THIÊN NINH KỲ HẬU


Mấy ngày trôi qua, nàng đều một mình trong phủ công chúa, đóng cửa không chịu ra ngoài.

Có mấy lần Đường Thiên Hàn cũng cho người tới tìm nàng, nhưng nàng nhất quyết không muốn gặp.

Sau sự tình hôm đó hắn còn dám tới tìm nàng, nàng càng không muốn nhìn thấy hắn.
Trong phủ công chúa, nàng vừa ngồi ở một chòi gỗ nhìn thẳng ra hoa viên sau chính viện, vừa đọc sách vừa ngắm cảnh.

Tay cầm sách nhưng tâm trí nàng lại không ở trên những dòng chữ đó, một trang sách đọc đến nửa canh giờ cũng chưa hết.
Trông dáng vẻ nàng bình lặng như vậy, thực chất trong tâm vẫn vô cùng đau khổ.

Nàng không biết bây giờ nên tiếp tục cuộc sống ở đây như thế nào.

Nàng vẫn chưa biết được đối tượng hòa thân của mình là ai, cũng rất có thể sẽ là Đường Thiên Hàn.

Nếu chuyện này thực sự xảy ra, nàng nên từ chối hay cam tâm chấp nhận?
Nàng vẫn còn đang nghĩ suy về vấn đề này, A Ly đã đến bên cạnh nàng từ bao giờ, bẩm báo
“Công chúa, trong cung truyền tin đến, sắp đến lễ sinh thần của Thiên Ninh hoàng hậu, công chúa cũng có tên trong danh sách.”
Nàng thở dài một hơi, hờ hững đáp “Ta biết rồi, người cùng với Tiểu Lan, chọn một lễ vật quý giá một chút làm quà tặng cho hoàng hậu.”

A Ly tuân mệnh “Nô tỳ sẽ đi ngay.

Nhưng đến ngày sinh thần của hoàng hậu, công chúa có tham dự không?”
“Đương nhiên là đến.

Cho dù không muốn ta cũng không cách nào từ chối.”
Đông Cung
“Thái tử điện hạ, thuộc hạ đã cho người tìm hiểu, Đông Lương công chúa sẽ tham gia lễ mừng sinh thần của hoàng hậu nương nương.”
Đường Thiên Hàn ánh mắt sâu xa “Nàng ta tham gia hay không thì cũng nhất định không gặp ta.

Nàng muốn trốn tránh bản cung thì cứ trốn.

Sẽ có ngày tự nàng ta tìm đến ta mà thôi.”
Đỗ Phùng nghe không hiểu, hỏi lại “Ý điện hạ là?”
Hắn nhếch miệng cười “Chờ qua nửa tháng nữa ngươi sẽ biết thôi.

Phải rồi, chuyện của thành Lạc Tây ta sai người điều tra, đến đâu rồi?”
“Thuộc hạ đã điều tra kỹ càng rồi, mọi chuyện đều đúng như người dự liệu.

Chỉ còn thiếu một kẻ chịu trận cùng hắn nữa thôi.”
Vẻ mặt hắn biểu hiện rõ sự thâm hiểm, bầu không khí xung quanh lại tăng thêm một phần u ám khiến người ta phải lạnh sống lưng.
“Được rồi, ngươi lui đi.”
Ngày sinh thần của Thiên Ninh hoàng hậu, cả hoàng cung được trang hoàng rất lộng lẫy, từng dải lụa sặc sỡ được treo khắp các điện, từ chính điện đến nội cung trải đều các sắc màu.

Các đại thần quan lại đều góp mặt đầy đủ, nàng cùng họ bước từng bậc thang tiến vào đại điện.
A Ly đi theo phía sau nói nhỏ “Nô tỳ nghe nói, Diệp Lương đệ là người đã chuẩn bị lễ sinh thần cho hoàng hậu.”
Nàng thì thầm đáp lại “Diệp thị trước nay vẫn luôn được hoàng hậu coi trọng như vậy, bất kể là lễ tiết gì cũng đều giao phó cho Diệp thị.

Một tỳ thiếp mà được hoàng hậu sủng ái như vậy.

Nếu ta thật sự phải gả vào Đông Cung, một bên là Đường Thiên Hàn, một bên là thế lực hoàng hậu, sẽ không có ngày yên ổn.”
Nàng thế nhưng lại nhắc đến hắn một cách thản nhiên như vậy.

Trải qua nỗi đau khổ mà hắn mang lại cho nàng, nàng phải mạnh mẽ như thế nào mới không do dự trực tiếp nói tên hắn.


Nàng trong mắt A Ly mạnh mẽ như vậy, bất cứ khó khăn nào cũng dám đương đầu, nhưng đó chẳng qua cũng chỉ là lớp vỏ bọc bên ngoài mà thôi.
Nàng vẫn phải nhốt mình ở Thiên Ninh chưa thể quay về, nên khổ đau thế nào cũng phải gồng mình chống chọi, không thể để cho đám người kia biết được mặt yếu đuối của nàng, bằng không nàng sẽ bị những kẻ đó chà đạp đến không toàn mạng nữa.
Bên trong đại điện, chỗ ngồi của các đại thần được xếp theo chức quan, chính giữa là bục tròn cao hơn sàn chừng một thước.

Nàng theo chỉ dẫn của cung nữ đi đến chỗ ngồi của mình.

Bên trái nàng là chỗ của Đường Tĩnh Nhạn, bên phải là chỗ của Thiên Ninh trưởng công chúa Đường Tĩnh Dao, nàng đều không có ý kiến gì, chỉ là người ngồi đối diện nàng vậy mà lại là Đường Thiên Phong.
Hôm nay là sinh thần của hoàng hậu, đương nhiên hoàng hậu là người rực rỡ nhất, một thân y phục đỏ chói, đi đến đâu cũng khiến người ta phải chú ý.
Yến tiệc diễn ra đối với nàng mà nói, thật vô vị.

Nàng thi thoảng nhấp miệng mấy ngụm rượu, rồi ngước mắt lên xem đám vũ nữ nhảy múa.

Vũ nữ múa trên bục tròn kia cũng thật nổi bật, y phục so với những vũ nữ xung quanh có vài phần diêm dúa hơn, gương mặt hay kiểu tóc cũng cầu kỳ hơn hẳn, thoạt nhìn rất mỹ lệ nhưng vũ nữ chung quy cũng không thể xinh đẹp, cao quý bằng nữ nhân thế gia.
Đối diện nàng, Cảnh Lam Linh đang ân cần rót từng chén rượu cho Đường Thiên Phong.

Cảnh tượng phu thê ân ái như vậy lại khiến nàng nghĩ tới những chuyện trước kia, càng thêm xót xa trong lòng.
Màn nhảy múa của mấy vũ nữ kia kết thúc, tiểu thế tử của Đường Thiên Phong lon ton chạy ra chính giữa điện chúc thọ hoàng hậu.
“Huân Nhi chúc cho hoàng tổ mẫu phúc thọ dài lâu!”
Hoàng hậu nhìn thấy hoàng tôn lễ phép, lanh lợi như vậy liền bật cười.

“Huân Nhi, mau đứng dậy.


Huân Nhi ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, là phụ mẫu rất biết cách dạy dỗ.”
Phu thê Đường Thiên Phong cúi đầu đa tạ lời khen của hoàng hậu.
Yến tiệc còn chưa kết thúc, nhưng nàng đã quá chán nản nên xin cáo lui trước.

Nàng đi men theo lối đi từ đại điện đến một hồ nước lớn.

Nước hồ xanh biếc, xung quanh còn có từng tảng đá lớn hình ngọn núi.

Mùa hè có lẽ trong hồ sen nở rộ, đua nhau khoe những sắc hồng trắng khác nhau.

Hiện tại đã là mùa thu, chỉ còn lưu lại vài chiếc lá sen trôi lững thững giữa hồ.
Nàng đang lặng nhìn từng chiếc lá chầm chậm trôi theo dòng nước, từ phía sau có tiếng nói cất lên, một âm thanh quen thuộc mà nàng không hề muốn nghe chút nào trong thời khắc này.
“Tháng sáu sen nở rất nhiều, đẹp không tả xiết.

Hiện giờ sen đều đã tàn, tiếc cho công chúa không thể ngắm hồ sen đẹp dịu dàng lại thanh mát.”
Thân mình nàng hơi run, tim nàng bắt đầu đập nhanh hơn, giống như đang phải chạy rất nhanh không thể dừng chân lại một khắc nào.

Nàng rất sợ, sợ hãi giọng nói này bởi vì kẻ kia chính là người nàng không bao giờ muốn gặp lại, Đường Thiên Hàn.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi