THIÊN NINH KỲ HẬU


Lần đầu tiên kể từ khi nàng rời quê nhà, hoàng huynh đã cho người gửi mật thư đến phủ của nàng.

Nàng cầm lá thư trong tay chậm rãi mở ra, nhìn thấy nét chữ quen thuộc của hoàng huynh, trong lòng không khỏi dâng lên những xúc động.

Nàng thực sự rất nhớ nhà, nhớ mẫu hậu, nhớ hoàng huynh.
Bên trong tờ mật thư ấy ngoài vài câu hỏi thăm đại khái còn có lời nhắc nhở nàng hoàn thành nhiệm vụ của hoàng huynh, dòng cuối cùng còn đặc biệt nhấn mạnh,
“Muội có thể sớm ngày hoàn thành nhiệm vụ này, chúng ta có thể sớm ngày đoàn tụ.”
Sau khi đọc xong, nàng lập tức đốt lá thư ấy đi, thầm an ủi bản thân, nếu có thể nhanh chóng hoàn thành, nàng sẽ không cần phải xa mẫu hậu, xa hoàng huynh nữa.

Nhưng, gần đây mọi sự diễn ra dần không còn nằm trong kế hoạch ban đầu của nàng nữa, nàng phải làm gì tiếp theo đây?
Nghĩ ngợi một hồi, nàng nhỏ giọng gọi Tiểu Lan, “Tiểu Lan, ngày mai ngươi hãy đến Duy phẩm các chọn một tấm lụa thật đẹp rồi may thành một bộ vũ y.”
Tiểu Lan không nhiều lời liền tuân theo rồi rời đi.
Vũ y may xong vô cùng đẹp, nàng mặc lên lại càng thêm phần kinh diễm, tựa như tiên nữ.
Trăng đêm nay thực sáng, dưới ánh trăng ấy có một nữ tử một thân y phục xanh ngọc đang nhảy múa.


Vừa hay cảnh tượng tựa thiên tiên này lại bị Đường Thiên Hàn vô tình bắt gặp.

Nàng từ xa sớm đã thấy hắn, nhưng không có ý định dừng lại, đôi tay vẫn uyển chuyển uốn lượn.

Nàng nhẹ nhàng xoay một vòng, hai tà áo cũng nhịp nhàng phối hợp theo, lụa mỏng sánh cùng làn gió đêm hiu hiu tung bay, tầng trăng sáng tựa như chỉ chiếu theo mỹ nhân đang say sưa trong điệu múa.
Đường Thiên Hàn ngắm nhìn dáng vẻ nữ tử thân mình mảnh khảnh đang múa dưới bóng trăng sáng đến ngẩn người ra, ánh mắt không rời khỏi nàng.
Cảnh tượng kia quả là bàn bàn nhập họa, tiếc rằng gương mặt nữ nhân ấy lại bị che khuất dưới tấm mạng che bằng lụa.
Bỗng nhiên, một chân nàng đứng không vững, khiến nàng thiếu chút nữa đã ngã xuống.

Đường Thiên Hàn thấy vậy, nhanh chóng chạy đấy đỡ lấy mỹ nhân ôm gọn vào trong lòng.

Gió trời ngày một lớn hơn, làm mạng che của nàng tung bay trong không trung, gương mặt nhỏ diễm mỹ tuyệt luân ẩn dưới lớp lụa kia cũng xuất hiện, hoàn thiện bức họa còn thiếu sót vừa rồi.
Đường Thiên Hàn nhìn gương mặt nàng thất thần một hồi mới buông tay ra.

Nàng mỉm cười, cúi người nói, “Đa tạ Thái tử điện hạ.”
Đường Thiên Hàn lúc này đã định thần lại, khen ngợi nàng, “Điệu múa vừa rồi của công chúa thực đặc sắc, khiến bản cung có chút bất ngờ."
Nàng bày ra điệu bộ e thẹn mà tiếp lời, “Thanh Nghi ở lâu trong phủ công chúa cũng thấy nhàm chán, nên mới học vài điệu múa để bớt tẻ nhạt.

Vũ khúc mới tập còn chưa thành thạo đến trượt chân thiếu chút là ngã, đã để điện hạ chê cười rồi.

Nhưng mà, trời cũng đã tối, điện hạ vì sao lại tìm đến phủ công chúa?”
Hắn ôn nhu nhìn nàng khiến nàng giật mình, “Bản cung biết đêm khuya như vậy đến tìm công chúa là không hợp phép tắc, nhưng bản cung muốn đưa công chúa đến một nơi, không biết công chúa có sẵn lòng?”
Nàng hơi do dự nhìn hắn, ánh mắt hắn vẫn ôn nhu như vậy.

Dường như khoảng thời gian gần đây nàng và hắn tiếp xúc khá nhiều, nàng đối với hắn cũng không kiêu ngạo như trước kia nữa.

Mỗi khi nàng ở cùng hắn đều sẽ không kiểm soát được hành động của chính mình, nên dù nàng không nên đồng ý nhưng cuối cùng vẫn thay y phục để đi cùng hắn.

Nàng cùng hắn đi đến một hồ nước lớn ở ngoài thành.

Nơi đây quả thực là tiên cảnh, mặc dù ban đêm không thấy rõ khung cảnh xung quanh, nhưng vẫn mang một nét đẹp của riêng mình.

Hồ nước khá lớn, giữa hồ còn thấy rõ cả bóng trăng in xuống, nếu là ban ngày hẳn còn đẹp hơn vạn lần.
Nàng ngắm nhìn khung cảnh hồ nước, nói, “Thái tử điện hạ, trời đã khuya, nơi này lại vắng vẻ, điện hạ đưa Thanh Nghi đến đây là để làm gì?”
Đường Thiên Hàn im lặng không nói, bất ngờ nắm lấy tay nàng kéo đến một bến đò gần đó.

Hắn là muốn chèo thuyền cùng nàng sao? Xem chừng hắn cũng tốn không ít công sức chuẩn bị để đưa nàng đến đây.
Đường Thiên Hàn bước xuống thuyền trước, rồi đưa tay ra để đỡ nàng bước xuống.

Hắn và nàng cứ thế chèo thuyền ra giữa hồ.

Cách bờ một đoạn khá xa, hắn mới nói ra lý do,
“Vừa rồi công chúa cũng đã nói ở trong phủ lâu ngày sinh ra tẻ nhạt, bản cung cảm thấy nên tìm một nơi để giúp công chúa khuây khỏa, ngoại thành này lại có khung cảnh thanh nhã, nên mới chuẩn bị thuyền để cùng công chúa chèo thuyền ngắm hồ.”
Trời đêm gió thổi mạnh, lại ở giữa hồ nước, thân nhiệt nàng hạ xuống, từng đợt gió lướt qua khiến nàng run lên một cái.

Đường Thiên Hàn nhân cơ hội tháo áo choàng bên ngoài ra, ân cần khoác lên người nàng.
Nàng phải làm sao đây? Nàng vẫn luôn khắc ghi nhiệm vụ của hoàng huynh chưa từng quên, nhưng nàng là một nữ tử, đối mặt với sự ôn nhu này, nàng làm sao có thể tỉnh táo được nữa.
Giữa hoàng huynh và Đường Thiên Hàn, nàng chính là ở trong tình thế tiến thoái lưỡng nan như thế.


Nàng cần phải thanh tỉnh, hoàng huynh là người thân của nàng, bất kể là chuyện gì cũng đều là tốt cho nàng, còn Đường Thiên Hàn, trong lòng nàng làm sao không biết hắn ân cần như vậy là có ý khác.
Thuyền đi hết một vòng quanh hồ, cũng không biết từ khi nào nàng đã ngủ quên mất, Đường Thiên Hàn chu đáo ôm nàng hồi phủ.

Tiểu Lan từ phía xa trông thấy cảnh tượng này không khỏi ngỡ ngàng, vốn định tới gần hỏi thăm xem đã có chuyện gì xảy ra, Đường Thiên Hàn lại bất ngờ lên tiếng trước, “Điện của công chúa ở hướng nào?”
Tiểu Lan đối diện với Đường Thiên Hàn sợ hãi đến không đứng vững, nhỏ giọng, “Điện hạ hãy đi theo nô tỳ.” rồi dẫn hắn đến điện của nàng.
Đặt nàng lên giường, hắn còn cẩn thận kê gối, đắp chăn cho nàng nằm một cách thoải mái nhất.

Hắn vừa rời đi, nàng liền mở mắt ra.

Nàng thực ra chưa hề ngủ, nàng chỉ là muốn thử xem hắn đối với nàng như thế nào.

Trong lòng nàng vô cùng rối loạn, dường như mọi chuyện diễn ra như hiện tại đều là từ lần gặp thích khách trong chuyến đi săn đó.
Nàng nghĩ ngợi một hồi, rồi đứng dậy đi về phía án thư, chuẩn bị giấy bút để viết mật thư gửi về cho hoàng huynh, lời lẽ vô cùng ngắn gọn, “Nhiệm vụ muội được giao phó liệu còn cách giải quyết khác?”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi