THIÊN NIÊN TÚY



Đông Noãn Các ở Thanh Đào Uyển, từ lâu ít ai lui tới, so với trước kia còn ít hơn nữa.

Đây hết thảy đều ở trong dự liệu của Tô Linh Vũ, cho nên nàng chẳng qua là yên lặng thừa nhận, đem chuyện trong cung càng thấu triệt để, chỉ đem tất cả chú ý cùng nhiệt tình, đều thổ lộ duy nhất với nữ nhân kia.
"Quân tỷ " Tô Linh Vũ xốc lên bức rèm che thạch anh, leng keng rung động, bước chậm đi vào căn phòng yên tĩnh lạnh như băng.

Năm nay trời lạnh đặc biệt sớm, vẫn còn là đầu mùa thu kim diệp sáng chói, ban đêm khí lạnh cũng đủ làm người ta đông cứng tay chân.
Tô Linh Vũ nhìn bên trong phòng cũng không để ý tới nữ tử tóc dài, tự tiện bỏ đi lễ nghi thường ngày cùng thân phận cao thấp, trực tiếp đi đến trước nữ nhân kia, đem quyển sách nắm trong tay rút ra, tùy ý gác lại trên bàn.
Quân Y Hoàng nhăn lại mày dài, không vui nhìn về phía khuôn mặt bình tĩnh của Tô Linh Vũ: "Vũ Nhi, nàng càng ngày càng không có quy củ."
"Ánh nến tối như vậy vẫn đọc sách, mắt nàng không đau sao?" Tô Linh Vũ không hề cảm thấy bị quở trách, chẳng qua là đem lòng bàn tay trống trơn của Quân Y Hoàng xoa trong tay: "Lòng bàn tay nàng so với ta mới từ ngoài vào còn lạnh hơn, Tiêm Nguyệt đâu? Ngay cả lửa than cũng không đốt, lại đi đến chỗ nào lười nhác rồi?!"
"Vẫn chưa tới mùa đông, trong nội cung không có trữ lửa than, nàng đi lấy rồi." Quân Y Hoàng đem hai tay chậm rãi rút ra, trên mặt xưa nay lãnh đạm mỉm cười: "Nàng hôm nay ngược lại tính khí thật lớn, quản người quản đến trong nội cung của ta."
Tô Linh Vũ không hề nói, tiếp nhận hộp cơm Thanh Tiêu xách trong tay, đem bánh ngọt trong hộp từng cái lấy ra bày biện: "Là tự ta làm, nhất định không được tinh xảo như đầu bếp của ngự thiện phòng, ăn tạm một ít đi."
"Nàng...! Hà tất, cuộc sống của ta còn không có chật vật đến mức độ này." Quân Y Hoàng lời tuy như vậy, vẫn lấy lên một khối bánh ngọt, đem một góc cho vào trong miệng.
Phần gạo làm ra bánh ngọt trước mặt cũng không tính là tốt, sau khi ăn vào trong miệng sẽ có một ít viên nhỏ thô ráp, Quân Y Hoàng trầm mặc nhai nuốt lấy, cũng không có thể hiện rõ vẻ mặt khác thường, nhưng vẫn là Tô Linh Vũ từ giữa sóng mắt lơ đãng lưu chuyển của nàng, nhìn ra bánh ngọt không hoàn toàn tốt: "Gạo có chút ít thô, lần sau ta đi tìm loại tốt hơn."
"Vũ Nhi, nàng không cần như vậy." Quân Y Hoàng đem tròng mắt nhắm ngay nàng, dùng thái độ chăm chú trầm ổn nhìn nàng: "Nàng đây là đang báo ân?"
"Nàng với ta, vốn là có ân cứu mạng."
"Ta đã thu lễ của nàng, người của ta, tự nhiên nên bảo vệ." Quân Y Hoàng nói những lời này đã trăm ngàn lần, nhưng mỗi lần đều có đáp án giống nhau.
"Ta biết rõ, điểm tích chi ân dũng tuyền dĩ báo*, ta thuở nhỏ đọc sách thánh hiền cũng đã lĩnh ngộ đạo lý này." Tô Linh Vũ cầm lấy một cái bánh, nhìn một hồi lâu, nhưng không có hạ miệng: "Quân tỷ, nàng một chút cũng không hối hận đã cứu ta sao?"
|*点滴之恩涌泉以报: Câu này đại khái nghĩa là :Nhận ơn chỉ bằng giọt nước, đáp đền bằng cả dòng suối.|

"Trên đời này vốn cũng không có thể hối hận việc gì.

Huống hồ hôm nay không cần xen vào sự vụ lục cung nữa, ta vốn cũng chán ghét việc ở trong nội cung tranh giành tình cảm, hôm nay ngược lại lại có thể thanh nhàn."
"Nàng có thể cao hứng là chuyện tốt, nhưng ít ra muốn cơm áo vô ưu, dưới tình huống cung nhân nhỏ bé hầu hạ.

Hôm nay...!Nếu như trước đây, thời tiết hơi lạnh, nội vụ sớm đã đem lửa than đốt cháy rừng rực đưa tới cửa, nơi nào sẽ để cung nữ thiếp thân của nàng phải lấy!"
Quân Y Hoàng nhàn nhạt cười cười, không có nói thêm lời nào.
Tính tình của nàng vốn cũng không được Nam Chiếu Đế yêu thích, rồi lại chuyện chủ động dính vào cái vũng nước đục Tô Linh Vũ với Hạ Nhược Khanh, mất quyền cai quản lục cung, cùng với hai tháng trước Tề Đô đem toàn bộ lực lượng tiến chiếm Lâm quốc Việt quận, lại thất bại lớn không công mà về, tướng sĩ tử thương vô số, đành phải cắt đất cầu hoà, quốc lực đại thương.

Hai sự tình nối gót tới, địa vị Quân Y Hoàng tại hậu cung Nam Chiếu tất nhiên là nhanh quay ngược trở lại trực tiếp bị hạ xuống, từ Thục phi cao cao tại thượng trở thành phi tần lãnh cung hiếm khi xe ngựa đi qua.
Lúc này Nam Chiếu Đế để lại cho nàng danh hiệu Thục phi, cũng chỉ là danh hiệu mà thôi.
Trèo cao đạp thấp, là điều mỗi cung nhân bắt buộc phải học, huống hồ ngày trước Quân Y Hoàng xử sự quyết đoán nghiêm khắc, ngoài sáng trong tối không biết đắc tội bao nhiêu cung nhân phi tần, lúc này hổ lạc đồng bằng, há lại không bị ức hiếp.
"Hoàng hậu nương nương...!Sợ là không còn được mấy ngày nữa rồi?" Tô Linh Vũ không muốn nhắc lại việc đã qua, nặng nề chuyển đề tài, liền đem vấn đề chuyển hướng đến chủ đề toàn bộ hậu cung tất cả mọi người đề chăm chú.
"Ừ, bệ hạ mấy ngày nay đều ở bên người hoàng hậu, ngay cả tảo triều cũng đã hai ngày không lên." Đối với phu quân vốn nên thuộc về mình, trên thực tế lại không có cảm tình, Quân Y Hoàng có chút khâm phục.

Nàng vốn là xuất thân hoàng gia, tất nhiên là hiểu rõ đạo lý Đế Vương bạc tình, Nam Chiếu Đế lại hiển nhiên cũng không hoàn toàn thuộc về nhóm này, tuy nói vì con nối dõi phải liên miên sủng hạnh mỗi mỹ nhân hậu cung, nhưng tâm tư lại như cũ lo lắng tới hoàng hậu.

Điều này ở trong Đế Vương đương thời, dĩ nhiên xem như là khó có được rồi.


Mà việc này bề ngoài giống như yên bình, nhưng nhất định hậu cung Nam sẽ nổi lên gợn sóng, chỉ sợ không lâu sau đó, sẽ tạo lên một cơn sóng mãnh liệt rồi.
Tô Linh Vũ hơi than thở nhẹ một tiếng, đối với vị hoàng hậu ôn hòa này, chỉ vẻn vẹn có duyên gặp mặt một lần, Tô Linh Vũ là cảm thấy thương tiếc.

Nếu không phải hoàng hậu thấu tình đạt lý, chỉ sợ Tô Linh Vũ đợi không được Quân Y Hoàng, liền đã bị cơn thịnh nộ của thái hậu xử tử.
Chỉ là con người không thoát khỏi số trời, hoàng hậu đứng đầu hậu cung sau lưng vạn người tôn sư, vẫn như cũ chạy không khỏi đạo trời luân hồi.
Bất quá...!Muốn thoát khỏi khốn cảnh hôm nay, có thể điều này chính là một cơ hội cực kỳ tốt.
Tô Linh Vũ một lần gặp mặt vị hoàng hậu an ổn yên tĩnh trong cung kia, mới phát hiện khuôn mặt mình, cùng vị hoàng hậu nương nương cao cao tại thượng có vài phần tương tự.
Nếu như hoàng thượng cùng hoàng hậu phu thê tình thâm, vậy sao không thử một lần?
Không vì mình, ít nhất cũng phải vì người đã đem bản thân mình từ ranh giới tử lộ kéo về, Thục phi Quân Y Hoàng.
Hôm nay chẳng qua là thiếu ăn ít vật, về sau thì sao? Trong nội cung chuyện ăn tươi nuốt sống rất nhiều, Quân Y Hoàng hôm nay đánh mất quyền thế không thể tự bảo vệ bản thân mà lại bảo vệ mình , vậy liền đổi tới đi.
Sau này do nàng, đến bảo vệ Quân Y Hoàng.
Tiêm Nguyệt đã đem lửa than đốt cháy rừng rực đưa tới, tuy rằng khói bụi réo rắt có vài phần khiến người ta sặc khí, nhưng theo lửa than nhất thiểm nhất diệt, nhiệt độ trong phòng nhanh chóng bay lên, không còn lạnh như băng giống trước.
Tô Linh Vũ ngồi ngay ngắn ở ghế dựa, tất cả suy nghĩ đều không ngừng lưu chuyển trong đầu, một chút cũng không nói ra cảm xúc.

Mặt mũi của nàng vẫn là ôn nhuận như nước cười, khóe môi nhẹ nhàng câu lên, nhìn Quân Y Hoàng cúi đầu chầm chậm nếm bánh ngọt nàng tự tay làm, ấm áp lan tràn, trong mắt nhộn nhạo ngay cả bản thân cũng không biết có bao nhiêu ôn nhu cùng hạnh phúc.
"Thanh Tiêu, ngươi tìm cách hẹn với cô cô Tần Thải Phong, ta có việc muốn cùng nàng trò chuyện với nhau."

Chậm rãi bước trong ngự hoa viên, Tô Linh Vũ cũng không quay đầu lại, dùng thanh âm chỉ Thanh Tiêu nghe được thấp giọng dặn dò.
Thanh Tiêu nhướng mày, cúi đầu nói: "Canh y, lúc này trong nội cung mọi người cùng Thái hậu đều chăm chăm nhất cử nhất động bên hoàng hậu, lúc này hẹn gặp Tần cô cô, chỉ sợ..."
"Dù sao cũng phải thử một lần." Tô Linh Vũ duỗi ra ngón tay tiếp được lá khô bay xuống, khẽ thở dài: "Ta không thể để cho Quân tỷ tiếp tục như vậy.

Ta hại nàng mất quyền cai quản lục cung, ít nhất cũng phải trả cho nàng phú quý bình an.

Hoàng hậu một khi giá hạc tây du*, người thượng vị mới đơn giản chỉ có mấy vị lão nhân gia ở trong nội cung.

Các nàng không giống như hoàng hậu, một núi không thể chứa hai cọp, thượng vị sau đó, chuyện nên làm chính là diệt trừ đối thủ ngày xưa.

Tề quận chưa đổ, vị trí Thục phi của Quân tỷ đứng đầu tứ phi, trong mắt bọn họ há có thể dung hạ được nàng?"
|*驾鹤西游: giá hạc tây du: Ý chỉ người sắp qua đời|
"Thế nhưng là..."
"Mạng của ta là Quân tỷ cứu về, ta không thể trơ mắt nhìn nàng đi vào bước đường cùng.

Lấy ân báo ân, lấy oán báo oán, Thanh Tiêu, ngươi biết tính tình của ta rồi đấy." Tô Linh Vũ đem lòng bàn tay Thanh Tiêu mở ra, lại đem phiến lá khô vàng để vào lòng bàn tay của nàng, liền theo sau nắm ngón tay của nàng khép lại, phiến lá héo rũ dứt khoát không chịu nổi loại tra tấn này, phát ra âm thanh rào rạo, toàn bộ gân lá bị nghiền nát giòn vang: "Người không phạm ta, ta không phạm người.

Người nếu phạm ta, hoàn lại — gấp mười lần."
Thanh âm Tô Linh Vũ nhẹ nhàng, tỏa ra hàn ý.

Thanh Tiêu nhịn không được khe khẽ rùng mình một cái, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn nàng.


Tô Linh Vũ còn đang cười, mắt hạnh giữa sóng mắt lưu chuyển, nhưng là đen kịt, nhìn qua không thấy đáy, lạnh như băng.
"Ngày mai, cố nhân chốn cũ." Hiện ra trên trang giấy ngát mùi thơm chỉ vẹn vẹn có chữ bát (八) ngắn ngủn.

Tô Linh Vũ sau khi xem xong, khóe môi tuôn ra một nụ cười yếu ớt, đem phần đuôi tờ giấy đặt vào đèn cầy, xuất thần nhìn qua ánh sáng ấm áp bùng cháy kia.
Nàng, thủy chung là thoát không khỏi vũng bùn nhão kia, cho dù thoát khỏi, nhưng vẫn cưỡng ép bản thân một lần nữa đạp xuống, càng lún càng sâu.
Nàng, có lẽ quá mức ngây thơ rồi.

Là người sống trong nội cung, ai có thể thật sự thoát ly khỏi sự vẩn đục mà giữ mình trong sạch? Có nước bùn mà lại không bị nhuộm — chỉ có trong truyện cười thôi.
Mặt trời rực rỡ chiếu trên cao.
Ngày mùa thu ánh mặt trời đúng là ấm áp đấy, đem Lang Gia Điện tan hoang cũng nhiễm một tầng óng ánh vàng.

Tô Linh Vũ lần này tới rất sớm, đạp lên lớp cỏ dại cùng những mảnh vụn nhỏ nhìn hoa văn trên trần nhà của Lang Gia Điện một vòng lại một vòng thu vào tầm mắt.

Tới gần cửa điện phía Tây nhìn tới hoa văn xung quanh, mơ hồ còn có thể chứng kiến những vết tích thấm sâu vào trong phiến đá, mảng lớn các vết bẩn màu đen không cách nào xóa đi được.

Tô Linh Vũ dường như thấy được buổi đêm hôm đó vô cùng thảm khốc, tiếng kêu thảm thiết, cầu xin tha thứ, máu tươi, thịt mảnh, từng người một còn sống sờ sờ bị cường ngạnh lôi kéo tới nơi xó xỉnh này, vô số thi thể bị đánh đến gãy hết xương cốt bị lôi ra trước cửa cung hoa lệ này.
Lúc ấy cô gái tuyệt sắc ở Lang Gia Điện, ở ngoài điện nghe thấy những tiếng kêu lạnh lẽo thảm thiết không dứt bên tai, lại đang suy nghĩ gì đấy?
Vì một người nam nhân, một vị trí, vì sự sủng ái hư vô mờ mịt, đáng giá không?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi