THIÊN NIÊN TÚY

Hai luồng sáng từ bên trái và phía dưới cùng chiếu tới một lúc, chói tới mức làm Lam Túy nheo mắt lại, một làn sóng ập mạnh xô tới, rồi luồng sáng bên trái nhanh chóng tiến về phía cô. Qua kẽ hở của mấy bụi rong nước, Lam Túy nhìn thấy có người đang đến gần, bấy giờ cô mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Dung Thập Tam rút dao găm ra chặt đứt mấy bụi rong đang quấn chặt lấy hai cổ tay của Lam Túy, đám rong bên dưới cũng nhanh chóng được xử lý xong xuôi. Lam Túy cảm giác bên dưới chân có ai đó đẩy cô, Dung Thập Tam ở bên cạnh thì dùng tay ra hiệu ý bảo cô lên bờ.
Em không sao, anh tìm thấy chưa?
Lam Túy khoa chân múa tay hỏi lại, thấy Dung Thập Tam gật đầu, hai chân lập tức đạp một cái, lao thẳng lên mặt nước.
Vừa rồi Lam Túy thật sự hơi hoảng sợ, đám rong đó giống như có sinh mệnh vậy, trong nháy mắt đã quấn chặt lấy cô. Nếu như không có người trợ giúp, sợ là ngay cả cửa mộ còn chưa tìm thấy thì cô đã vùi thân dưới nước rồi.
Nhất là tiếng cười cuối cùng đó.
Lam Túy cắn môi dưới rồi tháo kính lặn xuống, ngồi ở ven bờ thở dốc. Tiếng cười đó quá nhỏ, không thể phân biệt được là nam hay nữ. Nhưng ở dưới nước, con người một khi há miệng ra, nếu không bị uống nước thì cũng bị sặc, căn bản là không thể nào phát ra tiếng được.
Lẽ nào là anh bạn nối khố Cố Phán bị mượn xác hoàn hồn của Dung Thiên Mạch?
Lam Túy muốn kể lại chuyện này với Dung Thập Tam, nhưng sau khi lên bờ Bạch Tố Hà cứ theo sát Dung Thập Tam, nhớ tới lời lẽ và hành vi trước đó của Bạch Tố Hà, lời gần phun ra khỏi miệng lại bị Lam Túy nuốt vào bụng.
Mà huống chi Lam Túy cũng không dám khẳng định, mấy cái tin tức bị rong rêu quấn chặt làm người ta chìm xuống nước cũng chẳng phải lạ lùng mới mẻ gì, Lam Túy lắc lắc đầu, tự nhủ trong lòng tiếng cười kia chỉ là ảo giác sinh ra trong lúc cô hoảng loạn.
"Em gái, em sao thế!" Dung Thập Tam đang cảm thấy rất khó hiểu.
Người bình thường nào có ngu đến mức chui vào trong đám rong đó để nó quấn lấy cả tay lẫn chân thành một cục như vậy. Nếu không phải anh và Bạch Tố Hà nhìn thấy ánh đèn pin chiếu sáng loạn xạ mới cảm thấy có gì đó không ổn thì không biết Lam Túy còn bị quấn như vậy tới bao giờ nữa.

"Anh Thập Tam, do em sơ ý thôi" Lam Túy lau mặt: "Tìm thấy lối vào chưa?"
"Thấy rồi"
"Uhm" LamTúy ngồi trên bờ sông vẫn không nhúc nhích, suy nghĩ một lúc quyết định vẫn phải hỏi, "Anh Thập Tam, vì sao anh nghĩ rằng anh bạn nối khố Cố Phán kia nhất định sẽ quay lại ngôi mộ này?"
Tuy đây là nơi xảy ra tai nạn xe lại là nơi bọn họ mất tích nhưng đâu có nghĩa con oán linh đó nhất định sẽ quay về sào huyệt của nó đâu! Trời đất rộng lớn, bốn phương tám hướng thiếu gì nơi để đi, nếu đã mượn xác hoàn hồn được rồi thì nó còn quay lại đây làm gì?
"Không phải anh nghĩ như thế nên mới chui xuống đâu" Dung Thập Tam bảo hai anh người làm quay lại xe khuân đồ đến đây, nhàn nhạt nói: "Khoan nói tới mấy cửa hàng của Lam gia, làm cái nghề của chúng ta nếu như phát hiện có một địa điểm tốt bày ra trước mắt, thì em có đành lòng bỏ qua mà không chui xuống dưới hay không?"
Cổ mộ nói cho cùng cũng không có bao nhiêu, bị đào trộm càng nhiều thì số còn lại càng ít, nếu như ví von bọn họ là dân đói, thì một ngôi mộ tốt cũng giống như một bàn Mãn Hán toàn tịch*, khiến họ hoàn toàn không thể nào cự tuyệt.
[Mãn Hán toàn tịch: hay là tiệc triều đình Hán Thanh, là một trong những đại tiệc lớn nhất được ghi chép trong lịch sử TQ. Đại tiệc này bao gồm 108 món độc đáo từ nhà Thanh và văn hóa người Hán, đại tiệc này được tổ chức trọn trong 3 ngày với 6 bữa tiệc]
"Hơn nữa em cũng biết anh và lão Ngũ đang tìm đồ rồi đó, bất kể trong này có cái gì, con oán linh đó có ở đây hay không, anh cũng nhất định phải vào ngôi mộ này một chuyến"
Lam Túy đắn đo lựa lời mà nói: "Thứ các anh muốn tìm đã có tin tức gì chưa?"
"Có cái rắm." Vẻ mặt Dung Thập Tam bỗng trở nên u ám, "Dung gia từ đời này qua đời khác tìm kiếm nhiều năm như vậy mà cũng chỉ có được chút tin tức vụn vặt"
"Vậy giờ anh tính sao?"
"Mặc kệ thôi, cứ cố hết sức mà làm, còn lại đành theo ý trời vậy" Dung Thập Tam duỗi thẳng người nằm ngửa trên tảng đá ven bờ sông, cũng không sợ bị đá cấn vào lưng đoạn nói tiếp: "Em gái, lát nữa là mình xuống dưới rồi, chuyện xấu anh nói trước với em. Ngôi mộ này anh luôn cảm thấy không tốt, Dung Ngũ lần này không thể tranh thủ qua đây được, Bạch Tố Hà thì anh mới gặp lần đầu, chắc chắn ở dưới đất không thể yên tâm giao tính mạng cho cô ấy nên mới gọi em đến đây. Quy tắc trong nghề này em cũng hiểu, xuống đất là đã dâng nửa cái mạng vào điện Diêm Vương rồi, có chết cũng không thể trách được trời, càng không oán được người, em hãy suy nghĩ kĩ đi"
Hàng lông mày thanh tú của Lam Túy khẽ nhíu lại, "Dung Thập Tam, anh đào hố sẵn em cũng tuân mệnh mà nhảy xuống rồi, giờ anh lại bảo em suy nghĩ? Lôi thôi dài dòng, có phải đàn ông không vậy?"
"Cái con bé này, cứ dễ nóng nảy như vậy" Khóe mắt của Dung Thập Tam liếc thấy Bạch Tố Hà đang đi về phía hai người, liền trở về dáng vẻ cười lăng nhăng như ngày thường.
Lam Túy hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng mà Dung Thập Tam đột nhiên chuyển đề tài như vậy lại khiến cô quăng luôn chuyện bị đám rong quấn sang một bên. Hai người làm của Dung gia quả thật rất giỏi, trong chốc lát chẳng những đã dỡ bọc đồ xuống, mà còn dùng cồn đun nước nóng, mỗi người nấu hai tô mì ăn liền. Lam Túy dùng nĩa nhựa gấp mì bỏ vào miệng, đoạn cô nghe thấy tiếng xe khởi động ở bên trên vọng xuống.
"Hả, đi hết luôn hả?"
"Là tôi bảo họ đi" thái độ Bạch Tố Hà vẫn kiêu ngạo muốn chết, "Chuyến này nếu suôn sẻ thì một hai ngày chúng ta mới ra được, nếu không cũng không ai biết phải mất bao lâu. Xe đậu ở ven đường cả mấy hôm thì quá gây chú ý"
Lam Túy len lén trợn ngược mắt tỏ thái độ, tuy Bạch Tố Hà nói không sai, nhưng dù sao đó cũng là người làm của Dung gia, thế nào cũng nên qua đây chào chủ nhân người ta một tiếng chứ.
Nhìn ngang nhìn dọc họ Bạch này, dù nhìn kiểu nào thì càng nhìn cô cũng chỉ càng thấy ghét!
"Lối vào hẹp quá, hai người bọn họ chui không lọt" Dung Thập Tam cũng không quá để ý: "Anh cũng chỉ có thể miễn cưỡng chui vào, rất nhiều đồ cũng không mang theo được. Có đủ không? Em ăn no chút, mang theo càng ít đồ càng tốt."
Lam Túy nhún vai, cô cũng không phải lạc đà, cũng không thể để dành đồ ăn trong bướu để ăn từ từ được. Có điều nếu không thể mang theo nhiều đồ đạc, vô hình trung chuyến này xuống đất nguy hiểm lại tăng thêm ba phần. Thật ra gặp nguy hiểm không đáng sợ, đáng sợ chính là không có đủ thời gian để chuẩn bị.
"Không ăn thì đi thôi" Dung Thập Tam đeo ba lô màu đen của mình lên lưng, dứt lời anh liền lặn xuống nước.
Do vừa rồi mới bị đám rong quấn nên Lam Túy không muốn lại bị lạc, cô theo sát Dung Thập Tam xuống nước. Lặn không bao lâu thì phía trước chợt sáng lên, ba người bơi nhanh hơn, tiến thẳng đến mục tiêu.
Trên vách đá vẫn là mấy bụi rong rêu phất phơ, Lam Túy thấy Dung Thập Tam dừng lại ở một chỗ, cô nhìn thế nào cũng không thấy cái gọi là lối vào, cho đến khi bơi lại gần hơn, mới phát hiện ra một cái lỗ khác thường, chỗ dài nhất chắc chỉ khoảng chừng sáu mươi centimét, chiều cao thì khoảng ba mươi centimét.
Xung quanh cái lỗ rong nước mọc đặc biệt rậm rạp, lại phủ đầy rêu xanh, nếu không để ý thì căn bản không thể nào phát hiện ra được. Lam Túy mở đèn pin lên chiếu vào trong, chỉ thấy toàn một màu đen kìn kịt soi không thấy đáy.
Sâu cỡ nào?
Lam Túy dùng tay ra dấu hỏi.
Không biết.
Dung Thập Tam lắc đầu.
Lam Túy thầm cau mày, hẹp như vậy, nếu như có biến cố gì thì ngay cả khoảng trống để đánh trả hay quay đầu chạy trốn cũng không có.
Có điều nếu đã đến đây dĩ nhiên không thể nửa đường rút lui được. Dáng người Lam Túy thấp bé nhất nên ra dấu cho Dung Thập Tam để cô đi đầu, tiên phong bơi trước vào trong thạch động.
Không gian quá nhỏ, căn bản không thể đeo ba lô bơi vào, Lam Túy đành phải ném ba lô vào trong trước, rồi vừa đẩy vừa bơi. Trong thạch động thỉnh thoảng còn có mấy mỏm đá nhỏ nhô ra cản đường, cũng may lúc bọn họ ở trên bờ đã bỏ lại bớt đồ đạc, ngay cả bình dưỡng khí cũng đổi sang loại nhỏ, cho nên Lam Túy vẫn có chỗ để xoay xở. Cô nhìn xung quanh đánh giá, càng vào sâu bên trong thì cái hang lại càng thấp, kéo dài ra hai bên, không thấy vết tích của con người đào ra, mà thạch động giống như một khe nứt được hình thành do biến động địa chất. Trên bề mặt thạch động cũng phủ đầy rong rêu như bên ngoài, nhưng lại không mọc dài như mấy bụi rong phe phẩy dập dềnh lúc nãy.
Lam Túy bơi tiếp thêm một đoạn, xác định không có vấn đề gì, ngay cả cảm giác khó chịu bị nhìn chằm chằm khi cô xuống nước lần đầu tiên cũng biến mất, liền lắc lắc đèn pin chiếu về sau ra hiệu.
Đoạn đầu hang động hơi nghiêng xuống dưới, bơi được một đoạn thì lại thấy dốc lên trên, độ dốc cũng rất cao, khiến toàn bộ hang động tạo thành hình chữ V. Hang động hướng lên phía trên mỗi lúc một rộng rãi hơn, độ cao cũng khoảng nửa thân người, thậm chí còn xuất hiện một số vết tích do con người đào ra, chỉ là khi chiếu đèn pin lên trên vẫn chỉ thấy sóng nước trong veo màu xanh lục, nhìn mãi cũng không thấy được điểm cuối. Bọn họ mang bình dưỡng khí loại nhỏ, nhiều nhất chỉ cầm cự được hai mươi lăm phút, mà hiện giờ lượng khí còn lại không tới một phần tư. Trong lòng Lam Túy lo lắng tăng nhanh tốc độ, ước chừng bơi thêm được năm phút thì độ dốc giảm dần, ánh sáng đèn pin đột nhiên cũng thay đổi. Lam Túy mừng húm, không hề chần chờ đạp chân một cái, vọt thẳng lên mặt nước.
Lam Túy ngoi lên mặt nước quét đèn pin chiếu hết xung quanh một lượt, cô chỉ đoán chừng đại khái đây là một cái thạch động, còn chưa kịp nhìn kỹ, thậm chí ngay cả kính lặn và nút tai còn chưa kịp tháo ra thì đột nhiên cơ thể cô cảm thấy sóng nước phía trước dồn dập ập về phía cô, khí thế cuồn cuộn, xung lực kinh người, Lam Túy muốn tránh cũng không kịp nữa rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi