THIÊN NINH KỲ HẬU


Mấy ngày qua đi trời mưa không ngớt.

Mưa cả sáu ngày, đến ngày thứ bảy cuối cùng cũng không còn nghe tiếng tiếng mưa gió nổi lên với đủ thứ âm thanh.
Dù trời đã tạnh nhưng từ tờ mờ sáng sắc trời đã tối tăm u ám, mây đen nối nhau bao phủ bầu trời không cho nắng có cơ hội len lỏi qua.
Nàng thức dậy, đám nô tỳ từ bên ngoài mở cửa bước vào để hầu hạ chủ nhân, nàng lại nói “Không cần nhiều người như vậy, để một người ở lại thôi, còn lại ra ngoài hết đi.”
Đến khi gian phòng chỉ còn lại hai người, nàng mới bước xuống giường đi lướt qua tiểu tỳ nữ mà không hề liếc nhìn một cái.

Nàng nhẹ nhàng ngồi vào bàn trang điểm, nhìn người trong gương khuôn mặt tái nhợt, thần sắc ảm đạm.
Nàng ngồi trước bàn trang điểm được một lúc mà tiểu tỳ nữ kia vẫn không chuyển động, nàng lên tiếng gọi “Sao vậy, ngươi không định hầu hạ ta sao?”
Tỳ nữ lúc này không thể nhịn được nữa bật khóc, nhưng cũng không dám khóc lớn, chỉ có thể nhỏ giọng thút thít.
“Công chúa, nô tỳ đã đến rồi.”
Thanh âm lanh lảnh quen thuộc truyền đến tai nàng khiến nàng lập tức quay đầu, sững sờ “A Ly, sao ngươi lại đến được đây? Đông Cung canh giữ nghiêm ngặt như vậy, ngươi không bị thương chứ?”
Nàng vội chạy đến gần A Ly, nhìn qua một lượt rồi mới yên tâm.

A Ly nắm lấy tay nàng, nói nhỏ “Công chúa, nô tỳ và Tiểu Lan đã biết mọi chuyện rồi nên bỏ trốn khỏi phủ chia nhau đi tìm công chúa.

Tiểu Lan nói rằng công chúa có lẽ đang ở trong Đông Cung, vậy nên nô tỳ mới lẻn vào Đông Cung tìm người.”
“Vậy ngươi không sao chứ?”
A Ly khẽ lắc đầu.
“Nô tỳ không sao.

Nô tỳ đến đây là để đưa công chúa thoát khỏi Đông Cung.

Để đề phòng bị phát hiện, Tiểu Lan đã ở sẵn bên ngoài đợi rồi, nếu công chúa và nô tỳ không thành công trốn thoát, sẽ còn có người tìm cách cứu được chúng ta.”
Trốn khỏi Đông Cung đương nhiên không phải chuyện dễ dàng, nhất là khi Đường Thiên Hàn đã tính mọi đường để ngăn nàng lại.

Dù vậy, nàng cũng đã không còn gì để lưu tâm nữa, chi bằng liều mạng một lần.
Nếu là một mình nàng thì sẽ khó mà thoát được, nhưng còn có A Ly từ bên ngoài lẻn vào có lẽ cơ hội thành công sẽ cao hơn mấy phần.
Thời điểm giữa trưa là lúc canh phòng lỏng lẻo nhất, Đường Thiên Hàn lại không có mặt ở Đông Cung, là thời điểm thích hợp nhất để nàng trốn đi.

Nàng vẫn mặc y phục như thường ngày, dẫn theo A Ly đi cùng phía sau đến tây điện.
Tây điện là nơi hoang vu ít người qua lại, phía sau lại có một chỗ tường sập xuống, vừa đủ cho một người có vóc dáng nhỏ nhắn lách qua là có thể ra được bên ngoài.
Nàng mở cửa bước vào, vừa đóng cửa xong quay lưng lại thì bắt gặp Diệp thị đang đứng trong sân nhìn nàng.
“Ngươi đến đây làm gì?”
Nàng im lặng.

Tỳ nữ đi theo nàng có chút quen thuộc, giống như nàng ta đã gặp ở đâu.
Nhìn dáng vẻ lén lút của nàng và tiểu tỳ nữ phía sau, Diệp thị cũng đoán được nguyên do.

“Ngươi muốn trốn khỏi đây sao? Mau đi đi! Nếu không đến khi bị bắt lại thì ta không cách nào giúp ngươi được nữa đâu.”
Nàng kinh ngạc trước lời của Diệp thị.
“Ngươi đã biết ta bỏ trốn khỏi đây, lại không định nói cho Đường Thiên Hàn biết? Tây điện này lại hẻo lánh như vậy, nếu dễ dàng thoát ra thì chẳng phải ngươi đã thoát được từ lâu rồi sao? Ngươi đang có tính toán gì?”
Diệp thị cười nhạt “Ta không trốn thoát là vì ta không có ý định đó.

Tây điện này trước kia là nơi ở của sủng phi của một vị Thái tử tiền triều, người đó lại không may qua đời sớm ở chính điện này, từ sau đó mới bỏ hoang lại không ai muốn đến, cũng chẳng ai dám đến cho nên mới ít người biết được từ đây có thể trốn ra được bên ngoài.

Hơn nữa ta không định sẽ nói cho điện hạ biết, ngươi biến mất khỏi Đông Cung chính là điều ta mong muốn nhất.”
“Nhưng nếu Đường Thiên Hàn phát hiện ra hắn sẽ không tha cho ngươi.”
“Ta không chết được đâu.

Trên người ta vẫn còn tước vị quận chúa, phụ thân của ta vẫn còn là thừa tướng, điện hạ sẽ không ra tay với ta được.

Cho dù có giết ta, ta chỉ cần gửi trước một lá thư về Diệp phủ thì phụ thân cũng sẽ biết được mọi chuyện thôi.

Ngươi đi mau đi, nếu không sẽ bỏ lỡ cơ hội đấy.”
Sắc trời ngày một u ám nặng nề, cảm tưởng như một trận phong ba có thể ập đến bất kỳ lúc nào.
Nàng cùng A Ly vừa thoát khỏi Đông Cung, rời đi được hơn nửa canh giờ thì có tiếng bước chân cùng tiếng kim loại đan xen đang dồn dập ngày một gần nàng hơn.

Nàng và A Ly sợ hãi chạy thật nhanh về phía trước, chạy thẳng vào trong một con ngõ nhỏ.
Một toán quân chạy theo phía sau nàng, lối đi trước mắt cũng bị chặn lại bởi một đám khác.

Đỗ Phùng bước ra từ trong hàng người, dõng dạc nói:
“Công chúa, Thái tử điện hạ đã ra lệnh cho thuộc hạ đưa công chúa an toàn trở về.

Thuộc hạ khuyên công chúa hãy từ bỏ ý định tẩu thoát đi thì điện hạ sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra.”
Hắn nhanh như vậy đã tìm được nàng rồi? Nàng bị dồn đến đường cùng, hai bên đều bị chặn lại vốn định từ bỏ theo hắn quay về, lại nghĩ đến những ngày sống trong Đông Cung khốn khổ tận cùng thì trong lòng vô cùng không cam tâm.
“Được, nếu hắn đã nói vậy ta sẽ theo các ngươi về.”
A Ly đứng bên cạnh nàng nhìn nàng với ánh mắt ngỡ ngàng.

Nàng tiếp tục nói “Chúng ta đi thôi.” rồi nắm lấy tay A Ly.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi