THIÊN MỆNH KHẢ BIẾN

Chương 702: Âm Dương Long Khí Tiễn

Đường lên Dược Khố có phong cảnh đẹp như tranh vẽ.

Vân đoán vậy, vì Thanh Phong dọc đường đi cứ ngơ ngẩn thất thần ngắm nhìn khung cảnh mây mù che khuất những đỉnh núi xa xa, tới mức nhiều lần Vân lo thằng anh của mình sẽ vấp đá mà lăn xuống vực.

Cách họ tưởng chừng rất gần mà lại rất xa, là vô số cọc đá hiên ngang dựng đứng giữa trời, cô độc mà hùng tráng, như những thanh kiếm đâm thủng mây mù. Mặt trời buổi sáng chênh chếch chiếu ánh nắng rọi sáng bừng cả vùng không gian.

-Đẹp nhỉ? – Vân quay đầu lại hỏi.

Thanh Phong không quay lại, cũng không trả lời, chỉ gật đầu. Có lẽ ngay lúc này, trong đầu của tên thiên tài dị biệt ấy lại đang không nảy nở ra vô vàn ý tưởng.

1 lúc lâu sau, khi 2 anh em đã đi được 1 quãng xa, Phong mới cất tiếng, như để trả lời câu hỏi lúc nãy của em gái.

-Đẹp, nhưng cũng thật hiu quạnh.

Vân hơi giật mình 1 chút vì độ lag của thằng anh. Cô chả biết tiếp lời ra sao, chỉ Ừm 1 tiếng. Cá rằng Thanh Phong cũng chẳng care việc cô có trả lời hắn hay không. Cô không phải không có chút am hiểu về nghệ thuật, chỉ là không tới mức quái kiệt như Thanh Phong mà thôi. Làm Runner vốn không thể tránh khỏi việc định giá các tác phẩm nghệ thuật, các vật chế tác cổ xưa. Thậm chí, khi khám phá Dungeon, việc am hiểu nghệ thuật cũng nhiều lúc cũng là công cụ cứu mạng.

Tranh của Thanh Phong, chẳng phải xưa nay đều rất hiu quạnh hay sao? Tranh hắn vẽ ra chỉ có cảnh vật, không có con người. Cảnh vật trong tranh hắn dù mang đậm hình, ý, thần, càng như những sinh vật có linh tính, nhưng suy cho cùng, vẫn chỉ là ngoại cảnh tĩnh tại. Là vì Thanh Phong quá e ngại loài người, tới mức chỉ có thể gửi gắm tâm tư vào tĩnh vật, hay bởi vì, nhân sinh quan của anh ta thật sự quạnh hiu?

Có lẽ, đối với những thiên tài lập dị như vậy, việc có được 1 tri âm tri kỉ để thấu hiểu thế giới quan của bản thân là 1 điều tối quan trọng, lại cũng quá xa xỉ?

Thấu hiểu được Nguyễn Thanh Phong? Vân e là cô không thể. Thằng Văn cũng không thể. 2 đứa đều là thể loại nói chuyện bằng tư duy logic, thứ vốn chẳng lí giải nổi nghệ thuật của Phong.

Có lẽ, trong 1 tương lai xa xôi nào đó, nghệ thuật cũng sẽ được phân tích bởi ánh sáng logic? Mọi cảm xúc hỉ nộ ái ố của nhân sinh, mọi khát khao tiềm thức, mọi động lực thúc đẩy, kể cả những biến chuyển thất thường của tâm trạng, từng giấc mơ chúng ta mơ, từng ngôn từ chúng ta định nói, và cả những rung động không thể miêu tả bằng lời… tất cả sẽ được lí giải cặn kẽ bằng những công thức chính xác?

Vân không có ý định đợi chờ tới tương lai đó. Cô chỉ đơn giản chấp nhận việc không thể hoàn toàn thấu hiểu anh trai mình. Nhưng, biết đâu đấy, trong thế giới rộng lớn này, sẽ có người có thể đồng điệu với Nguyễn Thanh Phong? Cô thật sự hi vọng rằng, sẽ có ngày anh ta gặp được 1 người như vậy.

Đường núi cũng đã đi hết. Trước mắt họ đã là 1 cánh rừng tốt tươi, cùng với lối mòn dẫn vào Dược Khố.

Đó là 1 căn nhà gỗ cách bến cảng không xa, ngay gần chợ hải sản. Ngửi mùi hải sản tanh tanh trộn với mùi biển mằn mặn, Quang lại ngỡ như mình trở lại Hải Thành. Ít nhiều gì hắn cũng từng nhiều năm sống tại đó.

Quang đương nhiên vẫn nhớ, sau sự kiện Long Thành Biến năm đó, Vương Vũ Hoành lên ngai. Vương Tuyết Trinh từ bỏ thân phận Ám Hành Sứ Giả, chính thức làm cố vấn trợ giúp Vương Vũ Hoành ổn định nội chính, đồng thời chỉ huy Ám Hành Quân Đoàn thu thập các tin tức tình báo để hình thành nên thế cục chống lại Phạm Viết Phương trong tương lai.

Sự thanh trừng nội bộ giữa 2 huynh đệ Vương Vũ Hoành và Vương Bá Thế có lẽ đã tác động mạnh tới Tuyết Trinh. Bà dường như nhận ra rằng, nếu không phải vì danh phận Ám Hành Sứ Giả, mà là 1 trưởng bối Vương tộc, đương kim công chúa của Đại Nam Đế quốc, bà đã có thể ngăn chặn phần nào kết cục thương tâm này. Tuyết Trinh chợt nhận ra, bất kể là Ám Hành Sứ Giả, hay là 1 người cống hiến vì gia tộc, bà đều không thể làm trọn vẹn cả 2.

Vương Tuyết Trinh đã chọn gia tộc. Bà không đủ cứng rắn để kiên trì con đường độc hành của Ám Hành Sứ Giả. Bà giao lại chiếc mặt nạ Âm Dương cùng kĩ thuật Âm Dương Long Ấn cho con trai mình, Vương Minh Quang.

Cùng năm đó, Trương Minh Quang 12 tuổi được đưa về Hải Thành với tư cách 1 hậu duệ quý tộc ở kinh thành, được gửi gắm cho chi nhánh Thanh Hải ở Hải Thành để thực tập, với cơ cấu tương lai trở thành quản lí.

Trong suốt 6 năm sau đó, Quang ung dung nhàn hạ sống 1 cách nhạt nhòa tại Hải Thành. Không ai dám khinh thường hắn, nhưng cũng chẳng ai thực sự để ý trọng thị hắn. Như thể gia thế quý tộc của hắn là điều đương nhiên, được bổ nhiệm về Thanh Hải là điều đương nhiên, và hắn dần dần nắm toàn bộ chi nhánh Hải Thành trong tay cũng là điều tất nhiên sẽ tới. Mọi thứ đều hợp lí vô cùng, hợp lí tới mức chẳng ai thật sự để ý về Trương Minh Quang, cũng như cách họ chẳng bao giờ đếm số lượng cột điện mình đi qua trên đường đi làm. 6 năm ròng, ngoại trừ khối lượng công việc chẳng lấy gì làm nặng nề ở Thanh Hải, Quang dồn tâm sức luyện tập Âm Dương Long Khí Tiễn.

Âm Dương Long Khí Tiễn, chẳng quá lời khi nói đây là sát chiêu độc quyền của Vương tộc. Nó là niềm kiêu hãnh và tự hào 3 ngàn năm của Đế quốc Đại Nam.

Vương tộc Đại Nam có chiến lực đáng sợ không phải chỉ bởi Âm Dương Long Khí Tiễn. Họ am hiểu Âm Dương Quyền tới mức đăng phong cực hạn. Họ có khả năng tư duy vượt trội. Họ có quân lực hùng mạnh bậc nhất Thế giới. So ra, Âm Dương Long Khí Tiễn chỉ là 1 chiêu thức. Nhưng chiêu thức này lại đại biểu rất nhiều điều. Nó là 1 biểu tượng.

Âm Dương Long Khí Tiễn là 1 chiêu thức khó học. Người ngoài thường nghĩ rằng chiêu thức này thiên về kĩ năng ngự Khí, có vẻ giống như 1 kĩ năng thượng thừa của Khí công, chỉ khác là sử dụng Long Khí thay cho Khí bình thường mà thôi. Suy đoán ấy đương nhiên có phần đúng. Đây là 1 chiêu thức Khí công. Nhưng thứ nó đòi hỏi cao nhất, vốn không phải khả năng ngự Khí, mà là sự cân bằng của Âm Dương trong nội thể.

Thế nhân thường nghĩ Vương tộc hung hăng bá đạo, tôn sùng sức mạnh, chuyên dùng nắm đấm thép để đối nhân xử thế. Ấy là họ chỉ nhìn thấy thái cực Chí Dương Chí Cương. Người quá mạnh mẽ cương càn thì Dương Khí dồi dào mà Âm Khí khuyết thiếu. Kẻ quá khéo léo mềm mỏng thành ra thủ đoạn âm trầm, lại quá cực đoan về Âm Khí.

Cân bằng Âm Dương, nói tưởng dễ mà làm lại khó. Dương là thái độ chủ động, dùng hành động của bản thân tác động lên thế cuộc. Âm lại là sự bị động, ẩn nhẫn chờ đợi thời cơ, thuận theo những biến động khôn lường của thế cuộc mà đưa ra phản ứng, hậu phát chế nhân.

Thứ gọi là Trí Huệ của loài Rồng, có sự giao hòa giữa Chí Cương Chí Dương của Kouda’in (mà Vương tộc vẫn gọi là Hồng Định) và Chí Âm Chí Nhu của Naga’e (còn được đương thời gọi là Naga), chính là khóe léo nương mình theo ranh giới va chạm của 2 thái cực này.

Tộc nhân Vương tộc muốn đạt tới trạng thái tương đối cân bằng này để có thể thi triển Âm Dương Long Khí Tiễn cũng chẳng thể trong 1 sớm 1 chiều. Phương thức phổ biến mà họ sử dụng qua hàng ngàn năm, là chuyên tâm nghiên cứu Dịch học.

Hiểu rằng Thái Cực sinh Lưỡng Nghi. Lưỡng Nghi sinh Tứ Tượng. Tứ Tượng diễn dịch ra Bát Quái. Từ Âm Dương, hóa thành Càn Khôn. Thấu hiểu Càn Khôn, mới có thể bước đầu điều khiển Long Khí. Để đạt tới lĩnh ngộ này, chẳng thể gấp rút cưỡng cầu, trung bình đều phải tới năm 25, muộn thì 30 tuổi mới có thành tựu.

Vương Vũ Hoành với tư chất có hạn và lượng Long Khí ít ỏi trong cơ thể, chỉ sợ tới năm 40 tuổi, thậm chí cả đời cũng chưa chắc có thể thực hiện Âm Dương Long Khí Tiễn.

Vương Tuyết Trinh học được Âm Dương Long Khí Tiễn năm 22 tuổi, tới 25 tuổi diễn hóa thành Địa Mạch Long Khí Tiễn, đã là kì tài trong gia tộc.

Vương Nhai Đạo, tức Tiên Đế, 20 tuổi đã hoàn toàn làm chủ Âm Dương Long Khí Tiễn, thấu triệt Càn Khôn, đã đủ gây dựng nên 1 thời đại hùng mạnh chưa từng có trong lịch sử Đại Nam.

Vương Bá Thế năm đó lại càng khiến thế nhân sợ hãi. 17 tuổi thi triển Âm Dương Long Khí Tiễn, trở thành người trẻ tuổi nhất trong lịch sử sử dụng chiêu thức này.

Lịch sử gia tộc ghi nhận biết bao nhiêu anh hùng hào kiệt, bao nhiêu thiên tài khuynh đảo Thế giới, nhưng vĩnh viễn đã bỏ qua thành tựu của Vương Minh Quang, vì lúc này hắn đã không còn được ghi nhận trong gia phả.

Vương Minh Quang biết mình không có tài năng nghịch thiên như Vương Bá Thế năm nào, hắn chẳng quá khao khát phải thấu triệt Càn Khôn. Nhưng hắn cũng không muốn phải chờ đợi. Hắn còn 1 lời hứa với Vương Vũ Hoành 6 năm về trước. Hắn muốn mình phải đủ mạnh mẽ để thực hiện lời hứa ấy. Vậy là hắn nghĩ tới 1 lối đi khác hẳn với tiền nhân.

Trong sự đối kháng Âm Dương, có thể sinh ra Long Khí. Tương tự vậy, Thủy và Hỏa chẳng phải cũng có sự đối kháng tương tự hay sao? Trong Bát Quái, Thủy là Khảm, Hỏa là Ly. Nhưng trong Ngũ Hành, cũng có Thủy Hỏa. Ngũ Hành lại là sở học mà mẹ hắn chân truyền lại, cũng dễ tiếp cận hơn Âm Dương Bát Quái rất nhiều.

Liệu có thể sử dụng Ngũ Hành để tham chiếu tới Bát Quái? Quẻ Ly có 2 hào Dương 1 hào Âm, quẻ Khảm có 2 hào Âm 1 hào Dương, về độ thuần nhất đương nhiên không thể sánh bằng Càn Khôn, nhưng bù lại lại có tính linh hoạt rất cao, thiên biến vạn hóa, chắc chắn dễ dàng chấp nhận những sự cải biên tùy biến.

Với hướng đi quái lạ như vậy, tới năm 18 tuổi, Vương Minh Quang thành công chế cháo ra 1 phiên bản Long Khí Tiễn của riêng mình, gọi là Thủy Hỏa Long Khí Tiễn, cũng đồng thời trở thành người trẻ tuổi thứ nhì thi triển được chiêu thức này trong lịch sử.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi