THIÊN SƠN KHÁN TÀ DƯƠNG

Editor: Kaori0kawa

Beta: Mai_kari

Ninh Giác Phi vừa tiễn Giang Tòng Loan đi, cả người hắn đã muốn lung lay sắp đổ. Hắn cảm thấy thân thể của mình rất lạnh, đầu lại choáng váng, trước mắt tối sầm, không chịu nổi.

Nghe động tĩnh xa xa, hắn biết Vân Thâm sắp tới, lúc này, hắn không có gì để nói với y, vì vậy liền lên giường, kéo chăn gấm, nhắm mắt dưỡng thần.

Vân Thâm vừa vào gian phòng liền cảm thấy cả phòng lạnh tanh, nhất thời nổi giận, trách tổng quản: “Các ngươi hầu hạ tướng quân như vậy à? Trong phòng ngay cả một chậu than cũng không có? Trời đã tối thế này, một ngọn đèn cũng không thắp. Giác Phi dễ tính, đối xử với các ngươi hồn hậu, các ngươi lại lười biếng như thế à?”

Tổng quản liên thanh nhận tội, vội vã sai người, nhanh chóng đốt đèn, mang hỏa lò đến.

Vân Thâm đi tới bên giường, do dự mà nhìn Ninh Giác Phi đang nhắm mắt, y nghĩ không biết hắn có giả ngủ hay không, có nên đánh thức hắn hay không. Y nhớ tới Giang Tòng Loan vừa mới rời khỏi, lại không biết hai người đơn độc ở trong phòng làm gì. Nghĩ đến đó, y đưa tay nhẹ nhàng kéo chăn gấm đang đắp đến cằm Giác Phi lại một chút, thấy hắn vẫn còn mặc áo mà ngủ, cũng thấy yên tâm.

Tay Vân Thâm dù chỉ thoáng ở gần gương mặt Giác Phi cũng cảm thấy nhiệt độ của hắn quá cao, nhất thời kinh hãi, đưa mu bàn tay áp vào trán hắn, mu bàn tay liền nóng ran như phỏng làm hắn giật cả mình.

Y lập tức ngồi vào ghế bên cạnh giường, lôi bàn tay vẫn còn trong chăn của hắn ra, bắt mạch, trên mặt không giấu được sự lo lắng.

Ninh Giác Phi đã hai ngày một đêm chưa ngủ, lúc này đang rất buồn ngủ, chẳng mấy chốc đã ngủ mê mệt.

Lúc này Vân Thâm mới tin tưởng Ninh Giác Phi không phải giả ngủ để tránh y, nhưng lòng giờ lại vừa lo vừa vội, chẳng hiểu sao hắn đang khỏe mạnh lại bệnh thành như thế này, giống hệt với lần phát bệnh trước vô cùng. Chỉ là lần trước tuy rằng bệnh hiểm nhưng vẫn còn sức sống mạnh để kéo lại, bệnh xem như cũng ổn, không đến mức đáng lo. Lần này bệnh lại đến đột ngột, đúng là nóng lạnh cùng lúc, trong ngoài bất ổn, vừa trầm vừa mãnh, mạch không ổn định.

Y vội vã gọi tổng quản quay về phủ mình, đem bí dược lần trước Lạt Ma đưa cho mang về đây, cho Ninh Giác Phi uống, sau đó để vài chậu than trong phòng, làm ấm thân thể hắn, rồi phái người triệu Vân Dương từ quân doanh trở về, thay Ninh Giác Phi xoa bóp toàn thân. Bản thân Vân Thâm cũng cực nhọc ngày đêm, không thể yên ổn nghỉ ngơi, ở mãi trong phủ chăm sóc Giác Phi, gia nhân trong phủ cũng thay phiên chăm sóc, dùng khăn lạnh chườm trán cho Ninh Giác Phi, hy vọng có thể hạ sốt.

Rối ren mấy ngày, Ninh Giác Phi mới từ hôn mê tỉnh lại.

Mở mắt ra, trong phòng trống trãi nhưng ấm áp vô cùng, hương thơm dìu dặt, xuân về hoa nở.

Bên giường hắn lúc nào cũng có gia nhân túc trực. Thấy hắn tỉnh lại, không khỏi vui mừng, vội vã hỏi: “Tướng quân, ngài tỉnh rồi? Ngài có gì sai bảo?”

Ninh Giác Phi nhìn gia nhân một chút, hắn muốn ngồi dậy nhưng cả người vô lực, cố gắng mà không thể ngồi dậy được.

Gia nhân vội vã đỡ lấy hắn, cung kính thưa: “Tướng quân, ngài muốn cái gì, xin cứ phân phó, ta sẽ đi làm ngay.”

Ninh Giác Phi chậm rãi quay đầu nhìn quanh, thấy không còn người nào khác trong phòng, bỗng nhiên thở phào nhẹ nhõm: “Ta nằm vài ngày rồi?”

“Đã 7, 8 ngày rồi. Tướng quân, lần này ngài bệnh thực sự không nhẹ, làm bọn hạ nhân sợ hãi.” Vẻ mặt gia nhân đơn thuần, nghiêm túc kể lại những chuyện đã xảy ra. “Vân đại nhân ngày nào cũng chạy qua đây, lo lắm vô vùng, ngay cả hoàng thượng cũng đến thăm ngài.”

“À.” Ninh Giác Phi nghe xong, nhìn lên trần nhà, đờ ra.

Gia nhân hỏi: “Tướng quân, ngài có muốn ăn chút gì không? Vân đại nhân nói, nếu như ngài tỉnh, muốn ăn thì nên uống chút cháo tổ yến trước.”

Dù không muốn ăn nhưng Ninh Giác Phi vẫn cố gắng uống chút cháo. Hắn phải khỏe lên, hắn còn có việc phải làm. Nghe gia nhân nói thế, hắn gật đầu.

Gia nhân lập tức bước như bay ra ngoài.

Chỉ chốc lát sau, Giang Tòng Loan đã đến. Vẻ mặt y đầy thương yêu luyến tiếc, lo lắng cùng áy náy, ngồi ở bên giường nhìn gương mặt tái nhợt, gầy gò của Ninh Giác Phi: “Giác Phi, lần này bệnh ngươi nặng như vậy, đều do ta.”

Ninh Giác Phi mỉm cười: “Gì mà do ngươi chứ. Không liên quan đến ngươi. Bệnh ta đã có từ hồi còn ở Lâm Truy rồi, ngươi cũng biết mà. Thực sự không phải do ngươi. Ngươi đừng việc gì cũng gánh lên mình mình như thế.”

Giang Tòng Loan cúi đầu, trầm ngâm một chút, bỗng nhiên y rơi lệ.

Ninh Giác Phi lập tức phát hiện, thân thiết hỏi y: “Bọn họ…. gây khó dễ với ngươi à?”

Giang Tòng Loan lắc đầu: “Ngươi không nói gì, bọn họ sao lại làm khó dễ ta? Dù ngươi sinh bệnh, cả phủ loạn thành một đống, bọn họ cũng dùng lễ đãi ta, không gây chút khó dễ gì.”

“Vậy là tốt rồi.” Ninh Giác Phi gật đầu, không nói đến nữa.

Hắn vẫn nằm trên giường, bình tĩnh đến không một cảm xúc. Hắn chỉ cảm thấy cả người rã rời như bùn đất, có lẽ do nằm ở một tư thế quá lâu, xương cũng bắt đầu đau nhức. Hắn muốn trở mình nhưng chỉ có thể giật giật thân thể, bất lực không trở mình được.

Giang Tòng Loan chu đáo, thấy thế liền đứng lên, hỏi: “Có phải muốn đổi tư thế khác?”

Ninh Giác Phi gật đầu.

Giang Tòng Loan liền đưa tay ôm hắn, dùng sức giúp hắn trở người lại, nằm nghiêng.

Lúc này Ninh Giác Phi mới cảm thấy dễ chịu hơn: “Cảm tạ.”

Trước giờ, hắn luôn nói tiếng “cảm tạ” với những người từng giúp mình ở Thúy Vân lâu nhưng khi lúc này Giang Tòng Loan nghe vậy, vành mắt đỏ lên, nước mắt lại trào ra. Y nắm tay Ninh Giác Phi, van xin hắn: “Giác Phi, để ta ở bên ngươi được không? Để cho ta chăm sóc ngươi.”

Ninh Giác Phi khó hiểu: “Tòng Loan, Độc Cô Cập đối với ngươi rất được, ngươi lại giúp hắn như vậy, bây giờ có thể ở bên nhau, ngươi vì sao lại buông tha?”

Giang Tòng Loan nghe hắn nói thế, cay đắng cười. Y gục đầu xuống, âm thanh thật nhẹ nhàng chậm rãi: “Lúc xưa, hắn còn trẻ vô tri, thích những thứ mới mẻ, đối với ta có vài phần thật tình. Bây giờ, hắn đã là hoàng đế, hậu cung tần phi đông đảo, nam sủng tuổi trẻ xinh đẹp không biết bao nhiêu. Ta đã già rồi, xuất thân lại nghèo hèn, nếu không phải có chút công lao, lại đã từng… có chút quan hệ với ngươi, còn hữu dụng với hắn, hắn cũng chẳng thèm để mắt đến ta. Ta dù có trở về thì cũng chỉ để không đó, thưởng cho ta một miếng cơm ăn mà thôi, chẳng lẽ còn có sắp xếp nào khác chứ? Giác Phi, ngươi thì khác, ngươi chưa bao giờ khinh thường bản thân, cũng không khinh thường ta, ngươi khác với bọn ngụy quân tử giả nhân giả nghĩa, ngươi thật sự xem ta, những thiếu niên trong Thúy Vân lâu, thậm chí Cường ca, Nhất tỷ là người, một người bình đẳng, luôn luôn chân thành đối xử với chúng ta. Giác Phi, ta thật sự muốn ở bên ngươi, chăm sóc ngươi. Ta không tham điều gì, chỉ muốn sống những ngày vui vẻ, có cuộc sống như một con người.”

Ninh Giác Phi nghe y nói vậy thì không còn do dự nữa, lập tức đồng ý: “Được, vậy ngươi cứ ở lại đây đi.”

Giang Tòng Loan nghe hắn đồng ý, nhất thời cuồng hỉ, bao nhiêu chua xót, cảm động ùa đến, nước mắt trào ra như lũ, không dừng được, y phủ phục bên giường, thất thanh khóc rống.

Ninh Giác Phi hiểu tâm tình của y, một người đã sống một cách uất ức trong bùn lầy bao nhiêu năm như thế, cho tới bây giờ đều phải thuận theo người khác, bị lăng nhục vẫn phải tươi cười chịu đựng, mãi mãi không thấy được ánh sáng hy vọng, đó mới là điều tuyệt vọng nhất trên đời này. Hắn cố vươn tay, nhẹ nhàng mà vỗ vỗ lưng y, tựa như dỗ một đứa trẻ bị hiếp đáp, từng chút từng chút, an ủi y.

Gia nhân nọ bưng cháo tổ yến vào phòng thì thấy Giang Tòng Loan nằm ở mép giường mà khóc, còn tưởng rằng Ninh Giác Phi lại xảy ra bất trắc gì, sợ đến thiếu chút nữa làm rơi chén, ba bước chạy thành hai bước đến cạnh giường, thấy Ninh Giác Phi vẫn an ổn nằm đó, thần chí cũng thanh tỉnh, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cậu ta không khỏi trừng Giang Tòng Loan một cái rồi quay sang Ninh Giác Phi: “Tướng quân, mời ngài dùng cháo.”

Giang Tòng Loan nghe nói thế, vội vã ngồi dậy. Y lau khô nước mắt, rồi đưa tay nhận lấy bát cháo trong tay gia nhân, từng muỗng tường muỗng đút cho Ninh Giác Phi.

Gia nhân nọ vô cùng kinh ngạc nhưng thấy tướng quân không phản đối nên cũng không dám hé răng.

Đợi đến khi Ninh Giác Phi uống hết chén, Giang Tòng Loan rất tự nhiên đứng dậy, đem ấm nước nóng trên bếp lò đổ ra chậu đồng, nhúng khăn rồi vắt khô, lau mặt lau tay cho Ninh Giác Phi. Sau đó, đắp lại chăn cho hắn. Từng cử chỉ, từng hành đột của y đều đặc biệt dịu dàng, ưu nhã, mang theo chút thân thiết, khác biệt với những người hầu làm theo mệnh lệnh, tựa như thân nhân của Ninh Giác Phi vậy.

Lúc này Ninh Giác Phi đã cảm thấy mệt mỏi, đành cười khẽ với y: “Tòng Loan, ngươi nghỉ ngơi một chút đi, ta ngủ một giấc đã.”

Giang Tòng Loan gật đầu: “Ngươi ngủ rồi, ta sẽ đi.”

Ninh Giác Phi nói gì thêm, nhắm mắt lại, từ từ chìm vào giấc ngủ.

Giang Tòng Loan lẳng lặng ngồi bên cạnh hắn, không muốn rời khỏi. Gia nhân kia thấy y chăm sóc tướng quân như vậy, cũng không tiện đuổi đi, đành cầm chén đũa và chậu nước ra ngoài trước.

Vân Thâm vào cung thương nghị chính sự với Đạm Thai Mục xong liền về thẳng Thần Uy Tướng quân phủ, nghe tổng quản nói Ninh Giác Phi đã tỉnh lại một lần, hơn nữa cũng đã ăn được một chén cháo, nhất thời yên lòng, cước bộ lại không dừng, đi đến gian nhà giữa.

Y một bước vừa vào cửa, liền Giang Tòng Loan ngồi ở bên giường, nhất thời dừng ngay bậc cửa, trong mắt tràn đầy ngờ vực.

Giang Tòng Loan theo bản năng đứng dậy, khom người thi lễ, cúi đầu: “Tiểu nhân bái kiến Vân đại nhân.”

Vân Thâm gật đầu, khách khí: “Giang công tử không cần đa lễ, ngài thay ta chăm sóc, ta còn phải cảm tạ ngài ấy chứ.”

Giang Tòng Loan từ nhỏ đã học cách quan sát sắc mặt, ngôn ngữ của người khác, là một người lanh lẹ, thông minh nên hiểu ngay ý trong lời nói của y, nhưng xem như không biết: “Vân đại nhân nói quá lời, chỉ là việc nên làm mà thôi.”

Vân Thâm tỉ mỉ quan sát Giang Tòng Loan.

Từ khi người này đến Kế đô đến nay, Vân Thâm thật sự chưa từng tỉ mỉ quan sát y. Trong lòng một tài tử có xuất thân cao quý, vốn khinh thường loại người xuất thân thanh lâu, mà hạng kỹ nam lại còn thấp hèn hơn cả kỹ nữ, trước giờ Vân Thâm chưa từng phải giao tiếp với loại người này bao giờ. Ninh Giác Phi là bất ngờ chuyển thế đến đây, vừa bị ép nhận hết lăng nhục, trong mắt Vân Thâm, Ninh Giác Phi không giống loại tiểu quan, nam sủng. Nghĩ đến Ninh Giác Phi đã từng rơi vào trong tay Giang Tòng Loan, nhận hết những dằn vặt tàn nhẫn của bọn cầm thú kia, trong lòng Vân Thâm lại hừng hừng lửa giận. Tuy vì hàm dưỡng mà nhẫn nại, vì đạo đãi khách mà không thể mất lễ phép nhưng chưa bao giờ để ý kỹ đến Giang Tòng Loan.

Lúc này nhìn kỹ mới thấy y dáng người cao gầy, mắt như thu thủy, mi hàm xuân sơn, khóe môi hồng nhạt luôn mang theo tiếu ý dịu dàng, khiến người khác dù chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy thoải mái trong lòng. Thái độ y luôn luôn dịu dàng, âm thanh thấp mà nhu hòa, chưa từng làm người khác cảm thấy uy hiếp hay áp bách gì. Cho dù là ai đối diện với y, luôn cảm thấy trong lòng bình thản. Nếu dứt bỏ thân phận, y xác thực là một mỹ nhân nhất đẳng.

Vân Thâm tuy rằng ác cảm với y nhưng không phát hỏa nổi, nên đành ôn hòa nói: “Giang công tử, công tử cũng mệt mỏi rồi, cũng nên đi nghĩ đi.”

Giang Tòng Loan mỉm cười: “Vâng.” rồi thi lễ, rời đi.

Vân Thâm không hề để ý tới y nữa mà xoay người ngồi vào cạnh giường, nhìn Ninh Giác Phi còn đang ngủ say.

Chỉ mới vài ngày mà màu đồng cổ trên mặt hắn đã biến thành màu nâu nhạt, môi càng tái nhợt không chút máu. Ninh Giác Phi vốn còn trẻ, nhưng cách hành xử bình thường đã mang phong độ của một đại tướng, trưởng thành và chín chắn, giờ đây, hắn lại tiều tụy, cằm trông như nhọn ra, nhìn qua như một cậu thiếu niên. Lúc này, hắn khẽ cau mày, không còn sự an bình trong giấc ngủ như xưa, dường như hắn đang cố đè nén cơn khó chịu trong thân thể, nhìn qua làm cho người khác đau lòng.

Vân Thâm nhịn không được vươn tay, khe khẽ vỗ vào gương mặt hắn.

Sốt đã lui, da thịt Ninh Giác Phi mơ hồ có chút ấm áp.

Ngón tay thon dài của Vân Thâm chậm rãi lướt qua đôi mày, gò má, đôi môi, cằm, trong mắt tràn đầy ánh sáng lạ lẫm.

Ninh Giác Phi có một gương mặt khiến người ta nhìn hoài không chán, cho dù là bộ dạng gì đi nữa, đều tuấn tú vô vàn, dù bệnh đến mức này, dù đang ngủ say, vẫn mê hoặc người khác khôn nguôi.

Y chậm rãi nghiêng người, nhẹ nhàng dùng môi mình bao trùm lên môi hắn, đầu lưỡi lướt qua viền môi.

Ninh Giác Phi hình như rất mẫm cảm với những loại tiếp xúc như thế này, nên dù đang ngủ say vẫn giãy giụa tỉnh lại.

Vừa mở mắt ra, hắn liền nhìn thấy đôi mắt như sao sáng của Vân Thâm gần trong gang tấc, rồi lập tức nhận ra mình đang cùng y chìm trong một nụ hôn triền miên.

Do dự trong nháy mắt, hắn liền nghiêng đầu tránh đi sự tiếp xúc quá thân mật này.

Mặt Vân Thâm khựng lại nhưng không có vẻ buồn bực, chỉ dịu dàng hỏi lại hắn: “Sao vậy?”

Ninh Giác Phi nhàn nhạt nói.”Đừng để lây bệnh cho ngươi.”

Vân Thâm liền thoải mái trở lại, mỉm cười ngồi trở lại ghế.

Ninh Giác Phi trở mình nghiêng người, nhìn y: “Đã làm khổ ngươi rồi.”

“Ngươi còn khách sáo với ta cái gì?” Vân Thâm cười khẽ: “Thế nhưng, lần này ngươi bệnh rất kỳ lạ, sao lại đột nhiên bệnh nặng đến vậy? Còn nữa, tối đó ngươi đi đâu? Ta đi khắp nơi cũng không tìm thấy ngươi.” Y nói rất bình thản, trong giọng nói là sự quan tâm tràn đầy thân thiết.

Ninh Giác Phi khẽ cười: “Đã lâu không phi ngựa, Liệt Hỏa có chút nóng nảy. Quân vụ cũng đều bố trí hoàn tất rồi, lòng cũng thoải mái lại thêm ngủ không được nên mang Liệt Hỏa ra ngoài chạy. Kết quả chạy xa quá, lạc đường, nghỉ trên thảo nguyên một đêm, trời sáng thì mới mò được đường về.”

Vân Thâm nghe xong, lắc đầu cười: “Ngươi đó nha, thật là lỗ mãng tùy hứng, đã là một đại tướng quân thống lĩnh hơn 10 vạn tinh binh rồi, sao có lúc lại trẻ con như thế, nhìn ngươi xem, bị lạnh đến phát bệnh rồi kìa! Thật dằn vặt người mà.”

“Phải là ta lỗ mãng.” Ninh Giác Phi mỉm cười. “Sau này không dám nữa.”

Vậy là tốt rồi.” Vân Thâm vui vẻ như thường. “Ngươi đã tỉnh rồi, có muốn ăn gì không?”

Ninh Giác Phi gật đầu: “Được.”

Vân Thâm gọi gia nhân đến, sai hắn truyền lời mang canh nóng và cơm nước đã chuẩn bị sẵn lên.

Đợi đến khi Vân Thâm ngồi xuống, Ninh Giác Phi lại hỏi chính sự: “Quân đội chúng ta đều bắt đầu xuất phát theo kế hoạch rồi chứ?”

“Rồi.” Vân Thâm gật đầu. “Ngươi yên tâm đi, tất cả đều theo kế hoạch mà làm, sẽ không có sơ hở. Còn ngươi đó, mau mau dưỡng bệnh đi, nếu không có gì bất trắc lúc đó lại vội vàng.”

“Ta biết.” Ninh Giác Phi cười cười. “Ta sẽ mau chóng khỏe lại, tuyệt không làm lỡ đại sự của bệ hạ và ngươi.”

Vân Thâm nghe xong trong lòng vui sướng: “Đây là đại sự của bệ hạ và ta nhưng cũng là đại sự của ngươi nữa chứ.”

Ninh Giác Phi cười cười nhưng không nói gì.

Lúc này, Vân Dương kích động bưng chén canh sâm chạy đến, vui vẻ nhiệt tình: “Tướng quân, ngài đã khá hơn chút nào chưa?”

Ninh Giác Phi gật đầu nói: “Đã khá nhiều rồi, cảm tạ ngươi.”

“Có gì cảm tạ? Ta đã giúp được gì đâu?” Vân Dương nói rồi đem chén canh tới.

Vân Thâm thuận lợi nhận lấy chén, múc một muỗng canh, đưa đến bên mép, dùng môi thử nóng lạnh, cảm thấy nhiệt độ không lạnh không nóng, vừa hợp thì mới đưa qua cho Giác Phi.

Vân Dương giúp nâng Ninh Giác Phi dậy, đệm một chiếc gối sau lưng hắn, để hắn dựa vào cho thoải mái.

Ninh Giác Phi nhìn muỗng canh bên mép, thân thể theo bản năng muốn tránh ra sau, nhưng khựng lại ngay, hắn nín thở, mở miệng.

Vân Thâm nở nụ cười nhìn hắn, đưa muỗng canh sâm vào miệng hắn.

Hết chương 60

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi