THIÊN NINH KỲ HẬU


Lúc Đường Thiên Hàn đi đến trước cửa lớn Ngọc Thần điện, Cảnh Như Đình đã đứng đó chờ hắn.
Người vừa xuất hiện, nàng cùng tất cả hạ nhân hành lễ theo đúng quy tắc, hắn sải những bước chân rộng hơn đi thật nhanh đến bên nàng, nắm lấy đôi tay nhỏ nhắn hơi nhạt màu.
Trải qua một thời gian ốm nặng không ăn uống được mấy, Cảnh Như Đình đã gầy đi nhiều, gương mặt non nớt cũng hốc hác, người khác nhìn không ra chẳng qua là vì hiện tại nàng trang điểm rất tỉ mỉ, lại thêm mùa đông giá lạnh mặc thêm mấy lớp y phục dày cộm mà thôi.
Nhìn thấy nàng từ xa, Đường Thiên Hàn cũng không phát hiện được nàng có điểm nào không ổn, nhưng khi xoa nắn đôi tay nữ tử hắn liền nhận ra ngay đôi tay này không mềm mại hồng hào như mọi ngày, ngược lại tái nhợt hẳn, hình dáng xương ngón tay cũng lộ ra rất rõ ràng.
“Nàng vẫn chưa khỏi bệnh à? Sao lại gầy như thế?”
Cảnh Như Đình giật mình thu tay lại giấu vào trong ống tay áo, mỉm cười trấn an: “Thiếp chỉ là mắc phong hàn, đã khỏi được mấy hôm.

Điện hạ không cần lo lắng đâu.

Chúng ta mau vào trong thôi, thiếp đã chuẩn bị bữa tối cho điện hạ sẵn sàng hết rồi.”
Đường Thiên Hàn vòng tay qua một bên eo Cảnh Như Đình ôm lấy nàng, cảm giác không được tự nhiên cho lắm nhưng không dám chủ động gỡ tay hắn ra, cùng hắn bước vào trong điện dùng bữa.

Chờ hai vị chủ nhân bước vào trong, hai cung nữ đứng canh ngoài cửa tự giác đẩy cửa đóng kín lại.
Theo phép tắc nàng được học trước khi gả đi, thân là thê tử phải ngồi một bên hầu hạ phu quân ăn uống.

Thế nhưng tất cả những bữa ăn từ trước đến giờ, Đường Thiên Hàn không những không để nàng nhìn hắn ăn mà còn gắp thức ăn cho nàng.
Ngày đầu tiên đến đây hắn cũng đã nói rõ nàng khi chỉ có nàng với hắn thì không cần quá chú trọng lễ nghi, nàng cũng rất thuận theo ý hắn, mặc dù một số phép tắc khi chào hỏi và cư xử trước mặt hắn vẫn tuân theo nghiêm chỉnh.
Cảnh Như Đình bưng một chén canh còn nóng đến gần chỗ hắn, “Đây là canh sườn củ sen thiếp đã đặc biệt nhờ người của trù phòng làm cho điện hạ.

Thời gian gần đây điện hạ bận công việc chính sự, ăn uống ngủ nghỉ không được đầy đủ, canh này giúp người bồi bổ lại sức khỏe.”
Đường Thiên Hàn gật gù, “Nàng cũng dùng đi.

Lúc trước nàng mắc phong hàn, thể trạng vẫn chưa phục hồi hoàn toàn.

Nàng đó, bên cạnh việc chăm sóc cho ta thì cũng nên quan tâm đến chính mình một chút.”
Hắn nhìn nàng một chút rồi nói tiếp: “Vừa rồi ta cầm tay nàng, thấy nàng đã gầy đi nhiều rồi.

Để lát nữa ta bảo Đỗ Phùng mang thêm thảo dược qua cho nàng dùng.”
“Đa tạ điện hạ.”
Hắn đột nhiên hướng người về phía Cảnh Như Đình, nắm lấy tay nàng âu yếm, “Nàng là thê tử của ta, dĩ nhiên là ta phải chăm sóc cho nàng thật tốt, nàng cần gì đa tạ khách sáo thể.

Đợt vừa rồi trong cung ban xuống không ít gấm lụa và tư trang, ta đã bảo tỳ nữ của nàng chọn cho nàng mấy món phù hợp, còn vải vóc đã cho người may thành y phục.


Chờ khi nào y phục may xong sẽ mang đến cho nàng.”
Đường Thiên Hàn đối với nàng vẫn luôn ân cần như vậy, nhưng nàng không cảm nhận được chút tình cảm nào bên trong.
Nàng và hắn đối với nhau, không gần gũi thân mật cũng chẳng xa cách lạnh lùng, vừa khách sáo lại vừa tận tình.
“Sao vậy? Nàng không có ý kiến gì à?” Đường Thiên Hàn thấy nàng không lên tiếng bèn hỏi.
“Đa tạ điện hạ.”
Lần này đến lượt hắn im lặng.
Qua một hồi lâu sau, hắn mới thở dài: “Nàng không có gì để nói ngoài đa tạ ta ư? Chúng ta là phu thê, những câu kiểu như ‘Đa tạ điện hạ’ lần sau nàng đừng nói nữa.”
Nàng ngoan ngoãn nghe theo: “Thiếp biết rồi, lần sau thiếp sẽ không nói nữa.”
“Thật ra nàng cũng không nhất thiết phải vâng lời quá mức như thế.”
Cảnh Như Đình ngạc nhiên ngước mắt nhìn hắn.
Từ tối giờ nàng vẫn luôn cảm thấy bầu không khí giữa nàng và hắn vô cùng kỳ lạ, sự khác thường ấy hiện tại dường như hoàn toàn trào ra khỏi thái độ cẩn trọng của cả hai, lan tỏa khắp phòng.
Chỉ có điều, rất nhanh thôi nó liền bị dập tắt bởi cơn ho khan liên tục ập đến của Cảnh Như Đình.
Vốn dĩ nàng bệnh đến di chuyển cũng khó khăn, nhưng vì không muốn để Đường Thiên Hàn biết được mà cố nén nhịn đau nhức trong người, gắng gượng hầu hạ hắn bữa tối.

Nhưng đến bây giờ nàng thực sự không thể trụ nổi nữa, chính là đầu óc quay cuồng nhìn không rõ người bên cạnh.

Nàng định tìm một cái cớ để Đường Thiên Hàn đi khỏi, nhưng vừa đứng lên thì cả người chao đảo không vững, ánh nhìn lại mở ảo không rõ, trực tiếp ngã vào lòng hắn.
Thân thể nàng nhỏ bé giống như bị rút cạn năng lượng, không còn chút sức lực nào, giờ phút này hoàn toàn dựa vào nam nhân cao lớn đang đỡ lấy mình.
Ngay khoảnh khắc này, nàng hình như nghe được nhịp tim đập rất nhanh của hắn, tốc độ khiến nàng không khỏi kinh ngạc, chỉ là cái đau như vỡ nát xương cốt khiến cho nàng không đủ thần trí bận tâm đến.
“Cảnh Như Đình! Nàng làm sao vậy?” Đường Thiên Hàn gấp gáp liên tục gọi tên nàng, lại hướng ra phía cửa hét lớn, “Người đâu? Mau truyền thái y!”
“Điện hạ……” Giọng nói yếu ớt vang lên.
Nàng dùng chút tỉnh táo cuối cùng ngăn cản hắn, “Điện hạ đừng cho truyền thái y.”
Nếu bây giờ gọi thái y đến đây chắc chắn cả hoàng cung sẽ biết Đông Cung có chuyện, nên nàng liều mình ngăn cản hắn, không muốn để bất cứ ai trừ người trong Đông Cung biết sự việc tối nay.
Cảnh Như Đình thở dốc liên tục, cả người đau đớn khó chịu vô cùng, nhưng vẫn cố hết sức nói rõ từng chữ:
“Điện hạ hãy cho người đến y quán Khả Tịnh.”
Lời vừa dứt, nàng lập tức phun ra một bụng máu sậm màu, đôi mắt cụp xuống.
Nàng hoàn toàn rơi vào trạng thái hôn mê.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi