THIÊN NINH KỲ HẬU

Đường Thiên Phong lấy một dải lụa che kín đôi mắt, tất cả ánh mắt của những nữ quyến và nam tử đứng xung quanh đều dồn vào hắn. Nhưng hắn chẳng có lấy sự run sợ hay lo lắng mình có thể sẽ không thành công, tư thế vô cùng ung dung giương cung lên, không hề chần chừ mà dứt khoát bắn ra một mũi.

Cảnh Như Đình ngồi ở phía xa đứng dậy nhìn giống như những người khác nhìn về nơi thu hút sự chú ý nhất, chớp mắt đã thấy mũi tên vừa bắn ra trung vào hồng tâm, không hề lệch đi một chút nào.

Cả cung trường trong một thoáng im lặng không có tiếng động, gió vẫn không ngừng thổi như muốn làm ù tai nàng, trước mặt chỉ có hình ảnh nam nhân đang đứng hiên ngang ở nơi xa kia, tay vẫn cầm cung tên, khăn bịt mắt không chịu được sức gió mà tuột khỏi khuôn mặt người kia bay lượn trong không trung.

Chợt Đường Thiên Hàn đứng một bên vỗ tay, những người khác cũng bắt đầu làm theo, âm thanh giòn giã vang lên liên tiếp phá tan hoàn toàn bầu không khí tĩnh lặng mới đó thôi.

“Cửu đệ quả nhiên không khiến bản cung thất vọng. Nếu phụ hoàng nhìn thấy cảnh vừa rồi nhất định cũng sẽ rất vui lòng.”


Cảnh Như Đình nghe nói Đường Thiên Phong đã đến tuổi thành hôn, nhưng mấy năm nay không hiểu vì sao vẫn luôn từ chối đề nghị của hoàng đế, không chịu thành thân với ai. Nàng thắc mắc, một nam tử dung mạo bất phàm, văn võ song toàn không thua kém gì ca ca của hắn cũng chính là phu quân nàng, đến nay vì sao vẫn chăn đơn gối chiếc? Đành rằng hắn không có thê tử bên cạnh, nhưng ngay cả một tì thiếp cũng không có, không chỉ nàng mà bất cứ ai cũng đều cảm thấy khó hiểu.

Huynh đệ của Thiên Ninh hoàng hậu đều giống nhau như vậy? Đường Thiên Hàn lớn tuổi hơn Đường Thiên Phong, trước khi thành thân với nàng hắn cũng sống một mình trong Đông Cung, không có thiếp thất.

“Ở đây còn rất nhiều người đang muốn thử tài, chưa biết chừng sẽ còn người tài giỏi hơn đệ. Sao không để họ cơ hội thử sức?”

Đường Thiên Phong nói xong, liếc mắt sang nhìn nam nhân nào đó, người kia hiểu ý liền gật đầu nhẹ, đi đến gần hành lễ với Đường Thiên Hàn và các hoàng tử khác.

“Cửu đệ, bản cung nghe nói dưới trướng của đệ có một người rất tài giỏi, cùng với đệ chinh chiến cả năm nay, vừa được phụ hoàng phong làm phiêu kỵ tướng quân. Chính là người này sao?”

“Thần Hoắc Noãn Bách tham kiến Thái tử điện hạ, tham kiến các vị vương gia.”

Ngay thời khắc ấy, đáy mắt nàng khẽ động. Nàng vốn đã ngồi xuống ghế từ lúc Đường Thiên Hàn vỗ tay, mặc kệ những người khác vẫn đang đứng nhìn về phía bọn họ. Cho đến khi Hoắc Noãn Bách lên tiếng, nàng mới giật mình nâng mắt lên, nhưng lại bị hàng người đông đúc phía trước che mất.

Mặc dù không thể thấy được bằng mắt, Cảnh Như Đình vẫn có thể tưởng tượng ra bộ dạng Hoắc Noãn Bách rất rõ ràng. Nàng và hắn lớn lên cùng nhau, thậm chí thiếu chút nữa nàng đã trở thành…… Có điều, đã là quá khứ rồi.


Nàng bất giác nhìn sang Lý Sở Lộ, thấy nàng ta đã nhìn nàng từ lúc nào, ánh mắt thâm sâu có sự ghen ghét nhưng cũng có cả đắc ý.

Nàng ta chắc chắn biết vì sao nàng lại nhìn về mình, cho đến mới cố tình bày ra vẻ đắc ý như thế, nhưng từ tận sâu trong lòng vẫn không cam lòng khi nàng có được danh phận cao quý hơn mình rất nhiều.

Ngày gả vào Hoắc phủ, Lý Sở Lộ đã nhìn thấy Cảnh Như Đình trong hàng người xem vui, nhìn vẻ mặt nàng càng khổ sở đau lòng bao nhiêu nàng ta càng đắc ý bấy nhiêu. Ngay từ lần đầu gặp gỡ, được Hoắc Noãn Bách cứu khỏi đám lưu manh, nàng ta đã đem lòng yêu nam nhân dung mạo anh tuấn, lại mặc trên mình y phục thượng hạng, thân thế nhất định không tồi.

Khi biết hắn đã có ý trung nhân, Lý Sở Lộ không ngần ngại bày ra kế hoạch để bản thân có thể thay thế Cảnh Như Đình trở thành thê tử của hắn. Nàng ta lợi dụng sự tốt đẹp của nàng từng bước thực hiện âm mưu, nhưng khi nó gần thành công rồi thì có một chuyện ngoài ý muốn đột nhiên xảy ra, chính là hoàng đế ban hôn cho nàng và Thiên Ninh Thái tử.

Mặc dù sự việc này khiến cho kế hoạch của bản thân càng trở nên thuận lợi hơn, nàng ta vẫn không vui vẻ bởi gả vào Đông Cung, trở thành Thái tử phi, thân phận của Cảnh Như Đình lại càng trở nên cao quý hơn bội phần.


Thật lòng, trong một năm này ở Đông Cung, Cảnh Như Đình đã buông bỏ những chuyện quá khứ từ lâu, chỉ là đã cách biệt một năm nên nàng có phần tò mò về Hoắc Noãn Bách hiện tại sống thế nào. Nghe được Đường Thiên Hàn nói hắn đã là phiêu kỵ tướng quân, nàng có lẽ cũng đoán được hắn đang có tiền đồ rất rộng mở.

Bản thân nàng vẫn chưa cảm nhận được rằng, nàng và Hoắc Noãn Bách đã ở trên hai chiến tuyến khác nhau, sau này có muốn nói đôi ba lời dường như cũng đã không thể nữa. Nàng là thê tử của Đường Thiên Hàn, còn hắn chọn đi theo dưới trướng của Đường Thiên Phong, hai con đường đối lập hoàn toàn nhau.

Đối với tranh chấp ở thâm cung, Cảnh Như Đình chưa bao giờ và có lẽ cũng không bao giờ nhìn thấu được, càng cố chấp tìm hiểu càng cảm thấy mờ mịt.

Mà Đường Thiên Hàn sớm đã nhắc nhở nàng trong đêm gió lộng của ngày đầu tiên trong năm mới:

“Đình Nhi, nàng đã gả cho ta, tìm hiểu về bối cảnh của ta là điều dễ hiểu. Nhưng nàng hãy nhớ rằng, có một số chuyện nàng không thể biết hay hiểu được tất cả. Ta không muốn nàng cố chấp dấn thân vào những thứ đó, bởi vì nàng sẽ gặp nguy hiểm. Điều ta mong muốn nhất là có thể nhìn thấy nàng mỗi ngày đều nở nụ cười vui vẻ, chỉ vậy mà thôi.”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi