Editor: Kaori0kawa
Beta: Mai_kari
Độc Cô Cập một đường đào bôn, không nghỉ ngơi.
Ninh Giác Phi cũng giục ngựa đuổi theo.
Phía sau hắn khoảng chừng một dặm là đại quân Thuần Vu Càn suất lĩnh.
Kỳ thực một đường đuổi theo như thế, mười vạn đại quân hiện tại chỉ còn không được hai vạn, những binh lính khác đã không chạy theo nổi. Nhưng Độc Cô Cập một mình thâm nhập, không dám mạo hiểm dừng lại, cũng không dám phản kích, lúc này chiến thuật an toàn nhất là ỷ vào khoái mã Tây Vũ, nhanh chóng chạy ra khỏi biên quan.
Một đường thông suốt không cản trở, khi ánh bình minh vừa lên, bọn họ rốt cục chạy ra khỏi hùng quan Nam Sở, Kiếm môn quan, bị chính họ công phá cách đây không lâu.
Bên ngoài là thảo nguyên vạn lý, Độc Cô Cập mang theo mấy ngàn kỵ binh chạy về phía thảo nguyên, hắn biết, quân Nam Sở sẽ không truy theo nổi.
Ninh Giác Phi xuống ngựa trước quan môn, chạy lên thành, nhìn ra tình huống bên ngoài.
Hắn dừng lại như vậy khiến Thuần Vu Càn có thời gian giục ngựa chạy tới. Tuy rằng y đã mệt đến lung lay sắp đổ nhưng vẫn cố gắng chạy lên thành.
Mới vừa đi được nửa đường, Ninh Giác Phi đã nhanh chân chạy xuống, lúc xẹt qua bên cạnh y thì buông ra một câu lạnh như băng: “Xuất quan, phóng hỏa.”
Thuần Vu Càn sửng sốt, không chút nghĩ ngợi liền lớn tiếng ra lệnh: “Xuất quan, phóng hỏa.”
Những binh lính theo y tới liền lớn tiếng hô ‘tuân lệnh’ rồi lập tức chạy ra khỏi quan môn, ném đuốc về phía thảo nguyên rồi lại lập tức rút vào trong quan môn.
Bây giờ đang là đầu mùa dông, cây cỏ khô héo, trời khô vật hanh, phong trợ hỏa thế, lập tức toàn bộ thảo nguyên dấy lên đại hỏa hừng hực.
Ninh Giác Phi ngồi trên lưng ngựa, một mình đứng trước đại hỏa. Tà dương đỏ bừng chiếu xạ lên y phục đẫm máu của hắn, hỏa diễm chiếu rọi dung nhan oai hùng tuấn dật khiến hắn tựa như trích tiên lâm phàm.
Thuần Vu Càn ngơ ngác mà nhìn, một lát sau mới bừng tỉnh, hô to xuống thành lâu: “Ân Tiểu Lâu, ngươi mau trở lại.”
Ninh Giác Phi quay đầu lại, lạnh lùng, nói rõ từng chữ một: “Ta không phải Ân Tiểu Lâu, ta là Ninh Giác Phi.”
Thuần Vu Càn ngẩn ra, một lát sau mới có phản ứng, hình như lúc trước, hắn cũng từng nói như thế.
Đúng lúc này, cách đó không xa có người trầm giọng lẩm bẩm: “Ninh Giác Phi, ta nhớ kỹ ngươi.”
Hỏa diễm đã thiêu qua thiên lý thảo nguyên, Độc Cô Cập ra lệnh cho thủ hạ binh sĩ cấp tốc dập lửa, nhưng lại không dập nổi. Hắn oán hận quay lại trừng Ninh Giác Phi: “Ngươi thật độc ác, một ngọn lửa này của ngươi đốt lên, Tây Vũ chết đói không biết bao nhiêu bò dê, chết đói không biết bao nhiêu bách tính, ngươi có biết không?”
Ninh Giác Phi nghiêm giọng không sợ đáp lại: “Bách tính Tây Vũ các ngươi là người, bách tính Nam Sở không phải là người sao? Hai đại quân các ngươi đánh giết nhau thế nào ta mặc kệ, nhưng ngươi cứ chút xíu là đồ thành tẫn sát, giết chóc bình dân, lăng nhục phụ nữ, tàn hại trẻ em, làm những việc cầm thú không bằng. Một ngọn lửa này của ta là cảnh cáo ngươi, mau đem bách tính của ngươi đi ra những cánh đồng, nguồn nước tươi tốt phương xa, chớ quấy nhiễu bách tính vô tội.”
Độc Cô Cập nhìn hắn: “Ninh Giác Phi, ta bội phục ngươi là một hán tử can trường. Chẳng qua, nhìn y phục ngươi không giống quân nhân Nam Sở, chỉ là giới bình dân, đúng không?”
Ninh Giác Phi hít một hơi thật sâu, ức chế cơn giận trong lòng, không biểu lộ ra tâm tình gì, lạnh lùng đáp: “Phải, ta không liên quan gì đến Nam Sở.”
Nghe một câu như thế, vô số quan binh Kiếm môn quan hai mặt nhìn nhau, Thuần Vu Càn trong lòng giật mình.
Độc Cô Cập vừa nghe nhất thời đại hỉ: “Vậy… Ninh tiên sinh, ngươi có bằng lòng nhập vào Tây Vũ ta, ta nguyện cùng ngươi kết thành huynh đệ, phong ngươi làm vương.”
Ninh Giác Phi nghe trong lời nói của hắn rất có thành ý, thái độ hòa hoãn xuống nhưng lời ra khỏi miệng vẫn rất cứng rắn: “Độc Cô đại vương, ngươi quá mức tàn bạo, binh sĩ Tây Vũ các ngươi xem mạng người như cỏ rác, ta không chấp nhận được. Ta chỉ muốn làm một dân thường, thanh thản qua ngày, chỉ mong lần sau đại vương sẽ không tiếp tục hủy gia viên của ta. Cuộc chiến giữa ngươi và Nam Sở, ta không quan tâm.”
Độc Cô Cập cười nói: “Được, thỉnh tiên sinh dựng ngọn cờ mang một chữ “Ninh” trên chỗ ở, đại quân Tây Vũ ta từ nay về sau gặp chữ “Ninh” ấy liền đi đường vòng. Nhưng Ninh tiên sinh có thể làm được như đã nói, từ nay về sau mặc kệ chiến sự Tây Vũ với Nam Sở?”
“Tự nhiên làm được.” Ninh Giác Phi lạnh lùng đáp. “Nam Sở hưng vong có quan hệ gì đến ta?”
Độc Cô Cập ngửa mặt lên trời cười dài: “Tốt tốt tốt, Nam Sở như không có Ninh tiên sinh tương trợ, sao có thể thắng?”
Nói xong, hắn liền huy roi chỉ hướng Thuần Vu Càn trên thành: “Ngày này sang năm, ta sẽ san bằng Nam Sở, lấy đầu ngươi.” Nói xong liền quất ngựa chạy đi.
Xa xa, khói đặc cuồn cuộn, đại hỏa càng cháy càng xa.
Thuần Vu Càn nghe thấy Độc Cô Cập nói vậy nhưng trong mắt tất cả đều tràn ngập hình ảnh Ninh Giác Phi. Y đứng trên tường thành kêu: “Ân… a… Ninh … tiên sinh, thỉnh quay về trong môn quan, chúng ta bàn bạc với nhau.”
Ninh Giác Phi trầm ổn quay đầu ngựa, một đôi mắt đen nặng nề nhìn Thuần Vu Càn, lạnh lùng hỏi: “Quay về làm gì? Cho ngươi bắt thêm lần nữa? Treo lên lần nữa? Hay để cho lũ súc sinh bên cạnh ngươi lăng nhục thêm lần nữa?”
Thuần Vu Càn nhất thời nghẹn lời. Những thị vệ bên cạnh y cũng xấu hổ cúi đầu, rồi một lát lại nhịn không được ngẩng đầu lén liếc nhìn về phía hắn. Khuôn mặt vốn thiên về ôn nhu, dịu dàng giờ đây tràn ngập anh khí, càng khuynh đảo con người.
Ninh Giác Phi giục ngựa rời đi.
Thuần Vu Càn vội vã ngăn lại: “Ninh tiên sinh, mặc kệ thế nào, ngươi cũng là người Nam Sở, quốc gia hưng vong, thất phu hữu trách…”
Ninh Giác Phi cười lạnh một tiếng: “Ta chẳng qua chỉ là một du hồn sống, chẳng liên quan gì đến Nam Sở.”
Không đợi Thuần Vu Càn nói thêm nữa, hắn đã phóng ngựa phi nhanh, dọc theo tường thành chạy về hướng tây.
Một trận chiến này toàn thắng trở về, cả nước vui mừng. Tên Ninh Giác Phi truyền khắp Nam Sở và chư quốc xung quanh.
Thuần Vu Càn trở lại Lâm Truy liền được Thuần Vu Hoành ban thưởng nhiều thứ. Y vốn đã là thân vương, đại tướng quân, hiện tại còn được ban thưởng miễn tử kim bài, nhận song bổng, tước vương thế tập, vĩnh viễn không tước bỏ tước vị, nhi tử mới vừa hai tuổi cũng được phong làm đô úy dũng sĩ.
Trong quốc sự, y nói gì hoàng đế nghe nấy, Thuần Vu Càn nhất thời chiếm hết danh tiếng, rất nhiều đại thần vẫn đứng xem tình thế đều đảo vào trận doanh của y.
Nhưng mà một loạt ban thưởng cùng khánh công yến ấy không khiến Thuần Vu Càn vui mừng chút nào. Y mãi vẫn nhớ về người kia. Trong chớp mắt khi người kia xuất hiện từ trên đỉnh núi, hắn giương cung bắn tên, giương đao giết địch, phóng ngựa truy đuổi Độc Cô Cập, chém đứt vương kỳ trong đại doanh của địch, một cái quay dầu lại nhìn, tròn một đêm truy kích, gặp thoáng qua trên tường thành, bóng người giữa thảo nguyên bạt ngàn, nghiêm nghị không sợ hãi đối mặt Độc Cô Cập, lạnh lùng trào phúng y… mỗi một hình ảnh, mỗi một câu nói, y đều không ngừng lật qua, không ngừng suy xét, lúc nào cũng nhớ đến, không thể thoát ra.
Không lâu sau, y hạ một đạo mật lệnh, đuổi bắt Giang Nguyệt ban.
Rất nhanh, Giang Nguyệt ban đang ở Giang Nam lên đài diễn kịch liền bị quan binh vây bắt, sau đó bí mật đưa đến Võ vương phủ tại Lâm Truy.
Không lâu sau, một tờ bố cáo liền dán đầy phố lớn ngõ nhỏ toàn quốc Nam Sở, ngay cả sơn thôn hoang dã cũng không bỏ qua.
Bố cáo nói, Giang Nguyệt Ban thông đồng với địch b*n n**c, ít ngày nữa xử trảm, toàn bộ nam nữ già trẻ trong ban bỏ sót không ai.
Mỗi ngày, Thuần Vu Càn đều đợi, đợi Ninh Giác Phi xuất hiện.
Lúc này đã tới đông chí, phương bắc Nam Sở hạ tuyết, Lâm Truy cũng có vài trận tuyết lớn, thiên địa một mảnh ngân bạch.
Trong Võ vương phủ, ngoại trừ đường chính đã được quét sạch tuyết thì toàn bộ đỉnh phủ, cây cối, hoa viên, tất cả đều là tuyết trắng tầng tầng. Cuồng phong gào thét, lạnh đến tận xương. Ai cũng không định đi thăm viếng vui chơi trong khí trời này, lại càng không nghĩ đến ra ngoài hoạt động. Sáng sớm, các hàng quán đều tạm nghỉ. Chậu than mặc dù ấm rốt cuộc cũng không bằng một chiếc áo ngủ bằng gấm.
Canh một, đầu tường sau phủ xuất hiện một bóng đen vụt qua rồi ngay lập tức lại biến mất. Ở đây khắp nơi đều là đại thụ che trời, vốn không ai thấy chuyện vừa xảy ra, cho dù thấy, họ cũng chỉ tưởng rằng mình bị hoa mắt.
Ninh Giác Phi mặc một bộ y phục tự chế màu trắng chuyên ẩn thân trong tuyết, bó sát người, hành động vô cùng lưu loát.
Hắn đã ở Võ vương phủ mai phục quan sát gần mười hôm, trên cơ bản đã thăm dò ra quy luật tuần tra ban đêm ở đây. Vượt qua những phòng bị canh gác này với hắn chỉ như bữa ăn sáng. Đời trước của hắn, rất nhiều nơi đều có những biện pháp bảo mật nghiêm ngặt, máy dò hồng ngoại, sóng âm, sóng bước dài,… Cộng thêm hệ thống vệ tinh, hắn vẫn có thể không dấu vết mà lẻn vào. Loại canh gác cổ đại không có thiết bị hiện đại gì ở đây làm sao có thể ngăn cản được hắn, hắn vào đây tựa như vào chỗ không người.
Hắn nhẹ nhàng bước qua tuyết, chỉ để lại trên tuyết vài dấu mũi chân nhàn nhạt, chẳng khác nào dấu chân nai con nhẹ nhàng đạp trên tuyết.
Trước đây, hắn từng ở nơi này, nhưng khi đó chưa từng ra khỏi phòng nhỏ của mình, mà ngay cả khí lực để đi ra cũng chẳng có, bởi vậy hắn không hề biết cách bố trí vương phủ ra sao. Nếu nói biết rõ thì cũng chỉ biết sau khi tìm hiểu mấy ngày nay.
Rất nhanh, hắn liền mò ra tẩm điện của Thuần Vu Càn.
Căn cứ kinh nghiệm của Ninh Giác Phi trước đây khi đi làm biểu diễn tại nhà, loại như tẩm điện này thường phân ra hai phần trong ngoài, bên ngoài thông thường có nơi cho người hầu gác đêm, bên trong mới là nơi ngủ của chủ nhân.
Hắn nhẹ tay đẩy cửa sau, bên trong không gài then, đỡ công hắn phải dùng chủy thủ để mở.
Nhẹ nhàng đẩy ra một khe hở, hắn liền nhích người lọt qua, lặng yên không một tiếng động đi vào.
Gió lạnh theo khe cửa ùa vào liền bị hắn đẩy cửa chặn lại ở ngoài.
Hắn ẩn thân vào trong bóng tối, im lặng.
Chỉ chốc lát sau, ngọn đèn nhỏ đang cháy trong gian phòng đã khiến hắn nhìn thấy toàn bộ tình cảnh trong phòng. Ngoài phòng có hai nam phó, đều đang ngủ trên giường.
Hắn lại nghiêng tay nghe ngóng một chút động tĩnh bên trong, không một tiếng động.
Hắn cực kỳ kiên trì, đứng im tại chỗ đó, chờ khoảng nửa canh giờ, lúc này mới vọt tới, cho hai người nam phó kia một chưởng, đánh ngất bọn họ.
Sau đó, hắn lui lại, như báo săn nhanh nhẹn vào phòng trong.
Trên giường, chỉ có Thuần Vu Càn, một người. Y mặc một chiếc áo ngủ bằng gấm dày, nằm trên giường, hiển nhiên đang say giấc.
Ninh Giác Phi phi thân lên giường, đè chặt lấy y, nhanh tay bưng kín miệng, một tay dùng chủy thủ gác trên cổ y. Thanh chủy thủ này là hàng đặc chế trong tiệm rèn binh khí, do chính hắn vẽ mẫu, rất giống mã tấu trước đây hắn quen dùng, lưỡi bén vô cùng, sống lưng có răng cưa, ẩn hiện hàn quang.
Thuần Vu Càn bị hắn làm tỉnh giấc, còn chưa kịp phản ứng liền cảm thấy có hàn khí lạnh lẽo trên cổ, nhất thời cứng đờ.
Ninh Giác Phi vốn không có ý định đó, nhưng, cái tư thế này, khà khà, trong lòng hắn cười lạnh một tiếng. Tay phải cầm chủy thủ không chút động đậy gác lên cổ Thuần Vu Càn, tay trái nắm lấy trung y bằng gấm của y, xé ra, tiếng vải bị xé rách trong đêm an tĩnh, kinh tâm động phách.
Thuần Vu Càn hơi khẽ động, lại tự bản thân đụng vào lưỡi đao, có chút đau nhói, khiến y không dám hành động thiếu suy nghĩ thêm nữa. Y cực kỳ cảm nhận rõ cảm giác lúc này, thanh đao ấy vẫn để ngay trên cổ y, dường như chính hắn muốn mình động đậy đụng vào lưỡi dao, tự mình chịu chết, người nọ tuyệt không dời đao đi dù chỉ một ly.
Ninh Giác Phi vạch mở y phục của y, nắm lấy đai lưng, giật ra, rồi lấy chân đá đi xa, Thuần Vu Càn liền không còn mảnh vải nằm dưới thân hắn.
Hắn cười lạnh, khoái ý báo thù khiến hắn cực kỳ hưng phấn. Ninh Giác Phi đem dục vọng nóng rực mà mình dán vào giữa hai chân của Thuần Vu Càn, chậm rãi ma sát.
Thân thể Thuần Vu Càn không tự chủ được nhè nhẹ run lên.
Thanh đao ấy vẫn đặt trên cổ y, dường như người đó để cho y chọn, hoặc chết, hoặc chịu nhục.
Y từ đầu đến cuối vẫn không ngẩng đẩu lên, nhìn vào đao phong sáng loáng ấy.
Ninh Giác Phi tựa như đã hiểu lựa chọn của y, thình lình, hắn trở ngược cổ tay, đem đao cấm vào bên gối đầu của y, hai tay mạnh mẽ nhấc thắt lưng y, dùng sức đâm vào.
Thuần Vu Càn chỉ cảm thấy thân thể trong nháy mắt bị xé ra làm hai nữa, rốt cục hừ ra một tiếng.