫn không gặp tổn thương gì quá đáng kể.

Hắn ngẩng đầu nhìn lên Liễu Thanh Chân đang gào rú phía trên. Văn hít 1 hơi thật sâu. Lồng ngực hắn phập phồng hít ra thở vào. Những ngón tay nắm lại rồi lại thả ra, rồi lại nắm lại, mỗi lần nắm lại chặt hơn 1 chút.

Hắn đang cố lấy lại nhịp của cơ thể, vừa cố xua đi sự tê buốt nơi cổ chân.

Huyết Nguyệt Triều Quyền. Chỉ 1 cơ hội duy nhất này. Hắn bắt đầu thu thế. Không khí xung quanh hắn dường như cũng bị kéo theo từng nhịp thở. Văng vẳng đâu đó là tiếng gầm của 1 loài thú mà chính hắn cũng chẳng biết là gì.

Lồng ngực hắn nóng rực vì Khí lực chảy qua. Bàn chân hắn như trở nên nặng trịch. Nền đất xung quanh xuất hiện từng vết nứt rồi lún xuống theo đà chùng người của hắn.

Bangggggggggggggggg!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Khi tầng thượng của tòa nhà sập xuống, cũng là từ lúc trong đống khói bụi vươn lên một luồng Khí lực dữ dội phóng thẳng lên trời, mang theo một lực hút khủng khiếp. Không khí xung quanh, bụi bặm, gạch đá đều bị cuốn theo lực hút ấy mà tạo thành một cơn bão lốc. Bão tố rít gào như tiếng gầm vang.

Cơn bão ấy nuốt chửng lấy Liễu Thanh Chân trên bầu trời.

Phía dưới, Văn nằm giữa đống đổ nát, cánh tay vẫn vươn lên trên, run bần bật sau cú đấm. Hắn thở phì phò nhìn lên phía trên, vẫn không ngừng cảnh giác quan sát. Hắn thật sự có tự tin rằng cú đấm ấy đủ sức hạ gục Liễu Thanh Chân.

Nhưng có lẽ, hắn đã chưa hiểu đủ về thực lực của đối phương.

Cơn lốc dữ dội vẫn đang cuồn cuộn giữa trời, bỗng nhiên bị phân tách ra xung quanh thành nhiều hướng. 60 hướng tất cả.

Gió lốc và cát bụi bị cuốn vào 60 điểm giữa bầu trời, hóa thành những cuộn mây lớn. Từ cuộn mây ấy lập lòe từng tia sấm sét. 60 đám mây này tình cờ thế nào, lại giống như 60 chòm sao trên bầu trời, lại như vừa tạo thành 1 trận pháp khổng lồ.

Đứng giữa 60 đám mây ấy, Liễu Thanh Chân khắp người nhuốm máu đỏ, mái tóc trắng xõa bay trong gió, và đôi mắt đỏ rực từ trên cao nhìn xuống.

- Âm Dương Thiên Toán, không cần biết mày đã học nó ở đâu. Nhưng đáng tiếc, nó chưa hoàn chỉnh.

===============

Đợt rồi bận cách ly, à nhầm, bận làm việc quá.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi