THIÊN SƠN KHÁN TÀ DƯƠNG

Editor: Kaori0kawa

Beta: Mai_kari

Mặt trời đã lên cao, trong Cảnh vương phủ vẫn một mảnh an tĩnh. Người người đều biết chủ nhân của phủ vẫn đang say giấc nồng, không ai dám quấy rối.

Nhưng sự an tĩnh này rất nhanh bị Binh bộ thượng thư, Du Huyền Chi đánh vỡ.

Vị dũng tướng lừng danh Nam Sở này dù tuổi đã quá năm mươi nhưng do nhiều năm binh nghiệp rèn luyện vẫn uy vũ như cũ, hơn nữa chưởng quản binh quyền toàn quốc lâu năm khiến nhất cử nhất động của ông càng thêm uy phong lẫm lẫm. Về bối phận, ông ta là ngoại công của Thuần Vu Hàn. Tuy nói quân thần khác biệt, nhưng rốt cuộc vẫn có quyền quản giáo cậu. Người trong Cảnh vương phủ đối với Du đại nhân bất cẩu ngôn tiếu này luôn luôn kính sợ vô cùng.

Du Huyền Chi mang theo vài tên thị tòng võ quan vào phủ, hỏi Cảnh vương đã thức dậy chưa, khi nghe tin, ông nhất thời giận dữ, đẩy quản gia xông thẳng vào ngọa thất.

Khó khăn lắm mới tới ngoài cửa, thì quản gia ở phía sau vội kêu vọng vào trong: “Vương gia, Du đại nhân tới.”

Du Huyền Chi đi vào cửa, nhưng cũng không dám mãng chàng, chỉ trầm giọng nói: “Cảnh vương gia, Du Huyền Chi có việc cầu kiến.”

Thuần Vu Hàn thiếu niên nhiệt huyết, tối hôm qua giày vò Ninh Giác Phi cả một đêm, đến hừng đông mới ngủ, lúc này đang ôm Ninh Giác Phi, cả người dán sát vào lưng hắn, ngủ say. Bỗng nhiên nghe một trận lao nhao rồi cả tiếng quát khẽ, cậu cả kinh tỉnh lại.

Đang mông mông lung lung, ngoài cửa đã vang lên tiếng của Du Huyền Chi: “Cảnh vương gia, Du Huyền Chi có việc cầu kiến.”

Thuần Vu Hàn được phong làm Cảnh vương, trước khi có thể xuất cung lập phủ, mẫu phi từng tha thiết căn dặn, cậu ở ngoài cung phải cẩn thận, chăm chỉ đọc sách, nói ít, đừng gây chuyện, nhất là phải nghe theo sự giáo dục của cữu cữu, tránh rước phải họa. Cậu cũng rất nghe lời mẫu phi, nên đối với ngoại công rất kính sợ. Sau một đêm tận tình, giờ cậu cũng cảm thấy chột dạ, lập tức xoay người xuống giường, vơ lấy y phục, trong miệng gấp gáp trả lời: “Ta lập tức ra ngay, người đâu, dâng trà cho ngoại công ở đại sảnh.”

Ninh Giác Phi lúc này cũng đã tỉnh, nhưng con mắt không hề mở.

Đêm qua, hắn bị thiếu niên động tác trúc trắc này giày vò suốt đêm, nhưng nhờ hiệu lực của mê dược, cái loại cảm xúc đau đớn này quả thật quá xa vời với bản thân, lúc này dược hiệu đã qua, đau đớn như thủy triều ào ào kéo tới. Hắn cắn chặt răng, nhẫn nại, nằm trên giường không nhúc nhích.

Thuần Vu Hàn đang mặc y phục bỗng nhiên chú ý đến vết máu bên người, trong lòng kinh hãi, vội vã xốc chăn trên giường ra. Trên giường có những vết máu li ti làm cậu rất đau lòng, cậu đưa tay ôm lấy Ninh Giác Phi: “Xin lỗi, Tiểu Lâu, ta làm ngươi bị thương rồi.”

Ninh Giác Phi vẫn không nói một lời.

Thuần Vu Hàn do dự một chút, nhưng vẫn quyết định ra ngoài thăm hỏi ngoại công trước rồi mới trở về chăm sóc hắn: “Ngươi cứ nằm nghỉ ngơi ở đây trước đã, ta ra ngoài một lúc, xử lý chút chuyện, sau đó sẽ thay ngươi gọi đại phu.”

Khi cậu xuất môn, quản gia cẩn thận theo sau, bên ngoài cũng trở nên yên tĩnh.

Lúc này Ninh Giác Phi mới chậm rãi đứng dậy, cố gắng chịu đau, xuống giường, chậm rãi mặc y phục, tiện tay dùng một sợi dây mỏng buộc lại tóc, sau đó đi ra ngoài.

Những binh sĩ canh giữ bên ngoài thấy hắn, trên mặt tràn đầy kinh diễm cùng xem thường hỗn tạp chung một chỗ. Một người dẫn đầu lạnh lùng nói: “Chúng ta đưa ngươi trở lại.”

Ninh Giác Phi không nói gì, theo bọn họ đi về.

Trong chính sảnh, sắc mặt Du Huyền Chi cực kỳ âm trầm, trịnh trọng nói: “Cảnh vương gia, những chuyện khác ta không muốn nhiều lời, vương gia bây giờ vẫn còn nhỏ, có rất nhiều chuyện còn chưa hiểu thông. Nhưng mong ngài nhớ kỹ những điều này, mặc kệ là người nào tặng người cho ngài, ngài cũng không được nhận.”

Thuần Vu Hàn vừa nghe, gương mặt liền đỏ cả lên, lúng túng đáp: “Ngoại công, ta … ta đã là người lớn rồi.”

Du Huyền Chi thẳng lưng, nghiêm mặt: “Cảnh vương gia, ở một số lãnh vực, ngài có thể là một người lớn, ngài có thể cưới vợ nạp thiếp, có thể thu nam sủng, những chuyện này ta không quản. Thế nhưng, cho dù là ai đưa người tới, dù là vũ cơ hay nam sủng, cho dù là quản sự, nô tài, ngài cũng không thể nhận được, hiểu chưa?”

Thuần Vu Hàn có chút khó hiểu nhưng vẫn gật đầu. Qua một lát, cậu mới cố lấy dũng khí nói: “Ngoại công, sau này ai tặng người ta cũng sẽ không nhận, nhưng mà, người kia…. Tiểu Lâu, ta muốn thu hắn.”

“Không được.” Du Huyền Chi vừa nghe liền nổi trận lôi đình, thiếu chút nữa vỗ bàn đứng dậy.

Thuần Vu Hàn sợ đến rụt cả cổ, nhìn ông, không dám mở miệng.

Du Huyền Chi lập tức nhận thấy thái độ của mình có chút quá phận, nếu như truyền ra bên ngoài có thể bị người khác bàn tán, nói ông bất kính với hoàng tử, mắt không đặt hoàng gia vào thượng vị. Nghĩ đến đây, ông cố mỉm cười, thanh âm cũng dịu đi đôi chút: “Cảnh vương gia, Ân Tiểu Lâu kia chỉ là một con hát mà thôi, vậy mà dám quyến rũ ái thiếp của Võ vương gia, thật sự là sắc đảm bao thiên. Hiện tại lại đi làm nam xướng lại không hề oán thán. Trước đây nghe nói hắn tính tình cường liệt, hiện tại lại ngoan ngoãn như thế, ta cảm thấy rất khả nghi. Người khác thì cũng không sao nhưng ngài không thể vậy được, vạn nhất lại gặp phiền phức gì hay nhiễm bệnh hoa liễu, vậy thì thể diện hoàng gia, thể diện phụ hoàng mẫu phi ngài chẳng phải sẽ mất hết sao.”

Thuần Vu Hàn hơi cúi đầu, trong lòng không vui chút nào.

Du Huyền Chi ôn hòa nói: “Ta đã cho người đem Ân Tiểu Lâu đuổi về Thúy Vân lâu, sau này, ngài đừng tìm hắn nữa. Nếu có người lại đưa hắn tới cho ngài, ngài cũng phải kiên quyết không nhận. Bằng không, ta giết hắn.” Câu cuối cùng, ông nói với thanh âm rất thấp, cực kỳ ngoan độc.

Thuần Vu Hàn vừa nghe lập tức ngẩng đầu: “Được được được, ngoại công, ta không bao giờ tìm hắn nữa, cũng không muốn hắn nữa, nhưng…. đừng giết hắn.”

Du Huyền Chi thấy phản ứng của cậu như thế, trong lòng càng tức giận, nhất thời thật muốn một đao làm thịt cái tai họa kia.

Thuần Vu Hàn rất nghiêm túc nhìn ông: “Ngoại công, ngài phải hứa với ta, không giết hắn.”

Du Huyền Chi hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói: “Được, ta đáp ứng với ngài, không giết hắn..”

Lúc này Thuần Vu Hàn mới yên tâm, nhìn phía ngoài cửa, trong lòng cậu lại nhớ tới cái người hôm qua còn nằm trong vòng tay mình.

Ninh Giác Phi bị xe ngựa đuổi về Thúy Vân lâu. Hắn mặc TSm lục sắc thêu đồ án bách điểu triều phượng, thân thể mềm yếu bất kham, trên mặt lại lạnh lùng như sương. Xuống xe, chính hắn tự vào cửa, theo sau còn có vài người binh sĩ và hai thị vệ Võ vương phủ.

Trong lâu rất an tĩnh, phần lớn tiểu quan còn đang nghỉ ngơi, chỉ có vài người làm đang vẩy nước quét nhà, nhìn thấy hắn tiến đến, phía sau còn có quan binh, tựa như đang bị áp giải thì có chút kinh ngạc nhìn về phía hắn.

Nhưng hắn vẫn diện vô biểu tình, hờ hững lên lầu, vào gian phòng của mình.

Người dẫn đầu nọ bỗng nhiên không chịu nổi nữa, đưa tay hung hăng nắm lấy tóc hắn, kéo vào người mình.

Ninh Giác Phi bị kéo tóc nên phải nghiêng đầu qua, lạnh lùng nhìn người nọ, nhưng vẫn không nói tiếng nào.

Người nọ nhìn cặp mắt trong suốt ấy, trong lòng bỗng nóng lên, tay càng nắm chặt tóc hắn, không chút nghĩ ngợi, gã nhấc chân đạp một cái.

Thân thể Ninh Giác Phi vẫn không tiện hành động, chỉ có thể nghiêng người né một chút, dù tránh khỏi phong mang nhưng vẫn bị trúng một phần.

Người nọ thả mái tóc đen dài của hắn ra, nhổ nước bọt xuống đất một cái rồi mang theo binh lính đi xuống lầu.

Ninh Giác Phi đến bên cửa sổ, đẩy cửa nhìn ra hồ nước bên ngoài, sóng hồ xanh ngọc lăn tăn nhộn nhạo trong gió, có vẻ dịu dàng vô cùng.

Hắn dùng hai tay chống lấy khung cửa sổ, sau đó song chưởng phát lực, đầu ngón chân rời khỏi mặt đất. Chống tay một chốc, khí lực liền biến mất, hắn đành buông tay, uể oải lùi lại vài bước, ngã lên trên giường.

Vẫn chưa được, thể lực còn kém.

Hắn nằm ở trên giường, nhìn trần nhà đờ ra, trong đầu tính toán kế sách để chạy trốn.

Đúng lúc này, có người lên lầu 2, tiếng bước chân nặng nề cho thấy người này rất hùng hổ đi lên.

Giọng nói cẩn thận của Giang Tòng Loan thoáng vang lên: “Du đại nhân. Tiểu Lâu mới vừa trở về, ngài có thể để hắn nghỉ một chút không?”

“Cút ngay.” Một tiếng gầm truyền đến, tiếp theo cửa phòng Ninh Giác Phi bị đá văng ra.

Đứng ở cửa chính là binh bộ thượng thư Du Huyền Chi.

Sắc mặt ông âm trầm nhìn thiếu niên đang ngồi dậy, móc ra một tấm ngân phiếu trong ngực ra, không thèm nhìn cứ thế quăng về phía Giang Tòng Loan, sau đó đóng sầm cửa lại.

Sau một lát, ngoài cửa truyền đến một tiếng thở dài, sau đó là yên lặng.

Du Huyền Chi vọt đến bên giường, dùng tay nắm cằm Ninh Giác Phi lên, cười lạnh: “Ta thật muốn nhìn xem ngươi mê người đến bao nhiêu, rốt cuộc họa thủy đến mức nào.” Vừa nói ông vừa cởi y phục hắn.

Du Huyền Chi dù đã ngoài năm mươi nhưng mỗi ngày đều luyện võ, thân thể khổng võ hữu lực. Cũng may ông không có thú vui ngược đãi, chỉ ở trên giường ra sức giày vò. Ninh Giác Phi mặc dù cảm thấy đau đớn nhưng vẫn còn trong khả năng nhẫn nhịn. Hắn nỗ lực ngăn cách giữa thần trí và thân thể, nhất thời cũng đỡ hơn một ít.

Bên tai nghe một tiếng gầm nhẹ như mãnh thú, trong cơn nửa tĩnh nửa mê, Ninh Giác Phi cảm thấy mình đang bị người ở trên chiếm đoạt, nhưng cảm giác xa lạ và đau đớn này quả thật quá xa xôi với mình.

Du Huyền Chi nhìn gương mặt tái nhợt, đôi mắt nhắm chặt của người dưới thân, ông chỉ cố sức mà ra vào, va chạm, hưởng thụ từng đợt từng đợt khoái cảm kỳ dị ấy.

Đến tận khi trời đã chạng vạng, ông mới lưu luyến mà buông thân thể suy yếu vô lực dưới thân ra. Ông mặc lại y phục, đưa tay vỗ nhẹ khuôn mặt tuấn tú của hắn, dán môi sát vào tai hắn, tàn nhẫn nói: “Đừng có quyến rũ Cảnh vương, bằng không ta – giết – ngươi.”

Nghe tiếng ông đã xuống giường, mặc y phục, sau đó mở cửa ra ngoài, Ninh Giác Phi cố gắng vơ lấy chiếc chăn bên cạnh, cảm giác mệt mỏi cực kỳ.

Đợi cho ông đi một hồi, Giang Tòng Loan mới đẩy cửa phòng hắn, mỉm cười ngồi vào bên giường, ôn hòa mà hỏi thăm: “Thế nào, Tiểu Lâu? Thân thể không sao chứ?”

Ninh Giác Phi mở mắt ra nhìn về phía y, hờ hững đáp: “Cảm ơn Giang lão bản, ta còn khỏe.”

Giang Tòng Loan vươn ngón tay thon dài, nhẹ nhàng xoa xoa gương mặt hắn, thương tiếc vô vàn: “Gầy hơn rồi, phải để ý đến mình hơn đấy.”

Ninh Giác Phi cười cười tự giễu, lại không nói gì thêm.

Thanh âm Giang Tòng Loan vĩnh viễn ôn hòa nhu uyển như trước: “Tiểu Lâu, ta biết trong lòng ngươi rất khổ sở, không cam tâm. Trước đây, ngươi tuy là kép hát nhưng cũng là danh ca nổi danh đại giang nam bắc, không ít vương công quý tộc nâng niu trong tay, ngươi còn có một gương mặt thanh tú, rốt cuộc cũng coi như sống tốt. Hiện tại lại bị buộc làm cái nghề thấp hèn này, chắc chắc rất không cam tâm. Aiiii~, tất cả đều là số mệnh cả, không thể cãi lại. Nếu đã đến nước này rồi, tính tình cương liệt chỉ có hại cho ngươi mà thôi, nên thu liễm lại đi. Lúc trên giường, ngươi đừng ngại hùa theo họ, thỉnh thoảng cười một cái, đỡ phải chịu đau.”

Ninh Giác Phi cũng không đáp lời y, chỉ thuận miệng hỏi: “Có phải ta không được phép tự mình ra khỏi lâu hay không?”

Giang Tòng Loan ngẩn ra, nhẹ giọng nói: “Võ vương gia phân phó như thế.”

Ninh Giác Phi gật đầu, liền không nhiều lời nữa: “Giang lão bản, ta muốn tắm rửa, sau đó nghỉ ngơi.”

Ninh Giác Phi nhắm mắt dưỡng thần, nghe động tĩnh trong phòng truyền đến. Có người đang đổ nước nóng vào bồn tắm bằng gỗ, sau một hồi, vị tráng hán kia lại đến định ôm hắn. Hắn vội vàng mở mắt ra, cười: “Cường ca, ta tự mình tắm là được, cảm ơn ngươi.”

Tráng hán kia luôn quen cách sống ở nơi này, chưa bao giờ nói gì, cũng không có biểu tình gì, nhưng mỗi lần làm gì đó cho Ninh Giác Phi, đều nghe được một tiếng “Cảm ơn”, dần dà, tình cảm của y cũng có thay đổi, gương mặt thường đông cứng cũng mang chút tiếu ý.

Đợi y cười cười gật đầu rời khỏi xong, Ninh Giác Phi mới cởi y phục, ngâm mình vào nước nóng.

Hiện tại, hắn đã hiểu được làm sao thanh lý hết những thứ vươn lại trong cơ thể mình, trong động tác thành thạo còn vươn một tia cay đắng nhè nhẹ.

Đang tẩy rửa, ngoài cửa truyền đến thanh âm của Nhất Tỷ: “Tiểu Lâu, Giang lão bản bảo ta nói với ngươi, có một khách nhân đang chờ ngươi, ngươi nếu tẩy rửa xong thì nói một tiếng, ta sẽ dẫn hắn vào.”

Ninh Giác Phi ngưng động tác, sau một lát mới hờ hững đáp: “Được.”

Lần này, hắn cũng chẳng muốn tẩy rửa thêm nữa, lập tức đi ra, lau khô thân thể, tìm một trung y sạch sẽ mặc vào, khoác ngoại sam rồi mở cửa.

Nhất Tỷ nhìn hắn, khẽ thở dài một cái, gương mặt hiền lành tràn ngập biểu cảm không đành lòng và bất đắc dĩ. Bà đã ở Thúy Vân lâu giúp việc hơn mười năm rồi, đã gặp không biết bao nhiêu thảm cảnh nhưng chưa từng thấy cảnh ngộ nào thê thảm như thiếu niên này.

Ninh Giác Phi nhìn ra sự đồng tình trong mắt bà, hơi giật mình, gương mặt băng giá cũng hòa hoãn một phần, nhàn nhạt cười: “Nhất Tỷ, để hắn vào đi.”

Nhất Tỷ tiến vào phòng rồi đóng cửa lại, nhỏ giọng nói với hắn: “Tiểu Lâu, lão bản bảo ta nói với ngươi, khách nhân này là sư huynh ngươi giả trang. Lão bản thương cảm ngươi nên giả như không biết, để hắn đến gặp ngươi. Aiiii~, đào hát Bích Anh nổi danh của Giang Nguyệt ban, ta dù không xem kịch cũng nghe nhiều khách nhân nói không ít về hắn. Trước kia, ngươi vì bảo vệ hắn mà không ít lần đánh nhau với người khác, bây giờ…. Aiiii~, ý của lão bản là nếu sư huynh có biện pháp giúp ngươi trốn ra ngoài thì ngươi cứ đi đi. Người của Võ vương phủ nhìn chằm chằm, chúng ta không dám làm gì để giúp. Nếu như sư huynh ngươi muốn cứu ngươi ra ngoài, xin ngươi đừng làm gì liên lụy đến Thúy Vân lâu chúng ta.”

Ninh Giác Phi nghe bà nói xong vẫn ôn hòa cười: “Nhất Tỷ, ta hiểu rồi. Xin hãy yên tâm, ta sẽ không làm liên lụy đến các ngươi.”

Nhất Tỷ gật đầu, thở một hơi dài rồi ra khỏi phòng.

Thân thể Ninh Giác Phi đau đớn vô cùng, hắn không muốn ngồi nên dựa vào giường, trong lòng bình tĩnh rất nhiều.

Rất nhanh, có người cúi đầu khom lưng dẫn khách đến, sau đó còn nói vọng vào: “Tiểu Lâu, hầu hạ đại gia cho tốt đó.” Sau đó liền đóng cửa lại.

Người vừa mới vào mặc lăng la tơ lụa, trên mặt có hóa trang chút ít, ra vẻ bình thản, đôi mắt trong sáng như hồ thu, dịu dàng, gợn sóng. Vừa thấy Ninh Giác Phi, lệ liền tuôn rơi, nhào tới trước giường, cầm tay Ninh Giác Phi, cúi đầu một tiếng: “Tiểu Lâu”, sau đó liền thất thanh khóc rống.

Ninh Giác Phi thấy tay hắn trắng hồng như ngọc, năm ngón tay thon dài tựa như nữ tử, dù khóc vẫn như lê hoa đái vũ, càng thêm nhu nhược, dịu dàng, không khỏi thở dài: “Được rồi, đừng khóc nữa. Mời ngồi.”

Bích Anh vừa nghe xong, khóc càng dữ hơn: “Tiểu Lâu, sao đệ lại khách khí với huynh như vậy? Đệ sao không gọi huynh một tiếng sư huynh? Có phải đệ còn hận huynh hay không? Là huynh làm hại đệ.”

Ninh Giác Phi nghe thế vẫn chưa hiểu, đành nói: “Sư huynh, đệ không hận huynh, huynh ngồi lên ghế đi, đừng khóc nữa, được không?”

Lúc này Bích Anh mới thút thít, đứng dậy lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Tiểu Lâu, đệ phải chịu khổ rồi. Huynh… huynh… huynh hận không thể thay đệ chịu khổ.”

“Đừng nói bậy.” Ninh Giác Phi trầm giọng. “Nơi này không phải nơi huynh nên đến.”

Bích Anh lại cúi đầu: “Tiểu Lâu, đệ thật sự không hận huynh sao? Những gì đệ phải chịu đều là vì huynh. Nếu không phải đệ… đệ nói đệ thân thủ tốt, muốn giúp ta đưa Tiểu Đào thoát khỏi Võ vương phủ ra, đệ đã không bị họ bắt. Tiểu Đào vì muốn bảo vệ huynh, cắn ngược lại đệ, đệ còn… nhận tội thay huynh. Huynh… thấy bọn họ đối xử với đệ như vậy, huynh… hận mình không thể chết đi cho rồi.”

Đến tận đây, Ninh Giác Phi mới hiểu được ngọn nguồn mọi chuyện, suy nghĩ một chút, nhẹ giọng nói: “Tiểu Lâu làm như vậy, tất nhiên là cam tâm tình nguyện. Huynh nên cố gắng sống, vậy mới không làm thất vọng Tiểu Lâu.”

Bích Anh nghe xong bỗng nhiên ngồi lên giường, ôm lấy hắn: “Tiểu Lâu, tấm lòng đệ đối với huynh, huynh đều biết cả. Tuy đệ chẳng bao giờ nói ra, nhưng đệ vẫn luôn bảo vệ huynh, chăm sóc huynh. Chuyện huynh cùng Tiểu Đào lần này, tuy rằng đệ cật lực phản đối, thế nhưng khi biết huynh và nàng lưỡng tình tương duyệt, nàng lại mang thai con của huynh, đệ ngay cả tính mạng cũng không cần, giúp đỡ bọn huynh, kết quả lại hại đệ đến nông nỗi này. Đệ đối với huynh như vậy, huynh… huynh… huynh không có gì báo đáp, chỉ có thân thể này, hôm nay liền cho đệ vậy.”

Ninh Giác Phi vừa nghe liền hoảng hốt, nhanh chóng đẩy hắn ra, nghiêm mặt nói: “Sư huynh, Tiểu Lâu chưa từng nghĩ tới những chuyện này, huynh ngàn vạn lần đừng nghĩ bậy. Ở đây không phải nơi tốt lành gì, sau này huynh đừng đến đây nữa. Hãy nghe lời đệ, Tiểu Lâu đã chết, huynh mau rời khỏi nơi này, đi thật xa, đừng bao giờ quay lại đây. Hiểu chưa?”

Nước mắt Bích Anh lại rơi xuống. Hắn đem mặt vùi vào trong lòng Ninh Giác Phi, nghẹn ngào gọi “Tiểu Lâu”, khóc không thành tiếng.

______________

Kaori: Chuyện của Ân Tiểu Lâu cũng thiệt đáng thương, thương sư huynh, chết vì người yêu của sư huynh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi