Chương 733: Bắt đầu thôi
Không phải ngẫu nhiên nhân loại sử dụng chữ “Người” để gọi các dị tộc. Người Bướm, Người Rắn, Người Lùn, Người Cá… Bởi tất cả các loài dị tộc, trừ loài Rồng, đều có hình dáng gần giống người.
Thuyết Thứ nguyên va chạm mới được Man’Noerr tiết lộ cho Nguyễn Hồng Vân cách đây không lâu, nên hiện tại nhân loại chưa được tiếp cận với hướng giả thuyết ấy. Cho tới rất lâu về sau này, nhìn lại thuyết Thứ nguyên va chạm, các học giả nhân loại đi tới 1 nhận định về sự tương đồng đáng kinh ngạc giữa con người và các chủng loài dị tộc.
Theo thuyết này, các giống loài có trí tuệ được ra đời khi các Thứ nguyên va chạm với nhau trong trận chiến của các Thần thú. Bản thân cuộc chiến này lại được kích ngòi bởi thứ mang tới bởi Khuyết Hầu, Bản Nguyên Tri Thức. Các học giả đều chung 1 nhận định, Khuyết Hầu đến từ 1 nền văn minh trí tuệ cao, mà hình thái trí tuệ cao nhất ở nền văn minh ấy là loài linh trưởng giống ông ta. Trong Bản Nguyên Tri Thức mà Khuyết Hầu gieo xuống Đất Tổ Rukth’Oarr, hẳn có lưu trữ lại thông tin sinh học về loài linh trưởng này. Đây có thể là hình dạng ưu việt nhất để tiếp nhận Tri thức, chí ít thì theo nền văn minh của Khuyết Hầu là vậy.
Khi các Thứ nguyên va chạm với nhau, nền tảng của cuộc va chạm ấy vẫn là Đất tổ Rukth’Oarr, là nơi sẽ đón nhận mọi sự thay đổi. Những thứ được phát sinh từ cuộc va chạm này hẳn đã tiếp xúc với Bản Nguyên Tri Thức mà hình thành nên những thông tin di truyền về 1 chủng loài có khả năng tiếp nhận tri thức, cũng là thời khắc khai sinh ra các dị tộc. Các học giả nhân loại cho rằng, đây là lí do các dị tộc đều mang ít nhiều các đặc tính sinh học của loài linh trưởng: dáng đứng thẳng, đi bằng 2 chân, sử dụng 2 tay để thực hiện các thao tác phức tạp… và trên hết, có “giải phẫu Khí” giống hệt nhân loại.
“Giải phẫu Khí”, là 1 khái niệm bao hàm hệ thống tuần hoàn Khí lực trong cơ thể, vị trí các huyệt, mạch, và tổng quát hơn là phương thức Khí lực vận động. Do yếu tố sinh học tương đồng này, Dị tộc mới có ngưỡng sức mạnh tương tự nhân loại, cũng có khả năng dẫn phát Thiên Kiếp khi đạt tới năng lực nhất định.
Về cơ bản, so với nhân loại, mà theo lời Man’Noerr kể, là “bản sao vô tính của Khuyết Hầu” ăn được trái tim của Rukth’Oarr thấm máu Kouda’in, thì các dị tộc cũng giống như chúng ta, là các “bản sao không hoàn chỉnh” của Khuyết Hầu.
Chỉ có 2 sự khác biệt tối quan trọng.
Sự khác biệt đầu tiên, đó là sức mạnh nội tại. Sinh ra từ va chạm từ các Thứ nguyên bản địa của địa cầu, các dị tộc được kế thừa những sức mạnh từ các Thứ nguyên đó. Mỗi tộc nhân dị tộc ra đời đều đã có 1 ngưỡng sức mạnh nhất định, 1 thiên phú bẩm sinh, 1 sự vượt trội so với các loài sinh vật khác. Còn nhân loại, đáng buồn thay, ngưỡng sức mạnh khi chào đời là con số 0 tròn trĩnh.
Điều này dẫn tới sự khác biệt thứ 2, sự tự ti vĩnh hằng. So với các sinh vật có trí tuệ khác, vốn đã vô cùng kiêu hãnh và tự tôn nhờ sức mạnh vốn có của mình, loài người lại chưa bao giờ thôi tự ti vì sự yếu đuối của bản thân. Loài người thèm khát mọi thứ lợi ích dành cho bản thân, 1 sự ích kỉ tối thượng, 1 tham vọng vĩnh viễn không nguôi ngoai, và trên hết, là nỗi sợ hãi luôn rình rập. Nhân loại tham vọng thực phẩm, của cải, lạc thú, quyền lực, sức mạnh, và để đạt được tất cả những điều ấy, là Tri thức. Nhân loại thèm khát Tri thức 1 cách biến thái, khiến cho cả 7 chủng tộc còn lại cũng phải cảm thấy ghê tởm và thương hại.
Mất 3000 năm ngắn ngủn để nhân loại từ con số 0 tròn trĩnh bước lên đỉnh của chuỗi thức ăn, nhưng họ lại tốn thêm 3000 năm nữa chỉ để luẩn quẩn trong chính nỗi sợ hãi sẽ đánh mất đi vị thế độc tôn của mình. Suốt 3000 năm thống trị cõi đất này, nhân loại chỉ tự chia rẽ và đấu đá lẫn nhau, hằm hè dọa nạt nhau, mở miệng la hét thật to để chứng minh mình là kẻ hùng mạnh hơn bất kì ai, dẫu rằng trong thâm tâm, kẻ la hét to nhất lại là kẻ sợ hãi nhất.
Chúng ta đã không còn yếu đuối nữa, kì thực, chúng ta đã hùng mạnh nhất thế giới này. Nhưng chúng ta lại không ngừng mong muốn mạnh mẽ hơn, chỉ có điều, chúng ta lại chẳng thể tiến được xa hơn. Chí Tôn Cường giả đời sau mạnh hơn đời trước, nền học thuật cũng ngày càng tiến bộ, mặt bằng dân trí của nhân loại cũng ngày càng tăng cao, nhưng vì sao… tất cả chúng ta vẫn dậm chân tại chỗ, tại chính nơi chúng ta đã đứng 3000 năm trước, sau khi tàn sát những người anh em của mình?
===
Quang không phải 1 nhà triết học. Hắn đương nhiên không nghĩ xa xôi tới vậy trong thời khắc này. Hắn chỉ biết rằng mình đang phải đối mặt với 1 Cường giả dị tộc, 1 con thú hoang dã theo đúng nghĩa đen, 1 sinh vật đang dồn toàn bộ ý chí cuộc đời vào việc đoạt mạng mình.
Đám người linh cẩu xung quanh vây kín những vùng đất cao, ẩn mình sau những tàng cây, hú lên những tiếng hú đầy phấn khích. Chúng rõ ràng không muốn can thiệp vào cuộc săn của thủ lĩnh, chúng chỉ đang tạo ra 1 bãi săn nội bất xuất ngoại bất nhập. Kar’gan đã như 1 con thú săn mồi, lông trên người hắn dựng đứng lên, càng khiến hắn trông to lớn hơn nữa. Hắn vờn từng bước quanh con mồi của mình.
- Lùi lại đi, Leila. - Quang nói, mắt vẫn dõi theo nhìn đối thủ của mình.
- Nhưng…
- Còn nhớ Đinh Huyết Vũ chứ? Tên này cũng chẳng kém là bao đâu. Cô không phải đối thủ của hắn, và tôi thì quen solo rồi.
- Tôi đương nhiên biết hắn rất mạnh, nhưng… chẳng phải lần trước anh đã bị đánh cho chạy thừa sống thiếu chết hay sao?
- Móa!!! Cô để tôi ngầu chút được không? Mau phóng nước đại mà đi tìm đồng minh đi, tôi cũng không muốn mất xác ở đây đâu. Được chứ, tên bờm dài?
Quang hất cằm về phía Kar’gan. Tên này nhếch mép cười.
- Không vấn đề. Khi nó quay lại thì mày đã nằm trong bụng tao rồi.
- Nghe thấy chưa? Đi mau đi?! - Quang quay đầu lại, quát lớn.
- Nhưng… - Leila định nói gì đó, nhưng nhìn thấy ánh mắt của Quang không phải kẻ chuẩn bị lao đầu vào chỗ chết, cô cảm thấy có lẽ vẫn nên nghe thời lời hắn thì hơn. Dù rằng… Tiên Đô Arya còn cách rất xa, liệu có thể tìm được ai tới giúp chứ?
Sau khi thấy Leila cưỡi con ngựa trắng và dắt theo con ngựa nâu đi khuất bóng, Quang mới nhảy xuống mặt đất, đá 1 cái vào thùng Oath. Cái thùng bật ra bên hông vài khay đựng vũ khí.