THIÊN NINH KỲ HẬU


Tất cả đều hướng đến Đường Thiên Hân khom mình hành lễ, hắn cười nói: “Không cần đa lễ, mọi người mau ngồi xuống.

Yến tiệc sinh thần của bổn vương, cứ coi như là người trong nhà đến tham dự.”
Ánh mắt hắn là dần dần hướng về phía tiểu nữ tử áo hồng đang ngồi ở phía xa, nàng dường như cũng cảm nhận được có người đang nhìn mình liền ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Khuôn mặt nam nhân anh tuấn lạ lẫm, nàng chưa từng gặp bao giờ nhưng lại cho nàng một chút cảm giác rất thân thuộc.
Có lẽ bởi hắn chính là nhi tử của cô mẫu nên nàng mới cảm thấy quen thuộc như vậy.

Khi nàng còn nhỏ, cô mẫu vẫn chưa rời khỏi kinh thành, hơn nữa còn đang được hoàng đế vô cùng sủng ái, thường xuyên cho xuất cung về thăm nhà.
Cô mẫu rất yêu thương nàng, mỗi lần về đều ban không ít gấm vóc lụa là, còn thường hay dẫn nàng đi mua kẹo hồ lô trên phố.
Tiếc là sau đó cô mẫu đã xuất cung ở ẩn, nàng từ đó đến nay chưa từng gặp lại.
“Muội chính là Cảnh Như Đình?”
Nàng thận trọng đáp lại: “Chính là tiểu nữ.”
Đường Thiên Hân cười lớn: “Đừng xa cách như vậy chứ.


Muội là biểu muội của bổn vương mà.”
Cả ba nữ nhi Cảnh gia đều là biểu muội của Đường Thiên Hân, nhưng hắn lại chỉ nhắc đến mình nàng, khiến cho những người khác đều không khỏi tò mò.
Người trong kinh thành đều biết đại tiểu thư Cảnh gia ngang ngược hống hách, nhị tiểu thư tính cách ôn hòa hơn lại hiểu chuyện, đoan trang dịu dàng, tiếc rằng nữ tử như thế lại mang trên mình thân phận thứ nữ.
Chỉ có nàng, đích nữ tôn quý, hồn nhiên hoạt bát khiến người khác đều phải yêu quý.
Không khi trong cung thực sự rất ngột ngạt, người cười kẻ nói ai nấy nhìn ra đều toàn bộ mặt giả dối, Cảnh Như Đình có chút chán ghét.

Với tính cách của nàng, đương nhiên không thể chịu được việc ngồi yên suốt mấy canh giờ, bèn viện một lý do rồi ra ngoài đi dạo.
Nàng đi men theo một hành lang nhỏ đi mãi đi mãi, cuối cùng lại lạc đường.

Đi hết mấy vòng cũng chẳng tìm thấy đường quay về, quanh đây lại rất hẻo lánh, nàng bắt đầu cảm thấy lo sợ.
Trước khi đến đây, mẫu thân đã căn dặn nàng rất kĩ càng, nàng không được phép đi lung tung, kẻo gặp họa.
Lạc vào nội cung, không tìm thấy đường ra là một chuyện, nếu để ai bắt gặp nàng có mặt ở đây, khẳng định là cái mạng nhỏ này sẽ không giữ được lành lặn.
Chợt phía trước cách nàng không xa vang vọng lại âm thanh của con người.

Nàng giật mình, nhanh chóng nấp vào một góc tường lắng nghe.
“Thái tử điện hạ, mọi sự đều đang diễn ra theo đúng ý người.

Chờ qua vài ngày nữa, ý chỉ của bệ hạ nhất định sẽ ban xuống.”
“Ngươi làm tốt lắm.

Vẫn là ngươi luôn thay bản cung sắp xếp ổn thỏa mọi việc.”
Đường Thiên Hàn đứng quay lưng lại so với hướng nhìn của Cảnh Như Đình, làm nàng không thể nhìn rõ được mặt hắn.
“Thuộc hạ cũng chỉ là tuân mệnh hành sự theo chỉ thị của người.

Phải rồi, Dực Vương đang ở đại điện tổ chức yến tiệc mừng sinh thần, người có tham dự không?”
“Hôm nay là sinh thần của Đường Thiên Hân? Có tham gia vãn yến hay không bản vương chưa tính đến, nhưng sinh thần của tứ đệ sao có thể thiếu lễ vật của bản cung.

Ngươi mau sai người mang một thanh bảo kiếm nạm ngọc đến, nói là quà mừng sinh thần của bản cung, lát nữa bản cung sẽ đến dự vãn yến sau.”

“Thuộc hạ tuân mệnh.”
Giọng nói của hai người kia cứ nhỏ dần làm Cảnh Như Đình càng tò mò muốn tiến đến gần hơn để nghe ngóng câu chuyện của họ.
Nhưng khi vừa bước một bước, sàn gỗ lại phát ra tiếng động lớn gây sự chú ý đến hai nam nhân kia, tên thuộc hạ giật mình cảnh giác hô lên:
“Là kẻ nào?”
Nàng kinh hãi, không suy nghĩ gì liền quay đầu bỏ chạy.

Trong đầu nàng chỉ nghĩ đến nếu bị hai kẻ đó bắt được thì sẽ xong đời, cứ thế thúc giục bản thân liều mạng chạy, không nghĩ đến đoạn hành lang này nhiều trụ gỗ lớn, vì không để ý mà đâm trúng vào.
Mặc cho có vô cùng đau đớn sau cú va chạm, nàng không cả lên tiếng kêu ca mà tiếp tục bỏ chạy.

So với chút thương tích nhỏ nhoi này thì việc bị bắt được còn đáng sợ hơn.

Đến khi hai nam nhân kia đi đến thì nàng đã biến mất khỏi đó.
Trong khi tên thuộc hạ sốt ruột ngó nghiêng tìm dấu vết, Đường Thiên Hàn lại bình thản đến lạ thường.

Hắn liếc nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên mặt sàn gỗ một đoạn không xa.
Hắn thong thả bước đến gần, động tác chậm rãi nhặt miếng ngọc đã vỡ thành hai nửa ở dưới sàn lên.

Đôi mắt lạnh lẽo tựa băng giá chăm chú quan sát, là một miếng ngọc bội, một mặt còn khắc chữ, nhưng vì bị vỡ thành hai nửa nên không còn nhìn rõ được chữ trên ngọc bội là gì.
Đường Thiên Hàn nhàn nhạt nói: “Ngươi không cần phải tìm người nữa đâu.


Sớm muộn gì cũng sẽ gặp lại thôi.”
Biểu cảm cùng lời nói của hắn giống như hắn đã biết được người đánh rơi miếng ngọc bội này là ai.
Lời vừa dứt, hắn liền quay đầu rời khỏi.
Quả nhiên vẫn là khi gặp nguy hiểm mới tìm được lối thoát.

Cảnh Như Đình chạy một mạch rời cũng rời khỏi được nội cung, đột nhiên lại bắt gặp Đường Thiên Hân.
“Trùng hợp quá, ta thấy muội đi lâu rồi mà không quay về, đang định đi tìm muội.”
“Điện hạ tìm tiểu nữ có điều gì cần nói sao?” Nàng lúc này đã bình tĩnh trở lại, cẩn thận nói với hắn.
“Từ giờ muội không cần gọi ta là điện hạ này nọ đâu, nghe phức tạp lắm.

Cứ gọi biểu ca là được, ta cũng gọi muội là Tiểu Đình.”
Nàng nhẹ nhõm trong lòng, nói một cách thoải mái: “Biểu ca.”
“Ta sắp đi thăm mẫu thân, muội có muốn đi cùng ta không? Nhiều năm rồi không gặp, mẫu thân ta nhớ muội lắm.

Có điều đây là bí mật, cho dù muội đi hay không cũng đừng nói cho bất kỳ ai khác.”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi