THIÊN NIÊN TÚY

Không còn cửa đá ngăn trở, những vệt ánh sáng xanh lục cuồn cuộn bổ nhào tới, Lam Túy xem như là người đứng mũi chịu sào. Chỉ trong nháy mắt, ánh sáng huỳnh quang lan tràn khắp xung quanh, tầng tầng lớp lớp, Lam Túy bị vây vào giữa, ngay cả cái bóng của chính mình cũng bị nhấn chìm.
"Tha cho ta...tha cho ta..."
"Thả ta ra..."
"Đừng mà...xin ngươi..."
"...không muốn chết...buông ta ra..."
Đủ loại âm thanh dồn dập kéo đến, quyện lại thành một khối trong đầu Lam Túy, hai tay cô bịt chặt lỗ tai, nhưng vẫn không thể ngăn những âm thanh đó lại.
Tiếng cười lạnh lẽo, tiếng kêu gào thảm thiết, tiếng khóc lóc, tiếng cầu xin tha mạng, u ám thê lương, càng ngày càng dữ dội, giống như có một cây đao đang chém loạn trong đầu cô. Lam Túy không thể chịu nổi nữa, ôm lấy đầu rồi hét lên "Ahhhh"
"Lam Túy! Định thần lại!" ai đang ở bên cạnh cô la lớn?
"Các ngươi đều phải chết! Chết hết đi!"
"Đừng sợ...đi theo ta...lại đây..."
Lẫn giữa những tiếng la hét thê lương bên tai bỗng vang lên một tiếng gọi đầy dịu dàng, Lam Túy vô thức mở mắt ra, toàn bộ khung cảnh trước mắt cô là những vệt sáng màu xanh lục vặn vẹo, càng làm hiện rõ một bóng trắng lờ mờ trong đó.
"Qua đây đi..."
"Em gái! Em muốn đi đâu? Quay lại!"
"Qua đây..."
"Em gái!"
Ai đang ngăn cản cô? Buông tay!
"Lam Túy! Dung Thập Tam, đừng vào!"
Dưới chân mềm mại như đang đứng trên một lớp bông mềm, Lam Túy mơ mơ hồ hồ đi theo bóng người trắng toát phía trước, tiếng kêu gào thảm thiết dần lùi xa, tiếng cười dịu dàng càng ngày càng rõ ràng: "Ngoan, lại đây"
"Phải...đi đâu?"
"Địa ngục...đây là địa ngục do nàng tạo ra, nàng quên rồi sao?" tay áo lướt nhẹ qua cằm Lam Túy, cô kinh hãi muốn mở miệng ra, nhưng chân chợt hẫng bước, Lam Túy thất kinh la lên nhưng lời còn chưa kịp ra khỏi miệng sau lưng đã lan đến cơn đau buốt dữ dội.
Bóng người màu trắng lẫn ánh sáng xanh chợt biến mất không tăm hơi, trước mắt chỉ còn lại một màu tối đen, Lam Túy cảm thấy cô giống như một trái banh, lăn long lóc không ngừng xuống dưới. Cô sợ hãi mở to hai mắt, giơ hai tay ra tìm kiếm, nhưng lại không nắm được cái gì.
Lại lăn thêm một vòng, trán đập mạnh vào vách đá cứng chắc, rồi cô ngất đi.
"Truyền, nữ nhi Tô Linh Vũ của Thái Phủ Khanh* Tô Hồng, nữ nhi Trần Nam U của Thiếu Phủ Giám* Trần Bạch Thạch, nữ nhi Tưởng Như Vân của Trung Thư Thị Lang* Tưởng Tư Tồn yết kiến"
[Thái Phủ Khanh: quan đứng đầu Thái Phủ Tự, cơ quan phụ trách việc buôn bán, tồn trữ hàng hóa trong cung, thu chi bổng lộc của quan lại, quản lý giá cả, buôn bán tài sản trong hoàng cung.
Thiếu Phủ Giám: quan đứng đầu Thiếu Phủ, cơ quan phụ trách tài chính, y phục, bảo vật, cao lương mỹ vị, điền trang cá nhân của Hoàng Đế, các hoạt động thủ công nghiệp.
Trung Thư Thị Lang: là Phó Quan của Trung Thư Tỉnh, cơ quan quyết định chính sách, phụ trách thảo luận, soạn thảo, ban hành chiếu lệnh của Hoàng đế. Một trong ba cơ quan quyền lực trung ương cao nhất thời phong kiến Trung Hoa, bao gồm Thượng thư Tỉnh, Môn Hạ Tỉnh và Trung Thư Tỉnh]
"Nữ nhi Lương gia* Tô Linh Vũ khấu kiến Hoàng Thượng vạn tuế, Thái Hậu thiên tuế. Cung chúc Hoàng Thượng, Thái Hậu phúc thọ miên trường"
[Lương gia: chỉ gia đình thanh bạch, trong sạch]
"Nghe nói trưởng nữ của Tô Hồng thanh tú xinh đẹp, danh tiếng đồn xa, gặp mặt một lần, quả là danh bất hư truyền"
Khóe môi Tô Linh Vũ mỉm cười, không vui cũng không sợ.
"Tạ Thái Hậu"
"Ngẩng đầu lên"
Trước mắt toàn một màu đỏ cát tường rực rỡ đến lóa mắt, cầu thang từng bậc, từng bậc kéo dài đến vô cùng, cuối cầu thang, nàng nhìn thấy bóng chân khoác áo choàng màu vàng. Trước khi tiến cung, Tô Linh Vũ đã được dạy bảo, mắt phải nhìn mũi, mũi nhìn tâm, rủ mày nhắm mắt, trong lòng không chút gợn sóng.
"Uhm, không tệ"
Ý cười trên môi Tô Linh Vũ càng đậm, đại cục đã định.
"Tô Linh Vũ, ở lại. Trần Nam U, lui. Tưởng Như Vân, ở lại"
"Tạ Hoàng Thượng, tạ Thái Hậu, Hoàng Thượng vạn tuế, Thái Hậu thiên tuế"
Tà váy màu tím đong đưa theo bước chân, gió chợt thổi qua, mang theo hương hoa ngào ngạt, hiu hiu mát rượi.
Tô Linh Vũ bước chân xuống bậc thềm cuối cùng, ngẩng đầu nhìn về hướng Bắc. Bức tường đầy dây leo chắn mất tầm nhìn của nàng.
Bên kia bức tường, chính là chốn quay về cả nửa đời sau này của nàng.
Là ai? Ai đang nhìn nàng?
Đầu đau quá.
Lam Túy rên rỉ sờ trán, mí mắt như nặng ngàn cân. Toàn thân đau đớn rã rời, cơ thể kêu gào muốn tiếp tục nghỉ ngơi, nhưng Lam Túy không thể ngủ tiếp được nữa.
Có ai đó đang nhìn cô, mà chỉ ở gần đây thôi.
Gắng gượng mở mắt ra, chỉ là bóng đêm dày đặc, không nhìn thấy gì cả. Nhưng Lam Túy vẫn cảm nhận được ở phía trước có một ánh mắt đang chằm chằm nhìn cô gắt gao.
"Anh Thập Tam?"
"Bạch Tố Hà?"
Không ai trả lời
Lam Túy cẩn thận sờ lên cổ tay trái, chiếc vòng trên cổ tay bỗng im hơi lặng tiếng bung ra bốn lưỡi dao dài.
May mà lúc ở hợp môn cô đã thay đồ, Dung gia, Lam gia đều là thế gia trộm mộ, quần áo xuống đất dĩ nhiên cũng là đồ đặc chế, trên quần áo đều có vô số túi nhỏ, mỗi cái túi đều đựng các đồ dùng thiết yếu.
Khi Lam Túy đang lần mò tìm que phát sáng, trong nháy mắt vô số ý nghĩ lướt qua đầu cô, nếu không trả lời cô, vậy nhất định không phải Dung Thập Tam và Bạch Tố Hà. Trong ngôi mộ này trừ ba người họ ra, chỉ còn lại duy nhất một thứ mà không biết nên coi là người hay là ma---cái ông bạn của Dung Thiên Mạch bị oán linh đoạt xác kia.
Lam Túy đầu óc choáng váng, mới vừa nãy sờ tay lên trán đã thấy dinh dính, chắc là máu rồi, chân trái thì rất đau đớn, nếu không phải gãy xương thì ít nhất cũng trật khớp rồi.
Một thân một mình, còn què hết một chân, lại không có khả năng như Bạch Tố Hà, cô có bao nhiêu phần thắng đây?
Thôi kệ đi. Lam Túy cắn răng lấy hai cây que phát sáng từ trong túi áo, ngón tay bẽ nhẹ, một trái một phải, quăng về phía trước.
Ánh sáng yếu ớt dần dần sáng rực, chiếu sáng khu vực phía trước Lam Túy. Trực giác lúc hôn mê quả thật chính xác, giữa hai cây que phát sáng có một người đang đứng, lạnh lẽo nhìn cô.
Dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng khi nhìn thấy gương mặt được que phát sáng chiếu đến xanh lè đang nhìn mình trừng trừng, tim cô vẫn đập thình thịch như đánh trống, suýt nữa là ngừng thở luôn rồi.
Làm sao bây giờ?
Làm sao đây! Nghề của cô là trộm mộ, ngay cả công phu trừ ma mèo quào cô cũng không có!
Dung Thập Tam! Dung Tư Mặc! Đồ hại người.
Lam Túy miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, ngay cả giọng nói cũng run lẩy bẩy: "Cái này...tôi...tôi bị người ta lừa vào...mỹ nữ cô tha cho tôi một mạng có được không?"
Vừa nói ra, Lam Túy liền cảm thấy lời nói dối này vụng về đến mức ngay cả cô cũng muốn tát cho mình một bạt tai.
Người đối diện vẫn không nói không rằng, Lam Túy cảm thấy cô sắp sợ mà tè ra quần rồi.
Bạch Tố Hà, cái miệng quạ chết bầm của cô! Nói tôi dụ ma, dụ con mẹ nhà cô ah!
"Mỹ nữ...tôi biết sai rồi...chúng tôi...chúng tôi chỉ là đến tìm đường thôi..."
Bạch Tố Hà mau tới cứu mạng đi!
"Haha"
Cuối cùng không chỉ có Lam Túy tự nói một mình nữa, đối phương cũng đã cho cô một chút phản ứng đơn giản rồi, tiếng cười trong căn phòng nhỏ hẹp không ngừng vang vọng, lọt vào lỗ tai Lam Túy lại càng trở nên cực kỳ đáng sợ.
Cổ tay trái vươn về trước, Lam Túy không đứng lên được, chuẩn bị liều chết một phen.
Khoan đã, hình như có gì đó không đúng.
Gương mặt Lam Túy chậm chạp cảnh giác nhìn cô gái từ đầu tới cuối vẫn đứng yên tại chỗ.
Cô gái?
Bạn của Dung Thiên Mạch...là đàn ông mà?
Oán linh đoạt xác xong thì không thể rời khỏi thân xác, cho dù bát tự của cô yếu, oán linh có muốn hạ thủ với cô trước, thì cũng phải là đàn ông mới đúng! Cô gái là này chuyện gì đây?
Hơn nữa nếu muốn đối phó với cô, ngay lúc cô hôn mê cũng đủ chết 8 lần 10 lần rồi, sao phải chờ cô tỉnh lại có năng lực phản kháng mới ra tay? Tuy là năng lực phản kháng bây giờ của cô cũng chỉ là con số không...
Đầu óc Lam Túy vốn đã đặc lại thành một cục như hồ nhão giờ phút này cuối cùng cũng lóe ra được một chút suy nghĩ, trấn tĩnh hơn một chút, thần trí cũng tỉnh táo lại: "Cái ấy...mỹ nữ...cô...là người hay là ma?"
"Ha..."
Cười cái đầu ma cô đó...bậy bậy, trong mộ không thể nhắc tới ma! Nói cái gì thì thấy cái đó, lời con nít không tính, gió thổi bay đi!
Dù Lam Túy cực kỳ bất mãn với phản ứng của cô gái, nhưng trên mặt vẫn là nụ cười nịnh bợ rất thức thời. Hết cách rồi, tình thế bức ép, dù là người hay ma, nói không chừng thấy cô cười sẽ xem cô hòa nhã dễ gần mà tha cho cô.
"Lam...Túy...phải không?"
Lần đầu tiên cô gái đó mở miệng nói chuyện, giọng nói lạnh lẽo nhưng lại êm ái lạ thường, dịu ngọt như rượu ủ lâu năm.
Một bước, hai bước, ba bước.
Cô gái từng bước từng bước tới gần, Lam Túy ngồi trên mặt đất sợ đến kinh hồn bạt vía ngẩng đầu nhìn, không biết rốt cuộc là cái gì đang chờ đợi cô.
Pax: cuối cùng cũng biết tên kiếp trước của Lam Túy rồi, thật sự hơi thất vọng về Lam Túy, cảm thấy nhân vật chính thật quá trẻ trâu =.= Trông chờ Quân Y Hoàng vậy~~~

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi