THIÊN NINH KỲ HẬU


Đông Cung hoa lệ này là lần đầu tiên nàng đặt chân đến, cũng là nơi mà nàng phải bắt đầu cuộc sống chống chọi nơi cung cấm.
Ít nhất đến tận bây giờ nàng vẫn là nữ tử duy nhất ở đây, cũng chưa đến mức phải lập tức đối diện với cảnh chung chồng.
Đêm khuya thanh vắng, trong cung điện rộng lớn treo đầy những tấm rèm voan đỏ rực rỡ, đám nô tỳ đứng bên cạnh không khỏi lẩm bẩm cảm thán: “Hôm nay khắp Đông Cung đều là màu đỏ thật đẹp!”
Thực sự là đẹp đến vậy sao? Trong mắt nàng đó chẳng qua cũng chỉ là thứ màu sắc chói mắt mà thôi.
Theo quy tắc, đêm tân hôn tân nương phải ngồi yên trên giường đợi tân lang chính tay tháo khăn trùm đầu xuống, nhưng hiện tại không gian trong phòng quá mức bí bách, nàng vươn tay định tháo khăn thì bị tiểu nô tỳ ở bên cạnh nhắc nhở:
“Thái tử phi không thể làm như vậy.

Khăn trùm đầu này phải do đích thân Thái tử điện hạ tháo xuống.”
“Nhưng ta thực sự không chịu được nữa rồi.

Khi nào điện hạ mới đến?”
Thấy đám nô tỳ không ai lên tiếng, nàng tiếp tục nói: “Vậy ta không tháo nữa, các ngươi mau đỡ ta ra gần cửa sổ hóng mát một chút, ta không nhìn thấy đường.”
“Thái tử phi, người không thể rời khỏi chỗ……”

“Chỉ là đi một chút thôi.” Nàng dang tay ra để mấy tỳ nữ đỡ dậy.
Cảnh Như Đình đến bên khung cửa gỗ, lặng nhìn khung cảnh bên ngoài.

Gió đêm tháng năm mang theo cái nóng bức của ban ngày thổi đến khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ, chẳng khiến nàng dễ chịu hơn là bao.
Mão phượng vốn đã nặng, lại thêm khăn trùm vướng víu làm nàng khó chịu hận không thể lập tức tháo tất cả ra khỏi đầu.
Bỗng đám nô tỳ hầu hạ trong phòng đồng thanh nói: “Thái tử điện hạ.”
Nàng nhìn thấy loáng thoáng có bóng người đang đứng cách nàng không xa, thanh âm trầm thấp ra lệnh: “Các ngươi lui ra trước đi.”
Gian phòng tân hôn chỉ còn lại nàng và hắn.
Cảnh Như Đình cảm giác ánh mắt đối phương vẫn luôn đặt trên người mình, nàng hơi không quen lùi lại phía sau, cúi người hành lễ.
“Chúng ta đã là phu thê rồi, nàng cần gì phải hành lễ với bản cung.”
Thấy nàng di chuyển khó khăn, hắn liền tiến sát nàng, nâng tay lấy chiếc khăn đỏ trên đầu nàng xuống.
Đã là phu thê, nhưng hẳn là bây giờ nàng mới chân chính nhìn thấy tướng mạo phu quân mình.

Vừa ngước mắt lên, nàng không khỏi kinh ngạc nhìn hắn, miệng lắp bắp không nói thành câu hẳn hoi:
“Sao lại là huynh? Huynh chính là……….”
Nam nhân đứng trước mặt nàng, chẳng phải người xa lạ nào cả.

Trước đây nàng và hắn từng gặp nhau rất nhiều lần, đến bây giờ nàng mới biết thân phận thật sự của hắn.
Nghĩ ngàn lần vạn lần Cảnh Như Đình cũng không bao giờ ngờ đến người mang đôi mắt tà vọng đáng sợ, cả người toát lên sự lạnh lẽo lại chính là Thiên Ninh Thái tử, là phu quân của nàng.
Trước sự ngỡ ngàng của Cảnh Như Đình, Đường Thiên Hàn không hề giải thích lời nào, hắn nhàn nhạt nói:
“Hôm nay nàng cũng mệt rồi, mau nghỉ ngơi đi.

Để ta giúp nàng tháo mấy thứ trên đầu xuống.”

Xúc cảm trên khuôn mặt nam nhân từ đầu đến cuối không hề thay đổi, ngữ khí bình thản như vậy chính là hắn đã sớm biết nàng là ai sao? Từ đáy lòng trào dâng một loại tư vị kỳ lạ, nàng chưa kịp định thần sau khi nhìn thấy hắn, nhất thời không biết nên hành động như thế nào.
Từ khi nào Cảnh Như Đình đã ngồi trước gương, Đường Thiên Hàn đứng sau ôn nhu tháo mão phượng cùng từng loại trâm vàng xuống.
“Đa tạ điện hạ.” Nàng thuận miệng nói.
Bây giờ càng không phải lúc nghĩ đến nàng đã gặp hắn trước đây, có một chuyện hệ trọng mà nàng cần phải đối mặt, động phòng.

Nàng thực sự chưa sẵn sàng cho việc này, nhưng không cách nào để từ chối hắn.
Trong lúc nàng còn đang nghĩ cách đối phó, Đường Thiên Hàn mang một cái gối và chăn lên chiếc ghế dài gần đó, nói:
“Đêm nay nàng ngủ trên giường đi, ta ngủ ở đây được rồi.”
Cảnh Như Đình lập tức từ chối: “Sao có thể để điện hạ ngủ ở đó? Thiếp ngủ ở ghế là được rồi, điện hạ vẫn là nên lên giường nằm thì hơn.”
Đường Thiên Hàn vừa nói vừa quay người ra bàn làm điều gì đó, “Vậy chúng ta đều ngủ trên giường đi.”
Nàng không còn lựa chọn nào khác, chỉ đành đồng ý với cách này, lặng lẽ mang gối và chăn hắn vừa đặt lên ghế đem lại về giường.

Giường này cũng không được rộng rãi lắm, nàng bèn đặt một cái gối dài ở ngay giữa chiếc giường, ngăn cách hai người nằm ở hai bên giường.
Sắp xếp xong vừa định quay lại, Đường Thiên Hàn không biết từ bao giờ đã đứng ngay sau lưng nàng, trên tay còn cầm hai ly rượu bằng bạc.

Cảnh Như Đình bị hắn dọa cho giật mình ngồi sụp xuống giường.

“Điện hạ, đây là…….”
Hắn bình thản đưa một ly cho nàng, nói: “Nghi thức, phải hoàn thành hết đã.”
Cảnh Như Đình rụt rè nhận lấy từ tay Đường Thiên Hàn, sau đó cùng hắn thực hiện nghi thức giao bôi.

Lúc rượu vừa đưa đến miệng, nàng lập tức cảm nhận được vị đắng của rượu khiến nàng chỉ muốn nhổ ra, nhưng vẫn cố gắng uống hết nửa ly.
Đèn trong phòng đều tắt hết, nàng và hắn nằm chung trên một chiếc giường nhưng không ai liên quan đến ai, mỗi người nằm một bên quay lưng với nhau.

Rõ ràng là mệt mỏi cả một ngày, nàng cố nhắm mắt lại vẫn không tài nào ngủ được.
Cảnh Như Đình cố dặn lòng phải mau đi ngủ, ngày mai còn phải tiến cung bái kiến hoàng hậu nữa.
Nghĩ đến mấy lời bàn tán lúc sáng, hoàng cung này hẳn là không có mấy người yêu thích việc nàng ngồi vào ngôi vị Thái tử phi này.

Chính bản thân nàng cũng không biết được vì sao bản thân phải đặt chân đến đây, nhưng sau những lời sáng nay, nàng khẳng định rằng sau này sẽ khó mà có ngày được sống yên ổn.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi