Editor: Kaori0kawaBeta: Mai_kariTrong miệng Ninh Giác Phi là vị thuốc cay cay nồng nồng. Lưỡi Vân Thâm lại mang theo hương trà thuần hậu. Hai người quấn quýt hôn nhau, từ dịu dàng dần dần trở nên kịch liệt. Hô hấp gấp gáp, đầu óc mê muội, hồn nhiên quên hết xung quanh, gió thổi chim hót, tất cả đều mắt điếc tai ngơ.
Hơn nửa ngày, hai người mới chậm rãi tách nhau ra, gương mặt cả hai ửng hồng, thở hổn hển từng ngụm từng ngụm.
Đến lúc này, bọn họ mới chú ý tới bên cạnh chẳng biết bao thuở đã tụ tập rất nhiều cầm điểu. Vài con hạc dỏng cổ lúc lắc, nhìn cái vị đang đắm đuối hôn, rồi lại vươn cổ dài xem người nào đó đang nằm, động tác quả thật duyên dáng, đường cong uốn lượn, trông rất đẹp mắt.
Ninh Giác Phi chỉ cảm thấy buồn cười, nhẹ giọng xua xua mấy con hạc: “Đây là chuyện của người lớn, con nít không được nhìn, mấy đứa không thể coi, đi đi đi, tự mình đi chơi đi.”
Vân Thâm có chút xấu hổ, trên mặt còn đang đỏ ửng, nắm tay hắn cười nói: “Là ta lỗ mãng, hiện tại ngươi còn đang bệnh, không thể động tình, tốt nhất là thanh tâm quả dục, cố mà dưỡng bệnh mới phải.”
Ninh Giác Phi nương theo tay y, chậm rãi ngồi dậy, sau đó đặt chân xuống đất, chuẩn bị đứng lên.
Vân Thâm thoáng cái căng thẳng: “Giác Phi, ngươi… ngươi muốn làm gì? Ngươi muốn làm cái gì thì nói với ta, ta sẽ giúp ngươi.”
“Đừng xem ta như kẻ bỏ đi, ta còn chưa tới nước đó đâu.” Ninh Giác Phi cười cười, lấy tay chống vai y, vững vàng đứng dậy. “Ta chỉ là không còn sức lực, đánh nhau tạm thời không được nhưng tự mình đi lại thì còn tốt.”
Vân Thâm nghe ngữ khí thoải mái mà tự giễu của hắn thì không khỏi bật cười, liền đỡ hắn vào trong phòng.
Ninh Giác Phi nghiêng đầu nhìn y, cười đến quỷ dị: “Chẳng qua, lời này là ngươi nói đó nha, ta muốn làm cái gì thì nói với ngươi, ngươi sẽ giúp ta, đúng không?”
“Đương nhiên…” Vân Thâm không chút suy nghĩ mà nói, thế nhưng vừa dứt lời, y liền cảnh giác, nhìn lại hắn. “Ngươi muốn làm cái gì?”
Ninh Giác Phi cười đến vui vẻ, không nói gì chỉ nhìn từ trên xuống dưới từ, dưới lên trên đánh giá y, trong ánh mắt thâm ý sâu sắc.
Mặt Vân Thâm liền đỏ rần lên: “Ngươi còn đang bệnh đó, ít nghĩ mấy thứ đó đi, đừng phí hoài cơ thể mình.”
Ninh Giác Phi vô lại đáp: “Bệnh của ta cũng chỉ là phong hàn tận xương, khí hậu không quen, thương chậm lành thôi, kỳ thực không cần lo. Cái loại bệnh phong hàn này, hình như chuyện kia … có thể giúp xua hàn khí, lưu thông máu, có lợi cho chữa bệnh nữa đó nha.”
“Ngươi… nói bậy không, lần trước tới Kê đô còn chạy nhảy ngon lành, có thể ăn, có thể ngủ, sinh long hoạt hổ, sao vừa hơn một tháng đã không quen khí hậu chứ?” Vân Thâm vừa bực mình vừa buồn cười, đỡ hắn đi trở về trong phòng.
“Cái này… đổi mùa rồi mà.” Ninh Giác Phi tiếp tục ngụy biện. “Lẽ nào sách thuốc có nói, mùa hè nắng nóng, nếu có ý niệm gì đó trong đầu thì phải cố nhịn xuống hay sao?”
Vân Thâm tỉ mỉ nghĩ lại, nhất thời không lên tiếng phản bác được. Y đọc rất nhiều loại sách thuốc, mặc dù chuyện phòng the không có nhiều kinh nghiệm nhưng lý luận thì biết rất nhiều, cũng hiểu “tính dục tứ quý khác nhau”. Trong ‘Nội kinh’ (1) có viết: “Âm dương bốn mùa gắn kết với nhau từ khi khởi nguồn đến khi kết thúc của vạn vật, là gốc rễ của sinh tử, nếu nghịch lại tất sinh tai họa, nếu chối bỏ tất bệnh không thể khỏi, chỉ có thuận theo mới là đắc đạo.” Mùa hạ sinh khí tràn đầy, dương khí di động, đạo dưỡng sinh đề xướng nên tuyên thông phát tiết, thuận theo tự nhiên, không cố chống đối. Nghĩ tới đây, y không phản đối lại nữa, trong lòng ít nhiều cũng rục rịch.
Ninh Giác Phi nhân cơ hội lôi kéo y, ngã lên giường.
Vân Thâm tránh một chút, nhỏ giọng: “Thân thể của ngươi…”
Ninh Giác Phi ghé vào tai y cười khẽ: “Ta đã nghỉ ngơi rất nhiều ngày rồi, lẽ nào ngươi không muốn sao?”
Gương mặt Vân Thâm phựt một cái, hồng tới tận tai. Y vùi đầu vào gối, không chịu ngẩng lên.
Ninh Giác Phi nhìn cửa sổ một chút, thì thầm vào tai y: “Đi đóng cửa lại.”
Vân Thâm như trúng độc, đầu óc trống rỗng, thân thể tự động đứng lên, đóng lại cửa lớn, thuận tiện gài thêm then, sau đó mới quay lại.
Ninh Giác Phi giờ đang cởi áo, tháo thắt lưng.
Vân Thâm ngơ ngác nhìn hắn.
Ninh Giác Phi vẫn mỉm cười, mặt mày thư lãng, đôi môi hơi mím lại, gương mặt gầy gầy của hắn tràn đầy ánh nắng ấm áp và sáng sủa. Hắn ngồi dựa vào giường, động tác mềm nhẹ, chậm rãi cởi đai lưng, mở vạt áo, hai mắt thủy chung không rời khỏi Vân Thâm.
Vân Thâm đứng trên mặt đất, bị hắn đùa giỡn đến không thể tự kiềm chế nổi, y giơ tay chậm rãi cởi y phục của mình.
Trong phòng u ám, yên tĩnh, hai người lỏa trình tương đối, trong lúc này, không ai nói lời nào. Ngoài phòng thỉnh thoảng truyền đến tiếng hạc gọi thánh thót, bọn họ không khỏi nhớ đến đôi hạc lưỡng tình tương duyệt bên bờ hồ, cả hai dần dần nở nụ cười.
Vân Thâm dù có xấu hổ cũng xoay người nằm lên sàng.
Nơi này là nhà của bọn họ, không có người gọi, tự nhiên không ai dám xông vào, tâm tình cả hai thả lỏng, thoải mái. Hai người tha thiết ôm nhau, quấn quýt hôn sâu.
Dần dần, Ninh Giác Phi nằm xuống phía dưới, Vân Thâm bị hắn ôm, thuận thế đè lên người hắn.
Vân Thâm còn đang say sưa trong những hôn cuồng nhiệt, đầu lưỡi cùng hắn quấn quýt truy đuổi, trong đầu chỉ cảm thấy thiên toàn địa chuyển, căn bản không chú ý tư thế thay đổi.
Hai thân thể trẻ trung khắng khít bên nhau, kề cùng một chỗ, da thịt trắng mịn ma sát, tựa như hai chú cá nhỏ, sa vào biển rộng kích tình.
Tiếng thở dốc càng phát ra càng gấp gáp nặng nề. Ninh Giác Phi một tay ôm lưng hắn, một tay chậm rãi theo xương sống y lướt xuống dưới. Vân Thâm khó nhịn mà vặn thắt lưng, y chỉ cảm thấy một cảm giác tê dại theo đầu ngón tay hắn lướt xuống, nhanh chóng trải khắp thân thể, khiến y không biết phải làm sao. Toàn thân Vân Thâm căng ra, phân thân phút chốc đã hoàn toàn đứng thẳng.
Tay Ninh Giác Phi phủ lên thắt lưng y, rồi lập tức từ bên hông nhẹ nhàng lướt qua lần tìm đến phía trước y, lập tức cầm lấy dục vọng đang sôi sục.
Vân Thâm đã biết tình sự, bén vị quen mùi, lại thanh xuân phơi phới, lúc này đâu còn có thể khống chế, giờ đây cái gì tu thân cái gì dưỡng tính tất cả đều quăng lên chín tầng mây cả. Y vội nắm lấy tay của Ninh Giác Phi, có chút quýnh quáng, cổ họng nhịn không được rên rỉ.
Ninh Giác Phi mỉm cười, động động thân thể, buông y ra rồi lập tức xoay người, nằm úp sấp trên giường, nói với y: “Ngươi tới.”
Vân Thâm giật mình: “Ngươi nói… ta?”
Ninh Giác Phi xoay đầu, cười nói: “Đúng vậy, lẽ nào luôn luôn muốn ta hầu hạ ngươi?”
Vân Thâm nhất thời chân tay luống cuống, lúng túng đáp: “Thế nhưng ta… ta…không….”
Ninh Giác Phi cười to: “Là nam nhân đều biết cả, đây là trời sinh, không cần dạy.”
Vân Thâm bị vẻ mặt cười xấu xa của hắn kích thích tới nhiệt huyết dâng trào, nhất thời cũng mạnh dạn hơn, đưa tay đè lấy vai trái của hắn.
Miệng vết thương ở vai phải cùng sườn phải Ninh Giác Phi giờ đã thu nhỏ, không còn trở ngại nữa. Hắn nằm ở đệm giường mềm mại, thả lỏng thân thể, da thịt màu mật ong, tóc dài đen nhánh hòa với đệm giường màu xanh lơ càng thêm đối lập, an tĩnh mà tràn ngập mê hoặc.
Vân Thâm nhìn vào gương mặt nghiêng nghiêng ấy, bỗng nhiên hôn xuống. Y hôn lên má, tai, hôn lên vai hắn, rồi lập tức thuận thế những nụ hôn dày đặc rơi lên lưng, thắt lưng, lên chân hắn…
Ninh Giác Phi từ từ nhắm hai mắt, thở hổn hển, cảm thụ được nhiệt khí cùng những nụ hôn rát bỏng của y, đến tận khi hai tay y đến trước người mình, hắn mới gấp gáp kêu: “Không phải.”
Vân Thâm giật mình, ngẩng đầu lên nhìn hắn, trong mắt tràn đầy khó hiểu.
Hắn vẫn nhắm mắt, dịu dàng nói: “Ta sợ mình không đủ sức… ngươi tới,,, để chúng ta cùng nhau, cùng nhau…”
Vân Thâm liền hiểu ý hắn. Y buông dục vọng của hắn ra, hai tay từ đầu gối hắn chuyển sang sau, nhẹ vỗ về đùi trong của hắn, một bên nhớ lại những gì hắn đã làm trên thảo nguyên hôm ấy, vừa xoa nắn vừa thử nghiệm mở rộng thân thể hắn.
Ninh Giác Phi thả lỏng bản thân, nhẹ giọng nói với y: “Vân Thâm, ta muốn ngươi, ngươi tới đi.”
Vân Thâm nghe những lời lẽ dịu dàng của hắn, trong lòng cũng nóng lên, lửa tình bùng cháy, không cần kềm giữ nữa, thúc thắt lưng một cái, đem phân thân của mình vùi vào trong thân thể mềm dẻo tuyệt vời kia.
Chỉ như thế, Ninh Giác Phi liền cảm thấy choáng váng hết đầu, nhưng trong lòng lại rung động, không khỏi rên lên một tiếng.
Vân Thâm cũng bị loại khoái cảm kỳ lạ chưa bao giờ có được này làm cho điên đảo, những bí quyết phòng the trong sách thuốc ‘chín nông một sau, ba trái ba phải, lui như cá lướt, tiến sâu như khoáy’….. y từng đọc giờ quên sạch không còn một mảnh, lúc này chỉ còn thuận theo bản năng, ôm lấy hắn chuyển động, một trận mãnh công.
Dưới bụng Ninh Giác Phi lót một chiếc gối, toàn bộ thân thể đều theo luật động của y mà di chuyển. Đây là lần đầu tiên, hắn phóng túng tình cảm bản thân dưới thân người khác, không hề khắc chế, không hề ẩn nhẫn, hoàn toàn mở ra, toàn bộ tiếp nhận, theo từng cơn sóng khoái cảm mà rên rỉ.
Tiếng chim hót thanh thúy một mực vang vọng bên ngoài phòng, mùi hoa dìu dặt từ hai cửa sổ thẩm thấu tiến vào. Chúng nó dường như bị hai thân thể tản ra hơi nóng ấy hấp dẫn, vấn vít bên họ, thật lâu không tiêu tan.
Vân Thâm chỉ cảm thấy dục vọng của bản thân không ngừng thâm nhập vào cơ thể hắn, khuếch tán xuống, dũng đạo mềm mại thuận hoạt vì y mà mở ra, vì y mà đợi, giống như cảnh đào nguyên trong truyền thuyết, tràn ngập ngọt ngào ấm áp, khiến y dục tiên dục tử, cả người như sắp nổ tung. Y từ từ nhắm hai mắt, tha thiết siết lấy Ninh Giác Phi, giữ chặt hắn, ôm lấy hắn, cắn hắn, hôn hắn, muốn càng nhiều càng nhiều thêm, muốn hóa thành tro bụi cùng hắn dung hợp một chỗ, phiêu du trong trời đất rộng lớn này.
Ninh Giác Phi thể hư dễ mệt mỏi, bị một trận cấp công như thế đã chịu không nổi nữa, trong cao trào mà tiết ra, sau đó, không còn khí lực.
Vân Thâm cảm giác được co rút lại rung động trong cơ thể hắn, trong lòng mừng rỡ, nắm chặt hắn, động tác càng thêm kịch liệt, trong miệng tha thiết kêu: “Giác Phi, Giác Phi, Giác Phi…”
Ninh Giác Phi trong kinh đào hãi lãng kích tình của y cũng theo y mà chìm nổi, vô lực giãy giụa, đành thuận theo dòng chảy, tùy ý y mạnh mẽ tiến nhập, gấp gáp rút ra, lại đâm càng sâu càng mạnh vào… Hắn thở gấp gáp, nghe thanh âm tinh khiết thấp thấp cao cao gọi tên mình.
Vân Thâm chỉ cảm thấy dục triều cuộn trào mãnh liệt như sóng thần đổ ập lên người, cuốn y đến thâm cốc u tĩnh rồi lại quật y vào giữa ngọn sóng cao. Y cảm thấy như choáng váng như cưỡi mây đạp gió, máu toàn thân càng thiêu càng cháy, tựa như gào thét xé toang da thịt y. Động tác y càng ngày càng nhanh, nắm chặt lấy thân thể Ninh Giác Phi hung hăng đâm vào, ngay cả hô hấp cũng như ngưng lại. Rốt cục, y đem toàn lực thúc vào, ôm siết lấy hắn, đem tất cả khát vọng phiên giang đảo hải phun ra.
Ninh Giác Phi chỉ cảm thấy trước mắt mình hóa một màu đen, lần thứ hai bị y lôi đến cao triều. Tay hắn siết lấy đệm giường, dục dịch đặc sệt tiết ra.
Thân thể hai người tha thiết dán vào nhau, không ngừng mà run rẩy, cùng nhau sa vào cuồng lưu hoan ái. Thẳng đến khi bình tỉnh trở lại, bên tai mới nghe được một tiếng hạc gọi cao cao, dường như lúc này, tiếng lòng sung sướng đến cực hạn của bọn họ đang được thét lên.
Trời chiều ngã về tây, hoàng hôn loang loáng, tâm hoa từng đóa từng đóa nở rộ.
Ninh Giác Phi chỉ cảm thấy toàn thân phát lãnh, mà một thân thể khác lại ấm áp nằm trên người như sưởi cho mình. Hắn chậm rãi bình ổn hô hấp, mỉm cười nhắm mắt, trong lòng đều là vui mừng và thỏa mãn. Vân Thâm, nếu như lần này ta thực sự không qua được, chỉ hy vọng ngươi có thể nhớ kỹ, trong đoạn tình ái giữa ngươi ta, trận hoan ái này, không có không công bằng.
__________
(1) Hoàng đế nội kinh (sách thuốc, gọi tắt là “nội kinh”). Dùng hình thức vấn đáp giữa Hoàng đế và Kỳ Bá. Đây được xem là cuốn sách y cổ nhất của Trung Quốc, là bức thư viết giữa thời Chiến Quốc.
Link sách (bản dịch):http://www.phongthuyquan.vn/index.php?option=com_content&view=article&id=177%3Ahoang-ni-kinh-t-vn-kinh&catid=43%3Aong-tay-y-dc&Itemid=87Kaori: Vân Thâm thông minh trí tuệ, đọc nhiều sách y kiểu gì mà bị Giác Phi rù quến một cái là vứt sách lon ton chạy theo người ta rồi. o_o
Câu cuối nghe Giác Phi nói như trăn trối quá!