THIÊN PHÚ

"Tiếp theo em làm gì?" Tô Giản hỏi Diệp Noãn.


"Về nhà," Diệp Noãn ngáp một cái, "Ngủ."


"Đúng," Tô Giản gật đầu, "Em mau về nhà ngủ đi thôi." Anh quay đầu hỏi Cung Ngạn Vũ, "A Vũ, cậu thì sao?"


Cung Ngạn Vũ sắc mặt bình thường lại một ít, ánh mắt dừng trên quầng thâm mắt của Diệp Noãn, trả lời giọng hơi do dự: "Không biết... Hay là đi ăn khuya không?"


Tô Giản hỏi: "Ăn khuya? Không phải cậu mới vừa ăn cay gì đó?"


"A..." quả nhiên, nói dối một lần sẽ phải kéo theo nói dối một trăm lần, đôi tai Cung Ngạn Vũ vốn sắp trở lại bình thường giờ lại đỏ lên, anh lắc lắc đầu, "cái đó... không phải ăn khuya."


Cái bộ dáng này của anh cũng khiến Diệp Noãn buồn cười. Cung Ngạn Vũ nãy giờ có nhìn cô, nhưng cũng không đến gần, hiện giờ thấy cô bật cười, anh cũng chỉ dám bất đắc dĩ liếc cô một cái.


Đàm Phượng đã thu dọn xong, có thể xách giỏ đi ngay, nhưng mà cô nhìn nhìn đến Cung Ngạn Vũ, lại do dự bước qua chỗ Diệp Noãn: "Đi chưa?"


Diệp Noãn vẫn chưa ngưng cười, chỉ là quay sang nhìn Đàm Phượng, cầm giúp cô một cái túi, thản nhiên nói: "Đi thôi."


Cung Ngạn Vũ kỳ thật là bởi vì quá lâu không được gặp Diệp Noãn, muốn thấy cô một chút, nhưng lần gặp này bất quá không kéo dài hơn năm phút đồng hồ. Ánh mắt anh dính vào cô, đến lúc cô đã đi xa cũng không nỡ dứt ra, chung quy là một câu cũng không nói nổi.


Lúc làm bạn bè, muốn tìm gặp cô lúc nào thì gặp được ngay, nhưng bây giờ thích cô rồi, vì không muốn gây phức tạp cho cô, chỉ có thể đứng từ xa xa như thế này nhìn cô.


Chỉ nhìn thôi cũng không làm Cung Ngạn Vũ bất mãn gì, với anh mà nói, hôm nay là tới xem cô một chút, người cũng đã thấy rồi, mục đích đã hoàn thành.


Diệp Noãn đi xa, Cung Ngạn Vũ khoác vai Tô Giản: "Cậu muốn ăn gì?"


"Tùy anh đi." Tô Giản cười, có chút miễn cưỡng. Cung Ngạn Vũ và Diệp Noãn, không khi giữa hai người này có chút khác biệt so với trước kia, ánh mắt Cung Ngạn Vũ lại quá rõ ràng, anh không phải người ngu một chút cũng không phát hiện được gì.


So sánh với Tô Giản xuống tinh thần, Đàm Phượng bên kia tâm tình lại rất phấn chấn, vừa cài dây an toàn vừa hỏi Diệp Noãn: "A Vũ kì thật là đến gặp cậu sao? Ai da, cũng khuya rồi, đi xa như vậy chỉ để thấy cậu một cái, quả thật là quá lãng mạn!"


"Vậy hả?" Diệp Noãn nói, ngữ khí thật bình thản, "Anh ấy không phải nói đến gặp A Giản sao?" Mặc dù nói vậy, nhưng nghĩ đến bộ dạng đỏ ửng cả tai của anh, cô không nhịn được giật giật khóe miệng.


Kiếp trước, sau khi cô vào nghề cũng đã nhận được nhiều lời tỏ tình, có gọn gàng dứt khoát, gặp mặt hoặc nói qua điện thoại, còn có dây dưa một chút, đưa hoa tặng quà các thể loại. Bất kể như thế nào, cẩn thận như Cung Ngạn Vũ cũng không có bao nhiêu người. Biết cô đang lo lắng cái gì nên thật cẩn thận tránh làm cô khó xử, anh làm như vậy, cho cô cảm giác được tôn trọng, trong lòng cũng có xúc động.


"Tần Cung" đã quay đến đoạn cuối, Diệp Noãn ngay trong phim trường nhận được gửi đến thư mời dự Vương Miện Vàng và Hoa Dẻ. Năm nay giải được đề cử hết sức rõ ràng, là Vương Miện Vàng và Hoa Dẻ cho Nữ Chính Xuất Sắc Nhất. Ngoài ra còn có vé mời dự giải Đĩa nhạc Vàng, mời cô đi làm khách mời trao giải cho Nam Ca Sĩ Xuất Sắc Nhất. Diệp Noãn cảm thấy mình cũng quá có duyên với lễ Đĩa Nhạc Vàng, rõ ràng không có tham gia ca hát, lại đã hai lần liền tham dự lễ trao giải.


Các công ty nhãn hiệu thời trang tài trợ trang phục còn nhanh hơn cả vé mời, các danh hiệu lớn mặc sức cho cô chọn, Dior thậm chí còn đề nghị định chế y phục cao cấp cho cô. Tốc độ phát triển như vậy làm cho Đàm Phượng ngoài đắc ý cũng chỉ còn đắc ý.


Cùng với một loạt tiết mục phỏng vấn truyền bá ra, nhân phẩm của Diệp Noãn cũng được rộng rãi đón nhận.


"Không giống như người mới hay phô trương dư thừa, nhìn cô nói chuyện rất thoải mái."


"Rất đúng mực."


"A Noãn hình như không thích gây scandal, hai lần vừa rồi, chỉ hơi có tiếng gió đã nhanh chóng kiên định giải thích."


"Không có scandal, quá tốt."


"Là một diễn viên làm đến nơi đến chốn, ta thích."


"Tính cách cũng hiện hòa, không cao ngạo, không ỷ lại, tuy rằng không nói nhiều, nhưng trông rất thiện lương."


"Làm nhiều hơn nói, cô gái như vậy, ai lại không thích?"


Đại chúng tạm thời có ấn tượng rất tốt với Diệp Noãn, cảm thấy cô có ngoại hình xuất sắc, kỹ thuật diễn vững vàng, nhân phẩm trông cũng rất tốt.


Chẳng qua cũng có người, trái lại cảm thấy không thể có người hoàn mỹ như vậy. Càng tốt thì càng giả tạo, Diệp Noãn nếu diễn giỏi như vậy, cái thái độ kia cũng có thể chỉ là diễn, hoặc nói căn bản đều có kịch bản sẵn rồi.


Kỳ thật phỏng vấn là xem tốc độ phản ứng cùng khả năng ứng biến, hai người trò chuyện, ngữ khí và nội dung đều thể hiện tính tình của nhau, muốn làm bộ cơ bản không thể.


Noãn Bảo Bảo không để cho Diệp Noãn bị nói xấu, phàm là thấy người nghi ngờ như vậy, nhất định tranh cãi giải thích đến cùng.


Nhưng mà, hình như là để ủng hộ cho những nghi ngờ trên, không bao lâu, Diệp Noãn liền bị đăng bài bêu xấu.


"Người nổi tiếng có nhà không về", tiêu đề đến từ tuần san nổi danh xấu tính "Gorilla". Tòa soạn này tuy rằng thành lập còn chưa đủ lâu, lại tiếng xấu lan xa, bởi vì nó thích đăng ảnh dìm hàng nghệ sĩ, thích đăng bài nói xấu ngôi sao, chân thật bịa đặt trộn lẫn, thu hút chú ý của ngôn luận.


Cái tin bài này nói là Diệp Noãn không có lương tâm, từ lúc thành danh liền không nhận người nhà, đã hai năm rồi chưa về nhà, rõ ràng kiếm không ít tiền lại không cho cha mẹ một chút nào, cha cô là một nông dân, mẹ cô là nội trợ, trong nhà còn nhiều em trai em gái, sinh hoạt cực kỳ gian khổ. Nên bài báo chỉ trích Diệp Noãn vô tình bất hiếu.


Những gì liên quan tới gia đình Diệp Noãn ít ra còn có một chút tính chân thật, sau đó phần về sự nghiệp ở công ty của Diệp Noãn hoàn toàn là bịa đặt. Trong bài nói Diệp Noãn nhờ dựa hơi tổng giám đốc Năm Ánh Sáng, cho nên được hưởng đủ loại phúc lợi, đoạn đường thăng tiến xuôi chèo mát mái. Bên ngoài cô thuần khiết tinh khôi, kỳ thật vừa lên giường với ông chủ vừa lên cặp kè với đạo diễn, hoàn toàn dựa vào lên giường mà phát tài.


Đàm Phượng cầm tạp chí, giận run tay, hung tợn ném xuống đất, lúc sau, lại cắn răng đi qua nhặt lên.


Đương sự Diệp Noãn, tuy sắc mặt cũng không dễ nhìn, nhưng bình tĩnh hơn nhiều: "Nếu không phải là thật, tức giận như thế để làm gì?"


Đàm Phượng giận điên, nói: "Đám này dám mở mắt nói dối!"


Diệp Noãn nói: "Người nổi tiếng càng phải chịu búa rìu dư luận, chỉ cần tớ còn tiếp tục phát triển, loại sự việc này sẽ càng ngày càng nhiều chứ không bớt."


Đàm Phượng nuốt không trôi cơn tức này: "Chúng ta rõ ràng chỉ muốn cẩn thận làm tốt việc của mình, bị người khác tạt nước dơ thì chỉ có thể nhịn sao?"


Nước dơ cái gì, Diệp Noãn bị tạt quen rồi. Lúc mới đầu còn muốn giải thích nhiều, sau này liền dứt khoát không thèm để ý. Lúc ấy cô quá nổi tiếng, chỉ cần có tin tức về cô bất luận tốt xấu thật giả đều thu hút một đống theo dõi.


Hiện tại tâm tình cô không tốt, không phải bởi vì bài báo kia, bài này so với những gì cô từng trải qua, quả thực chỉ tính như mưa bụi. Trong lòng cô phiền muộn, là bởi vì cô thấy được, cuộc sống nhưu trước kia lại sắp quay trở về.


Bị người khác chú ý nhất cử nhất động, các thể loại ánh mắt hướng về mình, có thiện ý, có tò mò, có giễu cợt ác ý. Truyền thông để thu hút độc giả không để ý sống chết của cô, quần chúng đọc tin tức của cô chỉ để cười tiêu khiển, không phải là thật lòng quan tâm. Cuộc sống đè nén như vậy, muốn tiếp tục đến bao giờ?


Bộ phận quan hệ xã hội của Rực Rỡ không tốt, công ty lớn như vậy không phải không có năng lực, chỉ là họ luôn có thái độ dung túng, cảm thấy nghệ nhân chỉ cần chú ý độ nổi tiếng là được, mặc kệ là vì cái gì nổi tiếng. Sau này cô rời khỏi Rực Rỡ, lại càng lâm vào tình thế tứ cố vô thân.


Công ty quản lý là núi dựa của nghệ sĩ, trọng yếu cỡ nào chứ. Diệp Noãn mím môi, nói với Đàm Phượng: "Bây giờ tớ gọi cho chị Hướng Phân."


Năm Ánh Sáng khác với Rực Rỡ, ngoài chú trọng năng lực nghệ sĩ, còn chú trọng nhân đức.


Trước đó, đọc được bài báo, Hướng Phân đã bắt đầu ra tay xử lý, cô nhận được điện thoai của Diệp Noãn, cũng không dong dài, trực tiếp hỏi: "Hiện tại em muốn làm sao?"


Diệp Noãn ấn loa ngoài, lời của cô và Hướng Phân Đàm Phượng đều có thể nghe rõ.


Cô nói với Hướng Phân: "Bất kể dùng cách gì, nhất định phải bắt Gorilla dùng vị trí trang nhất đăng lời giải thích, sáng tỏ sự việc, trả lời với em, mặt khác còn phải kiện họ tội phỉ báng, chuyện này làm lớn cũng có lợi."


"Làm lớn chuyện có lợi?" Hướng Phân cầm điện thoại, dựa vào lưng ghế, thần sắc khó đoán, "Đều nói, nghệ sĩ không nên làm căng với truyền thông, quá cường ngạnh sẽ làm cho truyền thông lưu lại ấn tượng xấu, đối với tương lai phát triển bất lợi."


Sự thật là như vậy, nghệ sĩ rõ ràng chỉ là tự vệ, nhưng mà việc tự vệ này lại tổn hại đến lợi ích của giới truyền thông.


Nhưng Diệp Noãn không dao động: "Truyền thông cũng có nhiều mặt lợi ích, luôn có nhiều người chọn theo những lợi ích đúng đắn."


Hướng Phân nói thêm: "Ngoài trừ em ra, công ty có lẽ cũng sẽ để lại ấn tượng cường ngạnh với người khác."


"Giết gà dọa khỉ, lúc này cần cho truyền thông biết thái độ đối với loại ác ý phỉ báng này của chúng ta là như thế nào." Diệp Noãn kiên định nói, "Ấn tượng cường ngạnh cũng là ấn tượng, Năm Ánh Sáng ngoài một lần tham gia lễ đấu giá, cũng chưa lưu lại cho đại chúng ấn tượng gì sâu sắc."


Điện thoại bên kia trầm mặc, Đàm Phượng lo lắng nhìn Diệp Noãn, Diệp Noãn nhăn mày lại, thanh âm mềm mại không ít: "Chị Hướng, hiện tại, em và công ty đã là một, em biết, vì xử lý chuyện này, công ty sẽ đắc tội rất nhiều người, về sau cũng thêm khó xử, em nhất định sẽ dốc sức hồi đáp ân tình này."


"Em không cần quá lo, tập trung quay tốt là được." Điện thoại rốt cuộc cũng vang đến tiếng trả lời của Hướng Phân, "Chuyện này, chị và chú Lệ sẽ thương lượng xử lý."


"Cảm ơn chị Hướng."


Diệp Noãn gác điện thoại, Đàm Phượng vẫn như cũ vẻ mặt lo lắng: "A Noãn, chị Hướng nói như vậy, đến cùng có làm theo cậu nói không?"


"Đương nhiên." Diệp Noãn nói, mày càng nhíu chặt, "Kỳ thật chị Hướng đại khái từ đầu đã muốn làm như vậy."


End chapter 66.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi