THIÊN PHÚ

Đàm Phượng có thể đoán, cú phản kích này của Diệp Noãn nhất định gây xôn xao thêm ít nhất hai tuần.


Diệp Noãn ngồi ghế phụ, tay cầm tờ Gorilla. Tuần trước nói xấu cô, tuần này liền giải thích, không thể không nói, hiệu suất của Năm Ánh Sáng quá cao.


Trên mặt bìa tuần san là một bức thư xin lỗi, sau đó trang đầu là giải thích chi tiết với những phỉ báng trước đó, cuối cùng biểu đạt hết sức xin lỗi.


Gorilla dám bôi đen nghệ sĩ triệt để như vậy, đương nhiên phía sau cũng có ô dù. Nhưng mà cho dù có ô dù, vẫn ngoan ngoãn nói lời xin lỗi. Cho nên, chuyện này xảy ra, làm cho tạp chí khác nếu lại muốn nói xấu Diệp Noãn cái gì cũng phải từ từ nghĩ lại cho kỹ.


Dior cuối cùng chỉ đẩy một giám đốc cửa hàng ra nhận tội, nói hết thảy quyết định đều là hắn làm, không có liên quan gì đến nhãn hiệu Dior. Người đại diện Dior thị trường Trung Quốc còn cố ý đến Năm Ánh Sáng gặp Diệp Noãn để giải thích, tuyên bố là lễ phục cao cấp của Diệp Noãn vẫn còn đang chế tạo gấp gáp, không hề gián đoạn.


Chẳng qua, hắn không gặp được Diệp Noãn, Diệp Noãn cũng không tiếp tục nhận lễ phục. Lời đã nói ra không thể thu hồi, xin lỗi thì chúng tôi bỏ qua, nhưng về sau vẫn không sử dụng nhãn hiệu Dior nữa.


Việc bỏ đá xuống giếng của bọn hắn, nếu DIệp Noãn không có Năm Ánh Sáng, nếu là Năm Ánh Sáng không có vị thế, một cú này không biết cô phải phấn đấu bao nhiêu năm mới vãn hồi.


Cho nên nói tới chuyện này, Đàm Phượng vẫn có chút khó chịu: "Dỗ con nít chắc? Một giám đốc cửa hàng nho nhỏ có lá gan lớn vậy sao?"


Diệp Noãn nói: "Trong lòng có phán đoán là được, dù sao về sau cũng không hợp tác nữa mà."


Đàm Phượng hừ một tiếng: "Đương nhiên, nhãn hiệu lớn không chỉ có ông cha nhà chúng nó, tớ xem thiết kế Versace kia còn đẹp hơn đồ Dior nhiều."


Sau khi họp báo chấm dứt, không bao lâu, người đại diện Versace thị trường Trung Quốc liền liên lạc Năm Ánh Sáng, đề nghị chế tạo lễ phục cao cấp gấp cho Diệp Noãn.


Diệp Noãn gật đầu: "Tớ cũng thích Versace hơn."


Một lát sau, Đàm Phượng lại nói: "Chuyện này cứ để như vậy sao?"


"Không thì thế nào?"


"Tớ là nói Lâm Uyển Uyển. Gorilla kia làm sao mà biết chuyện nhà cậu, nhất định là cô ta bịa ra đi, còn cho tiền cho chúng nó bôi đen cậu. Còn cái tên đại diện Dior kia, quan hệ với ả cũng khá thân, chuyện lễ phục chắc chắn cũng là ả giở trò."


Diệp Noãn khép tạp chí lại: "Đương nhiên không thể cứ như vậy bỏ qua cho cô ta."


"Chúng ta cũng tìm người bôi đen ả?" Đàm Phượng xoa tay hăm he, bắt đầu nghĩ tới mấy tòa tạp chí có thể nói chuyện nhờ vả.


"Nói cái gì bây giờ? Ả ta không có lương tâm, chúng ta phải có, phải làm việc xứng đáng với lương tâm của mình."


Đàm Phương trợn trắng mắt: "Đối với kẻ không có lương tâm thì còn nương tay cái gì?"


Diệp Noãn nhẹ nhẹ gõ ngón tay lên bìa tạp chí: "Chủ yếu là, những điều bịa ra rất có thể dễ dàng rửa sạch, sau đó còn dễ bại lộ mình là người đứng phía sau."


Cái này đúng, Đàm Phượng hỏi: "Vậy cậu nói làm sao bây giờ?"


Diệp Noãn nghĩ ngợi: "Chúng ta không bịa chuyện, nhưng có thể đem chuyện thật đi kể."


Thấy cô dừng lại, Đàm Phượng bất mãn nói: "Cậu có thể nói hết luôn không, đừng có ngâm giấm câu nói như thế chứ?"


Diệp Noãn cười rộ lên: "Rất đơn giản, cô ta làm gì chúng ta, chúng ta nói cho mọi người cùng biết là được."


"Nói thế nào? Muốn nói cũng phải có chứng cứ, còn không, cậu thử giả đáng thương xem."


"Không cần." Diệp Noãn lắc đầu, "Hiện giờ chuyện của tớ trên mạng rất hot nha, các fans rất đau lòng, người mắng tớ sai cũng cảm thấy cực áy náy. Cảm xúc đó cần có chỗ phát tiết. Cậu chỉ cần tìm vài người, vào trong mấy cái diễn đàn sốt dẻo nhất, comment dưới mấy cái post hot nhất, đem chuyện này bàn luận, dẫn tới Lâm Uyển Uyển một chút, giọng do dự thôi, không cần nói quá rõ ràng, sẽ có người hoài nghi. Nói một nửa giấu một nửa, người có tâm không chừng sẽ quay trở lại đào sâu sự việc, còn chuyện người ta đào lên thấy cái gì, đối với chúng ta không liên can."


Đàm Phượng đem biện pháp này nghĩ kỹ qua một lần, sau đó than một tiếng: "Quá đỉnh, ai da, cái loại đầu óc của cậu kinh thật, làm sao mà nghĩ ra được mấy chuyện này chứ?"


Diệp Noãn cười hắc hắc, cái này mấy năm nay còn hiếm lạ, vài năm sau đã là tầm thường, sức mạnh Internet đó mà.


Cô lại nhắc nhở Đàm Phượng: "Cậu dùng tiền, mướn mấy người giỏi tin học, hiểu biết thuật toán internet, quen thuộc cách điều phối post trên mạng, thường xuyên thay đổi địa chỉ IP, phòng khi người ta tra ra chúng ta."


"Được được!"


Lịch hôm nay là quay "Nghiệp Diễn", Diệp Noãn và Đàm Phượng đã đến đài truyền hình.


"Nghiệp Diễn" cũng là một talkshow, tỷ lệ người xem tuy không cao bằng "Tâm sự cùng Tiểu Huân", nhưng tiết mục đẳng cấp hơn nhiều. "Tâm sự cùng Tiểu Huân" chỉ cần nghệ sĩ gần đây có nổi tiếng là có thể tham dự, "Nghiệp Diễn" ngoài yêu cầu trên, còn cần nghệ sĩ có tác phẩm nổi bật, có danh tiếng tương đối mới có thể đến tham gia.


Hôm nay, đến ghi hình ngoài Diệp Noãn, Tô Giản, còn có cả Mạc Thiếu Hoài và Thích Mĩ Trân.


Diệp Noãn đến đài truyền hình, đầu tiên là đi đến phòng nghỉ của Thích Mĩ Trân để chào hỏi. Tổ đạo diễn vừa đúng lúc gặp cô, thuận tiện hỏi Diệp Noãn có đề tài gì cần tránh không.


"Cái gì cũng được." Diệp Noãn vẫn trả lời như cũ.


"Tin tức mấy ngày nay cũng được chứ?" "Nghiệp Diễn" vốn không phải là talkshow thị phi, nhưng mà từ lúc bị bôi đen đến nay, đây là lần đầu tiên Diệp Noãn xuất hiện trước công chúng, tổ tiết mục cũng phải suy xét đến tỷ lệ người xem nữa.


"Cũng không sao. Nhưng không nói quá nhiều là được." Diêp Noãn ngoài kỹ thuật diễn ra, phương diện khác cô không muốn làm nổi.


Đạo diễn gật gật đầu, ông cũng là người có chừng mực: "Được."


Đợi đạo diễn ra ngoài, Thích Mĩ Trân mới lôi kéo Diệp Noãn qua ngồi, hỏi: "Mấy ngày nay em điều tiết tâm tình xong chưa?"


Đạo diễn đều thích diễn viên biết tiếp thu, đối với Thích Mĩ Trân mà nói, người diễn viên thông minh nhưng lại cực kỳ nghe lời như Diệp Noãn, quả thực không nhiều. Một bộ phim, ở chung với nhau hơn sáu tháng, cô là người có phẩm hạnh ra sao, trong lòng Thích Mĩ Trân cũng hiểu được, cho nên tin tức mấy ngày trước, cô một chữ cũng không tin.


Diệp Noãn cười nói: "Đã bình thường rồi ạ."


"Bình thường được thì tốt. Làm nghệ sĩ, việc cần đối mặt rất nhiều, nếu em không nổi tiếng, ai cũng muốn giẫm đạp mình bước lên, nếu nổi tiếng, ai cũng trông mong lôi em xuống, cho nên tâm tình nhất định phải bình hòa. Làm tốt việc của mình, đừng quan tâm người khác nghĩ như thế nào."


Diệp Noãn gật đầu: "Việc này cũng không dễ chị à, em từ từ học là được."


Thích Mĩ Trân lại vỗ vỗ lên tay cô: "Chị nghe nói công ty của em đang tìm phim mới cho em? Sáu tháng cuối năm sau còn thời gian không? Chị có kịch bản mới."


Diệp Noãn không suy xét nhiều liền gật đầu: "Được ạ, sáu tháng cuối năm vẫn chưa ký hợp đồng, một lát nữa em nói với Đàm Phượng ngay."


Kịch bản là gì, thù lao thế nào, tỉ lệ người xem ra sao, cô không nghĩ tới, Diệp Noãn đặc biệt mang ơn Thích Mĩ Trân, nếu năm trước bà dám dùng Diệp Noãn vai nữ chính Võ Mị Nương, năm sau mặc kệ cô có kế hoạch gì đi nữa, bà đã mở miệng, cô sẽ không cự tuyệt.


Thích Mĩ Trân thích tính này của Diệp Noãn: "Yên tâm, đợi lễ trao giải xong, thù lao nên như thế nào chị cũng sẽ không bạc đãi em."


Diệp Noãn cười mỉm, nói chuyện tiền dễ tổn thương tình cảm, chuyện như vậy giao cho người đại diện là được rồi.


Kỳ "Đời Diễn" này, chủ đề là "Một Nữ Hoàng", đem chia làm hai tập phát sóng.


Mạc Thiếu Hoài và Thích Mĩ Trân mới là chân chính tai to mặt lớn, Tô Giản tính tình hoạt bát, biết nói chuyện, so với mọi người Diệp Noãn nói xem ra khá ít. Chẳng qua, ba vị khách quý kia rất quan tâm cô, thỉnh thoảng đem đề tài dẫn tới cô, Diệp Noãn nói chuyện có trật tự, có nội dung, quý ở chất lượng.


Tiết mục tiến hành được một đoạn, Thích Mĩ Trân nói đến, những cảnh viết tranh chữ trong phim đều do Diệp Noãn tự mình thực hiện, không có người đóng thế. Tổ tiết mục dứt khoát mang bàn mang bút đến, mời Diệp Noãn biểu diễn trực tiếp. Diệp noãn nâng bút viết hai bức, một bộ chữ thảo "Nghiệp Diễn", một bộ hoành thư "Một Nữ Hoàng".


"Thế nào các bạn?" Người dẫn chương trình Phương Lộ nhấc hai bức thư pháp lên, hỏi khán giả bên dưới.


"Đẹp!" Kỳ thật ở xa làm sao thấy rõ, chỉ là phối hợp trả lời mà thôi.


"A Noãn của chúng ta cũng là người đẹp từ cả tâm hồn, đúng không?" Phương Lộ cất hai bức tranh chữ xong, lại hỏi cô, "Chúng ta đều biết, một vài ngày trước xảy ra chuyện không hay, những chuyện đó có ảnh hưởng gì đến cô không?"


Diệp Noãn nói: "Ảnh hưởng ít nhiều cũng có một chút, nhưng còn chưa đến mức làm xáo trộn cuộc sống của tôi đâu."


"Cô có xem bài báo đó không?"


"Có."


"Giận không?"


"Nói là buồn thì đúng hơn." Diệp Noãn cười nói, "rõ ràng chuyện không có, vì cái gì lại viết về mình như vậy."


"Bình thường gặp chuyện không vui, cô làm sao để điều tiết cảm xúc?"


"Chuyện làm tôi không vui, kỳ thật không nhiều lắm, lúc này đây, chính là công việc làm tôi vui trở lại. Mấy ngày trước còn có một bộ phim vừa quay xong."


"Cảm xúc không tốt có thể ảnh hưởng đến quay phim không?"


"Trong đoàn mọi người đều rất tốt, bởi vì biết tôi có việc, đều rất chăm sóc tôi. Cho nên cảm xúc không tốt tôi cũng không trút vào tổ kịch, càng không mang vào cảnh quay." Cô dừng một chút, quay sang ba vị bên cạnh. "Những người bạn từng hợp tác qua với tôi đều có gọi điện thoại hoặc gửi tin nhắn đến an ủi tôi."


Kỳ thật, dựa vào thành tích của Diệp Noãn, lại có thêm chuyện gia đình cô, tiết mục có thể kéo dài cả tập. Nhưng chung quy hôm nay không phải là quay mình cô, Phương Lộ lại đem đề tài đổ lên cho ba người kia: "Xem ra mọi người đều rất quan tâm A Noãn, ba vị đối với chuyện này nghĩ thế nào?"


Mạc Thiếu Hoài kỳ thật không có liên hệ riêng với Diệp Noãn, đều không có số điện thoại của nhau, giờ phút này bị hỏi tới chuyện này, Mạc Thiếu Hoài trả lời theo hướng thiết thực: "Người nổi tiếng nhiều thị phi, nghệ sĩ ít nhiều đều gặp phỉ báng kiểu này, chẳng qua, tình huống đó quá ác liệt, tôi tán thành Diệp Noãn và công ty của cô đi theo con đường pháp luật."


Tô Giản thực kích động "Tôi so với A Noãn còn tức hơn, xem tạp chí xong tức chết, gọi điện cho A Noãn mắng hơn nửa ngày, cuối cùng A Noãn lại còn khuyên tôi bớt giận nữa..."


Thích Mĩ Trân đối với những người bạn đạo diễn cùng nghệ cũng hiểu biết sâu sắc, giải thích: "Tôi cảm thấy những lời này không chỉ đơn thuần là bôi đen Diệp Noãn, còn bắn lén cả những đạo diễn trong nước. Quách Tử Thuận, Đường Ninh, hai người này vốn là bạn lâu năm của tôi, giữa chúng tôi đương nhiên còn hiểu rõ tâm tính nhau. Hai người đó đều là những đạo diễn cực kỳ nghiêm túc. Mấy lời nói kia thật quá bẩn, có những người sống dơ bẩn, không thể không suy bụng ta ra bụng người, nghĩ người khác cũng dơ bẩn giống mình. Đường Ninh kia, tôi biết, Diệp Noãn là phải mất bốn lần phỏng vấn, cuối cùng gọi nam chính đến diễn thử một lần, mới nhận được vai. "Võ Tắc Thiên" năm trước là tôi nhìn trúng cô ấy nhật Vương Miện Vàng mới lên tiếng mời. Một diễn viên, muốn đứng vững trong nghề, vừa là dựa vào kỹ thuật diễn, vừa phải có nhân phẩm. Diệp Noãn chính là người có nhân phẩm tốt, kỹ thuật diễn tuyệt vời, hợp tác với cô một lần đều muốn hợp tác lần thứ hai."


End chapter 70.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi