THIÊN MỆNH KHẢ BIẾN

- Mình tên là Tiểu Xí, đến từ Hoàng Mai Thôn. Còn các bạn thì sao?

Hoàng Mai Thôn là 1 thôn nhỏ cách khá xa Mộc Hành Kinh về phía Tây. Tiểu Xí cũng chẳng rõ người khác có từng nghe về thôn làng của mình hay không. Hắn chỉ theo thói quan xưng danh tính và quê quán.

- Mình là Nguyễn Thanh Phong. Đây là Hồng Vân, em gái mình. Còn đây là Vương Văn A. Bọn mình tới từ Giang Hạ.

- Giang Hạ? Lặn lội từ tận Giang Hạ tới đây, chỉ để cầu đạo tu Tiên ư?

Tiểu Xí ngạc nhiên thốt lên câu này, rồi lại thấy sai sai. Lặn lội dặm xa từ tận Giang Hạ tới tận Tứ Vân Sơn này, chỉ những người thực sự thành tâm cầu đạo mới nguyện lòng. Thủy Hành Kinh còn có rất nhiều học viện nổi tiếng, chưa tới mức phải đi xa xôi như vậy chỉ để tìm nơi học tập. Nhưng nhìn thái độ bàng quan của mấy đứa này, nếu bảo tụi nó thành tâm cầu đạo thì rõ ràng không đúng.

Nguyễn Thanh Phong mỉm cười nhún vai.

- Thì như mình đã nói lúc nãy đó thôi, gia đình ép buộc.

Tiểu Xí không hình dung ra 1 gia đình nào ở Giang Hạ lại tha thiết muốn gửi con mình đi lên Trúc Sơn Phái để tầm tiên học đạo, nhưng chuyện gia đình người khác hắn cũng không dám tò mò nhiều. Hắn cũng thầm đoán rằng gia thế của Nguyễn Thanh Phong phải khủng bố lắm, nhưng cố nén lại không tọc mạch thái quá.

Thế là nhất thời Tiểu Xí lại không biết tiếp tục câu chuyện theo hướng nào. 3 đứa kia lại cũng chẳng có mong muốn giao lưu thêm nữa. Đoàn 4 người chẳng mấy chốc chìm vào im lặng.

Sau khi đi thêm khoảng 150 bước lên phía trên, Tiểu Xí phát hiện thấy 1 đoàn người khác đang nằm bò lê lết. Hắn nhận ra đây chính là đoàn người lấy 1 tên thiếu gia nhà giàu làm trung tâm. Tên thiếu gia lúc trước luôn miệng khoe khoang mình có nhiều đan dược quý tăng cao thể lực, lại có Lệnh phù của gia tộc, 1 ngày có thể chạy được hơn trăm cây số. Đám vây quanh hắn cũng luôn tự khoe bản thân có thiên phú, hoặc có thành tựu tu luyện nhất định, nguyện lòng hộ tống tên nhà giàu nên lên tới ít nhất 3 chặng đường.

Đám người này huênh hoang như vậy thôi, nhưng thực lực của bọn chúng xác thực không phải khoác lác. Tiểu Xí đã từng chứng kiến chúng ra oai với những người khác trong đoàn. Mấy tên này có vẻ như đã từng tu luyện tại những Tiên Phái nhỏ quanh vùng, kẻ yếu nhất cũng ở Hóa Hải Cảnh sơ kì.

Ấy thế mà chưa tới 1/3 chặng đường lên chặng nghỉ thứ nhất, cũng chính là yêu cầu tối thiểu của Trúc Sơn Phái, cả lũ đã nằm lăn lê bò toài như muốn bỏ cuộc.

Ngược lại, đám người này khi nhìn thấy đoàn của Tiểu Xí ung dung bước tới, cũng trợn tròn con mắt hãi hùng không nói nên lời.

Tiểu Xí ban đầu còn không hiểu mình có gây thù oán gì với bọn chúng hay không mà phải đón nhận thái độ này, nhưng sau đó hắn cũng giật mình nhận ra có gì đó sai sai ở đây.

Tu vi của Tiểu Xí ư? May mắn gặp được 1 vụ Tu giả ẩn cư trong núi, được chỉ dạy vài điều cơ bản, nhưng lại chẳng có chút xìu tài năng thiên bẩm nào, cắn răng tu luyện 10 năm trời mới đạt được Ngộ Khí Cảnh sơ kì, là thứ cảnh giới thấp nhất trong Tiên đạo hệ thống. Thể lực của hắn thì cũng chẳng mạnh mẽ hơn ai, lại không có Tiên pháp hỗ trợ, ấy vậy mà tới giờ vẫn có thể ung dung leo từng bước từng bước dọc theo Thăng Thiên Chi Lộ, khi mà những “cao thủ” khác đang quằn quại đầu hàng?

Trong lòng đầy nghi hoặc, Tiểu Xí vẫn theo sát sau lưng 3 người đồng hành kia, bước tiếp 1 bước về phía trước.

Quả thực từ nãy tới giờ, hắn chỉ thấy mình đang leo núi như bình thường, chẳng có chút gì ngăn cản đến từ Hộ Sơn Định Chế của Đường Trưởng lão.

Chắc phải có cách giải thích khác chứ nhỉ? Tiểu Xí thầm nghĩ. Có thể tới độ cao này Hộ Sơn Định Chế vẫn chưa thực sự mạnh. Những cao thủ này có lẽ gặp phải sự ngăn cản quá mạnh mẽ ở phía trên cao kia, rồi mới bị đẩy lăn xuống đây thì sao?

Cho tới khi bước thêm 30 bước nữa, nhìn thấy tên thiếu gia nhà giàu huênh hoang hôm nọ đang vừa khóc lóc vừa lết bò từng bước lên trên, Tiểu Xí mới tin rằng ở nơi hắn đang đứng, Hộ Sơn Định Chế đã đạt tới mức khủng khiếp.

Hộ Sơn Định Chế lợi hại tới vậy, mà mình vẫn băng băng tiến lên, lẽ nào… Lẽ nào mình là tài năng thiên bẩm, giờ mới có cơ hội hiển lộ?

Tiểu Xí trong lòng le lói 1 loại chờ mong háo hức. Biết đâu hắn thực sự là chân nhân bất lộ tướng bấy lâu nay? Biết đâu qua đợt khảo hạch này Trúc Sơn Phái sẽ nhìn ra hắn là thiên tài vạn năm có 1, tư chất tu luyện đỉnh phong, sẽ được ngay lập tức được tông môn chú trọng bồi đắp, trở thành tinh anh trong số tinh anh, rồi biết đâu sẽ được Chưởng môn lựa chọn làm người kế nhiệm, sau này trở thành Tiên Nhân hô mưa gọi gió uy phong lẫy lừng…

Chỉ vài bước chân thôi, trong đầu Tiểu Xí đã phiêu du tới không biết nơi chốn nào. Hắn lắc đầu sực tỉnh. 3 kẻ đi trước cũng ung dung như hắn vậy. Nếu giả định rằng Nguyễn Thanh Phong là đại công tử 1 gia tộc nào đó, có lẽ việc leo núi dễ dàng như thế này là do hắn có biện pháp đặc biệt.

Trong ấn tượng của Tiểu Xí, Nguyễn Thanh Phong ăn mặc chỉn chu nhất, quần là áo lượt, phong thái tao nhã, lịch thiệp quý phái, chắc chắn là thành phần tinh anh trong xã hội, tài năng tuyệt luân huyết mạch phi phàm đại loại thế, sinh ra đã ở vạch đích, sáng chói hơn người. Nguyễn Hồng Vân thì giống 1 cô em gái nhà giàu ngỗ ngược ương bướng lại có tâm lý nổi lọan, không coi ai ra gì. Còn tên còn lại, lịch sự phải phép, nhưng lại lầm lì ít nói, tư thái cũng chẳng có chút gì quý tộc mà lại đặc sệt dân đen, rõ ràng là cùng giai cấp với Tiểu Xí. Thêm cái tên Văn A là thứ tên quê mùa mà mấy nhà nghèo thường đặt cho con cái. Vậy mà lại đồng hành cùng 2 vị quý tử nhà giàu đây, chỉ có thể là cu li hầu hạ.

Cảm thấy khá chắc chắn với nhận định của mình rồi, Tiểu Xí lại quan sát hành động của 3 người bọn họ.

Nguyễn Thanh Phong 2 tay chắp sau lưng, cước bộ nhàn nhã đi ngay phía trước hắn, vừa đi vừa thưởng lãm cảnh vật xung quanh. Đi phía trên là cô em gái Hồng Vân, từ đầu tới cuối chỉ chăm chú với cái điện thoại trên tay. Đi đầu hàng là tên “hầu hạ” Vương Văn A. Tên này lại có vẻ tập trung hơn 2 người đi sau rất nhiều. Mắt hắn đăm đăm nhìn vào khoảng không phía trước, thỉnh thoảng lại đưa tay lên gõ gõ cái gì đó vào không trung.

- Này cậu, cậu đang làm cái gì vậy?

Nhịn không nổi tò mò, Tiểu Xí chạy lên phía trước đuổi kịp tên này, cất giọng hỏi hắn.

Cái tên Vương Văn A kia quay lại nhìn Tiểu Xí, chẳng mở mồm nói 1 câu, chỉ đưa tay ra hiệu cho hắn lùi xuống. Sau đó, bàn tay kia đột ngột thu lại thành nắm đấm, hướng về phía trước mà vung 1 quyền vào hư vô.

1 quyền này tưởng chừng tung ra vô tội vạ, nào ngờ lại đấm cho vùng không gian phía trước vặn vẹo méo mó. Khoảng không vốn nóng nực, yên tĩnh và ngập chìm trong sương mù, bỗng nhiên ùa tới 1 luồng gió lạnh thổi qua khiến Tiểu Xí rét run cầm cập. Màn sương trước mặt dần tan biến, để lộ ra những bậc thang trước mắt.

- Cậu ta bị câm bẩm sinh, nên cậu đừng lấy làm lạ.

Thanh Phong bước tới, tươi cười vỗ vai Tiểu Xí.

- Cậu ấy… cậu ấy đang làm cái gì vậy? - Tiểu Xí hỏi, giọng lạc đi vì kinh hãi trước hành động vừa rồi.

- Phá định chế, mở đường.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi