THIÊN NIÊN TÚY


Theo ý của Du Thần, hắn và Lam Túy sẽ xuống dưới trước xem thử tình hình thế nào, rồi mới quyết định có dẫn theo người làm hai nhà xuống cùng hay không. Dù sao kích cỡ của cái hang này cũng chỉ vừa cho một người trở mình, lại có nhiều góc chết, dễ xuống khó lên, nếu lỡ bên trong có xảy ra chuyện gì, người đi xuống quá nhiều thì những người đi vào sau sẽ như một cái nút chặn ngăn những người xuống trước chạy thoát thân, tạo nên thương vong không cần thiết.
Lam Túy nghe vậy cảm thấy rất hợp lý nên liền đồng ý. Cô cởi cái áo phao dài vướng víu ra, đeo mặt nạ phòng độc thô sơ vào, đứng ngay bên hang chờ Du Thần. Đối với động tác đeo mặt nạ phòng độc của cô hắn không tỏ thái độ gì, chỉ nhanh chóng nhảy vào hang trước Lam Túy. Cô không ngờ hắn đột nhiên lại dứt khoát như vậy, nên chờ hắn đi xa một chút mới nhảy xuống theo.
Vết xẻng xung quanh cái hang vô cùng chỉnh tề, một nhát rồi lại một nhát đầm* đất rất chặt, chỉ dựa vào vết xẻng cũng có thể nhìn ra thủ pháp đảo đấu của Mộc gia quả thực rất khác biệt. Hai người đều ăn ý không ai nhắc tới vấn đề trong đất, cũng không nhóm lửa, chỉ dùng đèn pin đội đầu chiếu sáng, cả hai im lặng một trước một sau leo xuống dưới. Trong hang gió lạnh ít thổi vào, so với trên mặt đất thì ấm áp hơn một chút, dù không mặc áo phao nhưng do đang vận động nên cũng không lạnh lắm.
[Đầm đất trong nông nghiệp, trong thi công xây dựng là nén chặt đất tự nhiên trên một quy mô địa chất, để củng cố lớp đất gần bề mặt]
Đoạn đường hầm có độ dốc 45 độ không kéo dài, nằm tiếp ngay sau đó là một nền đất. Phần đất sét ở đây có màu nâu sẫm, đoán chừng là nơi A Bân đã nằm trước đó. Trên thực tế thì nó cũng không hẳn là một nền đất mà chỉ là một cái hốc để nghỉ chân. Cái hốc này chỉ đủ để một người ngồi xổm xuống, sau đó đường hầm được đào theo chiều ngang một đoạn chừng nửa bước chân rồi lại bắt đầu dốc xuống. Lần này độ dốc càng lớn hơn trước, ước chừng khoảng 60 độ. Bên trên cái hốc có cắm một cây cọc sắt vào sâu trong lòng đất, trên cọc sắt còn cột một sợi dây thừng leo núi xù xì xuôi theo hướng vào huyệt mộ, dần mất hút vào bóng tối phía dưới. Sợi dây thừng leo núi màu trắng trông đã xỉn màu, không giống như mới được mắc vào, có lẽ lần trước Mộc gia và Chu Viễn đã để lại. Lam Túy nắm sợi dây kéo thử, nó vẫn còn rất chắc chắn, có thể chịu được sức nặng của hai người bọn họ mà không có vấn đề gì.
Đoạn tiếp theo nhờ có dây thừng trợ lực, nên đi xuống dễ hơn trước rất nhiều. Cứ mỗi khi họ trượt xuống khoảng ba bốn mét thì lại xuất hiện một cái hốc để nghỉ chân.
Lam Túy cảm thấy cái hang này quả thật quá mức hoàn mỹ và tinh tế. Những cái hang bình thường cô hay thấy tuy rằng bằng phẳng, thuận tiện cho người ở bên trong dễ dàng hành động nhưng một khi gặp phải thứ không sạch sẽ thì rất khó chạy thoát. Còn cái hang này thì lại dốc, khi đào hang phải vừa leo vừa đào, vô cùng tốn thời gian và công sức, lên xuống đều bất tiện, nhưng được thiết kế chuyên biệt để đề phòng 'bánh ú'. Dù sao nếu đã ở trong cái hang bé như lòng bàn tay này thì dù có bằng phẳng đi nữa cũng không thể bò nhanh được, nhưng nếu là một cái hang phải leo trèo lên xuống, chỉ cần bò lên một đoạn thì không cần phải lo lắng mấy con 'bánh ú' xương khớp cứng đờ bám theo sau, vào những thời điểm nguy cấp sẽ có nhiều khả năng cứu được một mạng của mộ tặc. Còn những cái hốc này được tạo ra cũng đều có lý do của nó, mỗi một cái hốc đều có thể dùng để giảm lực, để phòng hờ khi mộ tặc leo xuống hang nhất thời tuột tay rơi xuống từ độ cao quá cao mà chết, nó có tác dụng như một vùng đệm, mặt khác người ta cũng có thể nép vào những cái hốc này để đối phó với vật thể theo sau. Cổ nhân có đủ thứ cách thức kỳ lạ quái dị để chống trộm, cái gì cũng có thể gặp phải, nên những thứ này đều là để chuẩn bị đường lui cho mình ngay từ ban đầu.
Đối với vị Mộc gia đang nằm thoi thóp trên giường, trong bụng Lam Túy ngày càng thêm kính trọng ngưỡng mộ, không nói tới những cái khác, chỉ nói đến cái hang này, từ cách thiết kế cho tới kết cấu bên trong, rồi cả cách đào xẻng cũng đều là công phu nhất đẳng. Mà đối với tình hình phía trước cô càng cảm thấy hoang mang, có thể làm cho một cao nhân nhất đẳng như vậy hốt hoảng cuống cuồng bỏ chạy, vậy cái mộ này rốt ruộc có cái gì trong đó? Chẳng lẽ chỉ có hoa Linh Lan và Tuyên Cát Hương được trộn lẫn trong đất cát?
Động tác trượt xuống của Du Thần chợt khựng lại, Lam Túy nghĩ rằng lại gặp phải một cái hốc nữa. Cô dùng mũi chân ổn định cơ thể, chờ Du Thần ra khỏi cái hốc cô mới có thể đáp xuống nghỉ ngơi một chút, không ngờ lần này Du Thần nằm trên mặt đất cả nửa buổi cũng không thấy động tĩnh. Hàng lông mày thanh tú của cô chợt nhướng lên, vừa định hỏi thì bên dưới Du Thần lại cất tiếng trước: "Sao lại biến thành hai đường rồi?"
Lam Túy nghe thế cũng thấy kì lạ, Du Thần nép vào trong cái hốc để chừa chỗ cho Lam Túy để chân, cô trượt xuống dưới, bắt chước tư thế của Du Thần, khom người nép vào một bên cái hốc vừa nhìn thì trong miệng liền khẽ ồ một tiếng.
Cái hốc này so với với những cái hốc khác thì dài và rộng rãi hơn, giống như lời của Du Thần, nó tạo thành hình dạng giống một cái ống chữ T, một nhánh đường hầm thì dẫn thẳng tới trước, một nhánh khác thì tiếp tục đi xuống dưới.
"Hai đường này đều là do Mộc gia đào?" Lam Túy hỏi Du Thần.
Du Thần bò vào trong đường hầm phía trước nhìn nhìn, rồi quay lại sờ sờ đường hầm bên dưới, gật đầu nói: "Đều là kỹ thuật của ba tôi".
Lam Túy híp mắt liếc nhìn một lượt cả hai đường hầm, hai đường này có hướng đi hoàn toàn khác nhau, chắc chắn không phải do đào nhầm hướng rồi đào lại cái khác. Nhìn dấu vết trong hai đường hầm thì đều rất gãy gọn ngay ngắn, không giống như đào bừa trong lúc vội vàng, vậy khẳng định là mỗi một đường đều có công dụng riêng.
Nhưng mà rốt cuộc thì nên đi đường nào đây?
Nhìn bề ngoài mà nói thì từ lúc hai người bọn họ đi xuống cho tới bây giờ vẫn chưa gặp phải bất kì nguy hiểm gì, hai đường hầm này xem ra cũng rất bằng phẳng an toàn, nên hoàn toàn có thể từ từ thử từng đường hầm. Nhưng sau khi Lam Túy đi hết một vòng trong mộ Quân Y Hoàng, dù nói thế nào thì cô cũng không muốn đi lung tung trong cổ mộ một lần nữa. Oán linh ngàn năm chưa đầu thai chuyển thế như Quân Y Hoàng và bãi chứa xác đầy oan hồn mà còn có, thì lỡ một trong hai đường hầm dẫn tới một nơi nào đó ghê gớm khủng khiếp thì cô không muốn ngay cả đồ còn chưa thấy bóng dáng mà đã rước họa vào thân.
"Hay là cứ đi xuống trước, hiện giờ chúng ta vẫn còn ở tầng đất, vẫn chưa thấy tầng cát, không có lý nào lại đi lên trên?"
Lời nói của Du Thần không phải không có lý, nhưng Lam Túy vẫn cảm thấy kỳ quặc ở đâu đó. Đích thực bọn họ đã xuống sâu như vậy rồi mà vẫn chưa nhìn thấy tầng cát, chuyện này khác hẳn với phán đoán của cô sau khi đào đất lúc còn trên mặt đất. Hơn nữa, các tầng cát nằm xen lẫn trong cổ mộ ít nhất cũng sâu mấy mét, mà còn hoàn toàn che lấp cả mộ phần. Cát mịn vừa xốp vừa mềm, nếu muốn đào hang trực tiếp từ chính giữa để đi vào thì không thể nào đào được, vậy ban đầu Mộc gia làm sao mà vào được? Chẳng lẽ khi đó họ còn chưa đến được tầng cát thì đã xảy ra chuyện? Tuy từ miệng hang họ có thể ngửi thấy mùi hôi thối nồng nặc, nhưng suốt dọc đường leo xuống, họ hoàn toàn không nhìn thấy dấu vết đánh nhau hay thi thể nào để lại, vậy mùi xác chết đó bắt nguồn từ đâu? Bọn họ đã xảy ra chuyện ở chỗ nào?
Nếu như là cô, khi đào hang mà gặp phải tầng cát thì sẽ làm thế nào?
Đặc tính của cát được kết hợp giữa đất và nước, nó có tính cứng chắc của đất cũng có tính dịch chuyển của nước, chính vì vậy cũng khó ứng phó nhất. Không thể đào đường hầm, cũng không thể đi lung tung, các mộ tặc bình thường khi nhìn thấy tầng cát thường đều biết khó mà lui. Vì trừ khi rút hết cát đi, nếu không, muốn từ chính giữa xâm nhập vào thì chẳng khác nào chuyện hoang tưởng. Nhưng nếu rút cát ở một chỗ, thì cát ở xung quanh sẽ lập tức tràn vào lấp lại, trừ khi mộ tặc cảm thấy giá trị của lăng mộ này đủ để tiêu tốn đến vài năm trời, bằng quyết tâm nước chảy đá mòn, họ sẽ vận chuyển từng đấu* cát ra khỏi hang, đây cũng là một biện pháp chậm chạp nhưng hiệu quả.
[Đấu là đơn vị đo thể tích thời xưa, 1 đấu khoảng 10 lít]
Lam Túy tin chắc với tay nghề lão luyện của Mộc gia không thể nào ngay cả tầng cát còn chưa đến thì đã xảy ra chuyện, mà phần lớn là xảy ra sự cố khi đã vào trong mộ. Lúc đó Mộc gia và Chu Viễn đến Gegengol chưa tới một tháng, chắc chắn sẽ không sử dụng biện pháp mất thời gian như chuyển cát ra ngoài, lẽ nào hai cái đường hầm này có liên quan đến tầng cát?
Nếu như không thể đào hang, chi bằng khai thông dòng chảy?
Đúng rồi! Khai thông dòng chảy!
Lam Túy bất chợt ngộ ra, ngăn động tác kéo sợi dây tiếp tục trượt xuống dưới của Du Thần, nói: "Đường này không đúng, đi đường bên trên!"
"Làm sao cô biết?" Du Thần ngừng lại, ngờ vực nhìn Lam Túy.
Du Thần không giống Lam Túy, từ nhỏ đã được lớn lên trong một biển kiến thức về đạo mộ, tất cả những gì hắn biết đều chỉ là mớ kiến thức chắp vá ngày thường nghe ngóng được. Vì vậy Lam Túy mới kiên nhẫn giải thích: "Con đường đó không thể đi được, phía đó là hố dẫn cát, anh đi xuống dưới cũng chỉ có cát thôi, ngay cả chỗ đứng cũng không có. Lỡ như rơi xuống đó thì xong đời"
Trên mặt Du Thần hiện lên một dấu hỏi to tướng, vẫn còn mù mờ không hiểu.
Haizz, cái gì hắn cũng không biết mà vẫn đi theo xuống đất, thật sự ổn sao?
"Con đường Mộc gia đào bên dưới là con đường dùng để dẫn cát. Đây là mộ có bẫy cát, chắc anh cũng biết, bốn mặt ngôi mộ đều được chèn cát xung quanh rồi sau đó mới đắp đất lên. Hiện giờ chúng ta vẫn đang ở tầng đất ngoài cùng, hơn nữa còn là ở dưới mặt bên của mộ huyệt. Lúc đó, Mộc gia trước tiên tiếp tục đào đường đi xuống phía dưới, khi đào tới ngay bên dưới mộ huyệt rồi mới bắt đầu từ đó đào đường đi lên, đào cho tới khi sắp đến tầng cát nằm dưới mộ huyệt mới ngừng lại, khi đó tầng cát và đường hầm bên dưới chỉ cách một tầng đất mỏng. Tiếp theo Mộc gia lại đặt thuốc nổ hẹn giờ ngay tầng đất đó"
"Tôi hiểu rồi, chỉ cần cho nổ tầng đất đó thì cát từ tầng cát sẽ theo cái lỗ tràn xuống dưới, tầng cát hiển nhiên sẽ trở nên trống rỗng!"
"Đúng vậy, sau đó Mộc gia chỉ cần đào thêm một đường hầm theo hướng cái lỗ đã phá, là có thể men theo vị trí đã được rút sạch cát mà đi thẳng vào trong huyệt mộ". Lam Túy gật đầu: "Phía đó không cần đi, là tử lộ"
Lúc này Du Thần không còn lưỡng lự nữa mà lập tức chuyển hướng bò vào con đường phía trên. Quả đúng như dự đoán, bò không bao lâu thì nhìn thấy phía xa xuất hiện một cái bóng mờ, chờ khi bọn họ tới gần hơn một chút mới phát hiện phía trước là một tảng đá chẻ cực lớn, gồm các khối đá hình hộp chữ nhật nằm đan xen với nhau, ngay điểm tiếp giáp của các khối đá có một vệt cháy đen, trên mặt đất đầy đá dăm, rất rõ ràng đây là vết tích còn lại sau vụ nổ. Mà ngay chính giữa tảng đá chẻ chống trộm vốn dĩ được gắn kết với nhau rất khít khao tinh vi, giờ đã bị phá thủng một lỗ vừa đủ để một người nghiêng mình bò vào trong.
Không nghĩ tới chưa tốn chút công sức nào đã có thể chui vào trong mộ huyệt, Du Thần phấn khởi không nói nên lời, lập tức tăng tốc bò tới bên cạnh cái lỗ thò đầu vào trong nhìn, nhưng chỉ vừa nhìn thoáng một cái, bao niềm phấn khởi của hắn như bị giội một chậu nước lạnh dập tắt hoàn toàn.
"Sao thế? Có gì không ổn?"
Không biết là vì liên tục vận động hay là vì nguyên nhân gì khác mà sau khi Lam Túy bò tới đây, cô cảm thấy cả người nóng như thiêu đốt, bên trong mặt nạ chống độc cũng bốc lên một lớp hơi nước, khiến cô vô cùng bực bội khó chịu. Hơn nữa mùi hôi thối bao phủ ở đây còn nồng nặc gay mũi hơn chỗ đường hầm ban đầu rất nhiều, cho dù đã được mặt nạ chống độc lọc qua một lớp nhưng vẫn lọt vào mũi.
"Phải gọi người tới đây gia cố thêm thôi, tấm ván chặn cát này không chịu được bao lâu nữa đâu"
Du Thần nghiêng người chừa ra một khe hở cho Lam Túy, cô vừa thò đầu vào trong một đoạn, đất cát liền rơi xuống đầy đầu.
Cô cố nheo mắt ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện mặt bên trong của tảng đá chẻ quả nhiên toàn là cát mịn, tầng cát dày cũng tới bảy tám mét, nhờ đèn pin đội đầu soi sáng nên có thể lờ mờ nhìn thấy tường bao mộ thất bằng gạch ở phía đối diện.
Chỗ này nằm ngay dưới tầng cát giữa tảng đá và bức tường bao, giống hệt suy đoán của cô, giờ đây lộ ra một cái hang cực kỳ lớn. Cái hang này có kích cỡ đủ chứa phần đầu của một chiếc xe tải, tất cả cát ở bên trên cái hang đều đã chảy xuống dưới, cát ở hai bên tạo thành hai cái dốc nghiêng, duy trì sự cân bằng mong manh. Mỗi một bên dốc kéo dài từ tảng đá chẻ tới giữa bức tường gạch, được bịt kín lại bằng vài tấm ván gỗ, dùng để ngăn cát tiếp tục tràn xuống. Hiện giờ tấm ván gỗ ở một bên không biết vì sao lại xuất hiện một vết nứt ngay chính giữa, cát mịn theo khe nứt không ngừng rơi xuống rào rào, nhìn bằng mắt có thể thấy nó sắp chịu không nổi áp lực của cát mà gãy đôi, mà ban đầu có lẽ còn có một cây cầu bằng ván gỗ bắc từ tảng đá chẻ kéo dài tới phía bên bức tường bao, giờ đây một đầu của nó vẫn còn ở trên bức tường nhưng đầu còn lại thì đã rơi xuống bên dưới cái hang.
Lam Túy khẽ chửi một câu, họ quả thật phải lập tức gọi người mang theo vật liệu xuống để sửa tấm gỗ đã sắp gãy lìa này. Hố dẫn cát bên dưới đã gần đầy vun, nếu tấm gỗ này gãy lìa, cát mịn sẽ chảy xuống lần nữa, làm không khéo thì cát sẽ bít hết đường hầm dẫn cát này, tới lúc đó họ phải tự mình đào một cái hố dẫn cát khác.
"Phải bắc lại cây cầu này rồi, thật là rắc rối!" Lam Túy cau mày nói.
"Chắc chắn là chuyện tốt của lão họ Trần và hai tên thủ hạ của gã làm rồi! Đồ chó đẻ!"
Mục tiêu ở ngay trước mắt mà không thể lập tức tới gần, giống như bày một bàn ăn đầy cao lương mỹ vị trước mặt một người bị bỏ đói ba ngày mà lại không cho ăn vậy, thật khiến người ta tự nhiên nổi điên. Du Thần bực bội lơ đãng cúi đầu liếc nhìn hố cát bên dưới, hắn vừa định rụt đầu lại quay lên trên gọi người thì đột nhiên khựng lại.
"Lam Túy, cô nhìn xem, có phải trong hố cát có người không?"
Ánh sáng nóng bỏng tay của đèn pin đội đầu vừa rọi xuống hố cát liền lộ ra một bàn tay được phủ bởi một lớp cát mịn trồi lên trên mặt cát.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi