THIÊN NINH KỲ HẬU


Cầm Nhi kiểm tra kỹ lại một lần nữa, xác nhận hai tên lính gác kia đã hoàn toàn bất tỉnh mới gọi Cảnh Như Đình.
“Thái tử phi, chúng ta mau đi thôi.

Nếu không lát nữa bọn họ tỉnh lại sẽ rắc rối lắm.”
Cảnh Như Đình một mình đi vào trong, để lại Cầm Nhi ở bên ngoài canh giữ.
Bên trong ngục tối tăm ẩm ướt vô cùng, còn có đủ loại mùi khó ngửi trộn lẫn với nhau.

Không gian bên trong tối đen như mực, cách một đoạn dài mới có thấp thoáng chút ánh sáng le lói từ những ô cửa sổ nhỏ chiếu xuống.
Nàng sợ bản thân sẽ đạp trúng thứ gì không sạch sẽ, chỉ dám đi thẳng tìm nơi Tiểu Hàm đang bị giam cầm.
Trong khoảng không mịt mờ một màu đen tuyền, thân ảnh thiếu nữ tựa như hòa cùng lại làm một, ngoại trừ tiếng bước chân gấp gáp phát ra rất nhỏ thì không cảm nhận được bất cứ chuyển động nào khác.
Chợt Cảnh Như Đình dừng lại.

Nàng nương theo tia sáng yếu ớt nheo mắt nhìn người đang gục xuống một góc trong một buồng giam.
“Tiểu Hàm?”

Bị nhốt trong đây mấy ngày, nàng ta giống như biến thành một người khác, gương mặt trắng trẻo giờ đây hốc hác lại, mái tóc rũ rượi che đi ánh mắt tuyệt vọng nhưng vẫn chứa đựng sự căm giận khôn cùng, y phục nhơ nhuốc đầy bùn đất.
Nàng ta ngồi ôm lấy hai chân co ro vì lạnh.
Nàng nhìn Tiểu Hàm một lượt từ trên xuống dưới, trên người nàng ta dù lấm lem toàn đất cát nhưng không hề có vệt máu nào, cũng tức là Đường Thiên Hàn chưa từng dùng hình để tra tấn.
Dĩ nhiên nàng không mong Tiểu Hàm bị tra tấn, chỉ là với thái độ ngày hôm đó của Đường Thiên Hàn mà lại không động đến nàng ta thì quả thức có chút kỳ lạ.
Hoặc là nàng có linh cảm đúng, cũng có thể là nàng đã nghĩ nhiều rồi.
Cách một khung cửa sắt, Tiểu Hàm nghe có tiếng người gọi mình liền giương mắt lên nhìn.

Giọng nói quen thuộc này, nàng ta mỗi ngày đều nghe thấy, sao có thể không đoán ra đối phương là ai.
Cảnh Như Đình chầm chậm kéo mũ áo xuống, Tiểu Hàm không nhịn được mắng chửi: “Ngươi còn tới đây làm gì? Xem ta thê thảm thế nào ư? Ngươi khiến ta thành ra thế này, chắc giờ đang hả hê lắm đúng không?”
Nàng bỏ qua lời nàng ta, chỉ nhỏ nhẹ nói: “Ta đến là để cho ngươi biết sự thật.

Nhưng trước hết ta hỏi ngươi, chúng ta ở cùng nhau nhiều năm như thế, ta chưa từng bạc đãi ngươi.

Vậy nhưng ngươi chỉ vì một bức tranh mà ra tay tàn độc với ta thế sao?”
Nàng biết rõ với tính cách của Tiểu Hàm sẽ không thể nhẫn tâm hãm hại nàng.
“Có phải có ai sai khiến ngươi không?”
Tiểu Hàm nở nụ cười thâm độc: “Ngươi đúng là kẻ ngây thơ.

Hạ độc ngươi là do ta nghĩ ra, một mình ta làm, không có bất kỳ ai khác cả.

Ta hận ngươi, Cảnh Như Đình.

Ngươi thừa biết ta thích Tề Thiên Khả nhưng lại lợi dụng thân phận của mình một bên chia rẽ bọn ta, một bên lại quyến rũ chàng, khiến chàng nhớ thương ngươi mà vẽ ra bức tranh đó.”
Cảnh Như Đình lúc này thực sự không còn một tia hy vọng nào đối với Tiểu Hàm nữa, nàng chỉ giải thích ngắn gọn với nàng ta mấy câu:
“Ngươi luôn miệng nói thích Tề Thiên Khả, thế mà lại không nhớ đến hắn không hề biết gì về hội họa, làm sao có thể vẽ ra được bức tranh đó?”

“Cái gì?” Tiểu Hàm trừng mắt nhìn nàng.
Không thể nào, nàng ta đã mắc sai lầm rồi? Rõ ràng ngày đó chính nàng ta giở bức tranh đó từ trên bàn của Tề Thiên Khả.

Nếu như không phải hắn vẽ thì bức tranh đó là của ai?
Tiểu Hàm nghĩ nghĩ nửa ngày, cuối cùng mới nhận ra có điểm không đúng.
Người có thể vẽ chính xác dáng vẻ của Cảnh Như Đình, hình như chỉ có duy nhất một người.
“Không thể nào? Người đã vẽ bức tranh đó là……”
Nàng lạnh nhạt nói: “Ngươi nên biết ngày đó ngươi muốn Thái tử nghi ngờ ta có tư tình, lại chưa từng nghĩ đến một khi ngươi nói ra thì người gặp nguy hiểm không chỉ có ta mà còn cả người trong lòng của ngươi nữa.

Ngươi cho rằng mình thích hắn, nhưng hết lần này đến lần khác đều đẩy hắn vào thế cùng cực.”
Nhận thấy thời gian đã không còn nữa, Cảnh Như Đình kết thúc lời cuối cùng trước khi rời đi.
“Ta đến đây hôm nay chỉ là muốn để ngươi trước khi chết biết rõ sự tình.

Sau này tính mạng ngươi thế nào, ta đều không quản nữa.

Tình chủ tớ của chúng ta đến đây là chấm dứt.”
Trong khoảnh khắc nàng bước chân ra khỏi ngục tù tăm tối ấy, tiếng gọi nàng từ miệng Tiểu Hàm vẫn phát ra không ngừng.

Có những kẻ chưa nhìn nhận rõ sự tình đã vội quy chụp, thì đây là hậu quả đáng phải chịu.
Buổi tối, Đường Thiên Hàn ở chính điện giải quyết văn thư, Đỗ Phùng bước vào hành lễ rồi báo cáo:
“Điện hạ đoán không sai, hôm nay Thái tử phi quả thật đã đến gặp Tiểu Hàm.”
Đường Thiên Hàn vẫn chưa rời mắt khỏi cuốn sách đang cầm trên tay, thuận miệng nói một câu:
“Ta biết rồi, nàng không nghi ngờ gì chứ?”
Đỗ Phùng lắc đầu: “Có vẻ Thái tử phi không hề phát giác ra chuyện gì.”
“Ngươi lui xuống trước đi.”
Đỗ Phùng lại hành lễ lần nữa rồi thối lui ra ngoài.
Đến khi màn đêm buông xuống, Đường Thiên Hàn giải quyết xong toàn bộ văn thư trong ngày,hắn chậm rãi đi ra khỏi chính điện.

Hắn không vội đi nghỉ ngơi, cũng không đến tìm nàng mà đi tới ngục giam trước.
Hắn bước từng bước nhanh nhẹn đến buồng giam của Tiểu Hàm, phong thái nghiêm nghị, lạnh lùng mở miệng:
“Tiểu Hàm, hôm nay nàng đã nói những gì với ngươi?”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi