THIÊN SƠN KHÁN TÀ DƯƠNG

Trong phòng đã bày sẵn bồn tắm bằng gỗ, nước nóng cũng đã đổ đầy.

Vân Thâm chỉ mặc trung y, gương mặt ửng hồng, tựa như đã tắm rửa xong, thấy hắn đến liền ôn hòa hỏi: “Sao đi lâu vậy? Ta đã bảo họ đổi nước mới rồi, ngươi mau tắm rửa rồi đi ngủ đi.”

“Được.” Ninh Giác Phi lên tiếng đáp, thấy y vẫn như lúc hai người còn ở chung với nhau, không tránh đi thì trong lòng hắn có chút không tự nhiên, đứng ngây ra cả nửa ngày.

Vân Thâm khó hiểu: “Sao thế? Mau đi tắm thôi.”

Ninh Giác Phi bất đắc dĩ đành cởi đai lưng, từng món từng món cởi xuống. Tới lúc này, hắn nghĩ, đại chiến sắp tới, lần này còn có thể sống trở về hay không còn chưa biết, vậy thì cần câu nệ gì nữa? Cũng được, coi như lần cuối cùng đi, y muốn gì thì cứ thỏa mãn tâm nguyện của y là được. Nghĩ thế, hắn lại khôi phục sự thẳng thắng lưu loát lúc xưa, cởi đồ ra, bước vào bồn tắm.

Vân Thâm đưa cho hắn khăn tắm, bồ kết, sau đó thay hắn cột cao mái tóc dài, rồi đứng sang một bên, nhìn hắn tắm, câu được câu không nói chuyện.

“Ta thấy Giang công tử kia thật là để tâm đến ngươi.” Y nói qua loa.

Ninh Giác Phi như không hiểu ý y, thuận miệng đáp: “Đúng vậy, trước đây Tòng Loan cũng chăm sóc ta như thế, có lẽ đã thành thói quen rồi?”

“Thế à?” Vân Thâm cười trêu chọc. “Các ngươi như thế, giống như tình chàng ý thiếp vậy.”

Ninh Giác Phi buồn cười: “Làm gì có? Ngươi nói cứ như thực vậy.”

Vân Thâm cười khẽ: “Người người ở đây đều nhìn ra được, Giang công tử đối với ngươi tình chân ý thiết. Y quả thực là một mỹ nhân, dung nhan như họa, phong tình như thi, ngươi có thể mượn nước đẩy thuyền, ôm giai nhân trong lòng nha.” Y nói như thể đang kể chuyện vui đùa.

Ninh Giác Phi dùng khăn chà lau thân thể, hững hờ đáp: “Ta không yêu y, sao có thể lợi dụng tình cảm của y chứ? Vậy chẳng khác nào làm nhục Tòng Loan.”

Vân Thâm nghe xong liền không nói lời nào nữa, miễn cho mình tựa như một bà vợ ghen tuông.

Ninh Giác Phi lau khô thân thể, mặc trung y. Vân Thâm mở cửa, gọi người thu dọn.

Mọi việc vừa xong, lúc này, trong phòng rất an tĩnh. Ninh Giác Phi liền lên giường mà ngủ.

Vân Thâm thổi tắt nến, nằm kế bên.

Hai người không ai nói gì, cũng không ai nhúc nhích nhưng lòng người nào cũng mang tâm sự.

Vân Thâm có chút do dự, hiện tại, y càng ngày càng không chắc thái độ Ninh Giác Phi đối với mình nữa, rõ ràng mỗi ngày tươi cười đón y đến nhưng luôn làm y cảm thấy nụ cười ấy thật lạ lẫm, thiếu đi sự thân thiết như xưa.

Ninh Giác Phi càng khó xử hơn, nếu cứ tiếp tục thế này, có quan hệ thân mật xảy ra, vậy nó có phải là ‘nhục nhã’ đối với Vân Thâm hay không, y đã không yêu mình, vậy cần gì phải làm thế? Nếu bây giờ chia tay, vậy có phải là ‘Bội tình bạc nghĩa’ không? Vân Thâm có vì thế mà xấu hổ không. Nghĩ tới nghĩ lui, hắn cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, đành dùng cách chiến tranh lạnh, hy vọng Vân Thâm biết khó mà lui, hai người từ đó chia xa, y cưới Chiêu Vân, mình thì cứ thế mà sống, sống một mình cũng chẳng phải chuyện khó khăn gì. Suy nghĩ một hồi, lòng càng thêm yên tĩnh như nước, hắn nhắm mắt chuẩn bị ngủ.

Không lâu sau, Vân Thâm nghiêng người, lấy tay vuốt thân thể Ninh Giác Phi, thử thăm dò, lục lọi, từ ngực hắn khẽ vuốt đến gương mặt, sau đó lướt qua môi, sượt qua cằm, cổ, sau đó nhè nhàng mở nút áo, đưa tay dò xét vào lòng ngực hắn.

Ninh Giác Phi để tùy y vuốt ve mình, nhưng không có động tĩnh gì.

Vân Thâm chống tay, chậm rãi đè qua, hôn lên môi hắn.

Ninh Giác Phi cảm giác đầu lưỡi y nhẹ nhàng chui vào miệng mình, hắn mở miệng để y tiến vào.

Hắn không kích động, Vân Thâm cũng không còn nhiệt tình nữa. Hai người cứ thế dịu dàng mà hôn nhau.

Bóng đêm vô biên lẳng lặng bao phủ họ.

Chẳng biết từ lúc nào, Vân Thâm đã kéo mở vạt áo cả hai, hai tay vòng qua hắn, thân thể hai người dán sát nhau. Ninh Giác Phi gầy đi rất nhiều, xương sườn nhô nhọn cả ra, có chút cấn, da lại vì nhiều ngày nghỉ ngơi tĩnh dưỡng mà trở nên trơn mượt hơn. Hai tay Vân Thâm thon dài nhẵn nhụi, khẽ vuốt thân thể hắn. Trong lòng hai người dần dần lại nổi lên cảm giác lạ lùng quen thuộc.

Hôn một hồi, Vân Thâm rời khỏi môi hắn, chạm môi vào má hắn, sau đó tựa đầu vào vai Giác Phi, hỏi nhỏ: “Làm sao vậy? Tinh thần không tốt à?”

Ninh Giác Phi suy nghĩ một chút, vươn tay ôm eo y, bình tĩnh nói: “Vân Thâm, có lẽ ngươi nên thành thân đi?”

Vân Thâm thất kinh, nhỏm phắt dậy nhìn hắn, trong phòng là một mảnh hắc ám, y không thể thấy rõ gương mặt hắn. Y khó hiểu: “Sao tự dưng lại nói vậy?”

Ninh Giác Phi đáp: “Kỳ thực, ta đã suy nghĩ thật lâu rồi. Vân Thâm, Vân gia chỉ còn một mình ngươi, nối dõi tông đường là đại sự. ‘Bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại’, ngươi cũng sắp 25 rồi phải không? Nếu ngươi không cưới vợ sinh con, ta thật xấu hổ với lệnh tôn.”

Vân Thâm đờ đẫn nhìn hắn, đột nhiên hỏi: “Có phải vì chuyện này mà ngươi xa cách ta?”

Ninh Giác Phi than nhẹ một tiếng: “Phải, sống khác với mọi người thường rất khó khăn, ngươi dù sao cũng phải thành thân sinh con, để Vân gia có hậu.” Hắn thật không ngờ, bản thân lại có ngày dùng cái cớ cũ rích này.

Vân Thâm sửng sốt, rồi nhẹ giọng hỏi: “Giác Phi, kiếp trước, ngươi có vợ à?”

“Có, có vợ có con.” Ninh Giác Phi không giấu giếm chút nào. “Nhưng tất cả đã là chuyện kiếp trước. Nếu như ông trời đã cho ta sống thêm một lần nữa, ta không muốn sống như thế nữa, muốn đổi một cách sống mới. Nhưng ngươi thì khác, Vân Thâm, ngươi nên có vợ có con, hưởng phúc thiên luân.”

“Vậy còn ngươi?” Vân Thâm ôm siết lấy hắn. “Vậy còn chúng ta?”

“Chúng ta?” Trong bóng đêm, Ninh Giác Phi cười khổ, âm thanh thì vẫn ôn hòa, bình tĩnh như thường. “Mỗi người khi còn trẻ đều có một thời xung động, tất cả rồi sẽ trôi qua. Ta thì vẫn thế, luyện binh, chiến tranh, đó là cuộc sống mà ta quen thuộc, cũng là cuộc sống mà ta thích, một đời cứ thế mà sống, cũng rất yên bình. Còn ngươi muốn thống trị quốc gia, tương lai làm tấm gương cho vạn dân, dù sao cũng phải có một cuộc sống bình thường, mới không bị người đời đàm tiếu.”

Vân Thâm nghe hắn nói những đạo lý to lớn ấy, tựa như đẩy y ra, nhất thời có chút kích động: “Giác Phi, trước đây ngươi không phải như thế. Ngươi rộng rãi hào hiệp, dũng cảm ngông cuồng, khinh bỉ quy củ (coi thường luật lệ quy tắc), sao bỗng nhiên lại nói với ta như vậy? Rốt cuộc ngươi muốn gì?”

Ninh Giác Phi thấy mình đã nói đến nước này mà y vẫn không bằng lòng đối mặt, bản thân hắn cũng không muốn nói toẹt ra, tổn thương y, chỉ đành thở dài: “Vân Thâm, ta là vì muốn tốt cho ngươi…”

Vân Thâm không đợi hắn nói xong, đã không khống chế được bản thân, mạnh mẽ hôn lên môi hắn, tay dùng sức, xé mở y phục hắn, ném tới một bên. Trong đêm tối im ắng, tiếng xé vải nghe đến kinh tâm động phách.

Ninh Giác Phi chỉ đành cười khổ nhưng không hề ngăn cản.

Trong lòng Vân Thâm phiền muộn vô cùng, nghẹn tới muốn thổ huyết. Tay y kích động đến run rẩy, lung tung kéo mở y phục mình.

Mấy ngày nay, y đã bị thái độ của Ninh Giác Phi làm cho khủng hoảng, vậy mà hết đêm nay, hắn sẽ lại xuất chinh, rời khỏi y. Trong lòng Vân Thâm bao nhiêu nỗi niềm cuồn cuộn trong lòng không thể chia sẻ. Thế mà hết lần này tới lần khác, Ninh Giác Phi lại cùng Giang Tòng Loan thân thân mật mật, sau đó gặp y thì lại không mặn không nhạt nói những lời như vậy, rốt cục, đê lý trí vỡ tan, y mất hết kiên nhẫn, trong đầu không thể nghĩ được gì hơn giữ lấy hắn.

Y giận dữ hôn lên môi hắn, mút lấy hắn, cắn xé hắn, vuốt ve hắn, trong lòng chỉ có một câu nói không ngừng lặp đi lặp lại: “Vậy thì sao? Vậy thì sao?”

Ninh Giác Phi nằm trong bóng đêm, thân thể tuổi trẻ bị y đụng chạm đến mức động tình, nhưng lòng lại ngập tràn cay đắng.

Vân Thâm thuận thế quỳ giữa hai chân hắn, y có chút do dự hỏi: “Giác Phi, ngươi thế nào?”

Ninh Giác Phi biết y muốn gì, mở rộng chân: “Ta khỏe, ngươi tới đi.”

Vân Thâm nghe hắn không cự tuyệt thì càng thêm kích động, đẩy thẳng lưng, tiến nhập thân thể hắn.

Hai người vốn đã cấm dục nhiều ngày, giờ khắc này không cần kiềm chế nữa, biển tình ùn ùn kéo tới khiến hai người không khỏi kêu thành tiếng.

Vân Thâm có thể cảm giác được rung động của thân thể phía dưới, trong lòng không khỏi ngọt ngào, rồi lập tức dịu dàng đẩy mạnh.

Theo động tác của y, da thịt hai người ma sát vào nhau, tựa như hai tấm vải lụa, lành lạnh, mượt mà.

Vân Thâm rốt cục không thể khống chế nữa, đẩy nhanh tốc độ, điên cuồng mà đi vào, rời khỏi, rồi lại đi vào… Y sợ người dưới thân mình sẽ bỏ đi, sợ hắn đi đến nơi mà y không thể nhìn thấy… Y hy vọng mắt mình có thể thấy hắn, hai tay có thể ôm hắn, thân thể cùng hắn hòa hợp làm một… Y muốn hắn, thật lâu thật lâu…

Ninh Giác Phi rất nhanh đạt đến cao trào, đưa tay nắm chặt chăn, rên rỉ phun trào.

Vân Thâm có chút ngừng lại, chờ sóng triều của hắn đi ra rồi lại tiếp tục vùi đầu mãnh công.

Ninh Giác Phi có thể cảm thấy được hôm nay y kích động vô cùng, cũng hiểu vì sao y lại như vậy, nhưng lòng chỉ còn thương tiếc mà tiếp nhận tất cả, dung túng y, mặt y phát tiết tất cả tâm tình.

Khi Vân Thâm làm đến cuối cùng, y đã hoàn toàn quên đi tất cả phiền muộn trong lòng, y chỉ còn cảm thấy một ngọn lửa vây lấy y, đốt y ra làm tro bụi. Y khẽ khàng kêu lên: “Giác Phi, Giác Phi…” trong sung sướng cực độ, y rơi lệ.

Đêm lạnh như nước.

Vân Thâm nằm trên người Ninh Giác Phi, sau khi hưng phấn cực độ là buồn ngủ vô hạn, thể xác lẫn tinh thần y đều mệt mỏi, mơ mơ màng màng, mà ngủ đi.

Ninh Giác Phi cũng mệt đến không còn chút sức nhưng sợ y cảm lạnh, bèn vươn tay ôm lấy y, kéo chăn đắp cho cả hai. Qua một hồi, thân thể hai người mới dần dần ấm lên, cả hai dựa vào nhau mà ngủ.

Không lâu sau, giờ mẹo gần đến, Vân Dương thấy trong phòng không có động tĩnh gì liền khẽ khàng ghé vào cửa sổ kêu: “Tướng quân, tướng quân.”

Ninh Giác Phi lập tức giật mình tỉnh giấc, nhìn Vân Thâm còn đang ngủ say, hắn không muốn làm phiền y, đưa hai ngón tay lên búng một cái. Vân Dương biết hắn đã thức, liền canh ở cửa, chuẩn bị hầu hạ.

Ninh Giác Phi nhẹ nhàng mà buông Vân Thâm ra, sau đó từ từ gỡ vòng tay vẫn còn quấn lấy hông mình của y, chậm rãi xuống giường.

Vân Thâm mệt mỏi cực kỳ nên tới giờ vẫn còn say ngủ, không hề bị động tác của hắn làm tỉnh giấc.

Ninh Giác Phi nhìn gương mặt y một hồi, giúp hắn ém góc chăn, sau đó cầm lấy y phục của mình, nhẹ tay nhẹ chân mặc vào, chậm rãi mở cửa bước ra.

Vân Dương đang muốn mở miệng gọi hắn, hắn lại nhẹ nhàng lắc đầu, đặt ngón trỏ lên môi. Vân Dương hiểu ý, gật đầu, im lặng.

Ninh Giác Phi đi tới thiên sảnh, Giang Tòng Loan đã đứng chờ từ trước, ánh mắt trong vắt nhìn hắn, không nói câu nào. Ninh Giác Phi cũng không nói gì, chỉ nhìn y rồi cười.

Động tác của hắn rất nhanh, hoàn toàn khôi phục những thói quen xưa khi còn trong quân doanh, nhanh chống rửa mặt, để Giang Tòng Loan giúp hắn chải đầu cột tóc, sau đó nhanh chóng ăn sáng, kiểm tra đồ dùng rồi cầm lấy Ưng đao, ra khỏi phủ, lên ngựa.

Đang muốn giục ngựa đi thì âm thanh gấp gáp của Vân Thâm vọng tới: “Giác Phi, chờ một chút.”

Ninh Giác Phi dừng lại, xoay người nhìn về phía đại môn.

Vân Thâm khoác y phục, vội vã chạy ra, vẻ mặt vô cùng lo lắng, nhìn dáng dấp của y, tựa như lần này sẽ là sinh ly tử biệt.

Ninh Giác Phi không thể làm gì khác hơn là xoay người xuống ngựa, đi đến đón y: “Sao ngươi không mặc trường y rồi hãy ra? Cẩn thận cảm lạnh.”

Nghe hắn quan tâm đến mình, trong lòng Vân Thâm có chút hưởng thụ, thấp giọng dịu dàng nói: “Ta không sao, chỉ là muốn tiễn ngươi đi. Ngươi … phải bảo trọng.”

“Ừ, ngươi yên tâm.” Ninh Giác Phi cũng nhẹ giọng đáp.

Vân Thâm nhìn hắn, vành mắt đã đỏ hoe.

Ngay lúc này, từ xa xa truyền đến tiếng vó ngựa. Sau đó, Đạm Thai Chiêu Vân xuất hiện trước mặt họ. Cô mặc phục sức công chúa truyền thống của Bắc Kế, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn đỏ ửng trong gió lạnh miền bắc.

Tất cả mọi người đều cảm thấy ngoài ý muốn, chẳng biết vì sao cô lại đến đây vào lúc này, nhưng không ai lên tiếng.

Cô giục ngựa chạy đến bên họ, rồi xoay người xuống ngựa, chạy đến trước mặt Ninh Giác Phi, kiên định vô cùng: “Ninh tướng quân, ta muốn đi theo ngươi ra tiền tuyến.”

“Hồ đồ.” Ninh Giác Phi còn chưa kịp nói, Vân Thâm đã quát khẽ. “Chiêu Vân, Giác Phi là đi đánh giặc, ngươi cho là đi chơi sao?”

Đạm Thai Chiêu Vân đưa mắt liếc y, vẫn quật cường trả lời: “Ta đương nhiên biết đây là chiến tranh, ta vẫn cứ muốn đi, ta phải báo thù cho nhị ca.”

Ninh Giác Phi khẽ ho một tiếng, nhẹ nhàng khuyên bảo: “Công chúa, chuyện chiến tranh, cứ giao cho chúng ta đi. Ta quả thực không thể mang ngài theo, ngài không thể theo kịp đâu. Vậy nên, rất xin lỗi.”

“Không, ta phải đi.” Đạm Thai Chiêu Vân nóng nảy. “Ninh đại tướng quân, ta thực sự phải đi, ngươi không cần chăm sóc ngươi, ta có thể đuổi theo kịp.”

Ninh Giác Phi lắc đầu. Vân Thâm thì kêu lên: “Người đâu, đưa công chúa hồi phủ.”

Gia nhân sau lưng lập tức ùa lên, vây lấy Đạm Thai Chiêu Vân, khom người cung kính: “Xin công chúa hồi phủ.”

Đạm Thai Chiêu Vân đã biết mình không thể như nguyện, đành giậm chân oán hận, nước mắt tuôn trào. Cô nói với Ninh Giác Phi: “Ninh tướng quân, xin ngài chuyển lời cho hoàng huynh ta, nhất định phải báo thù cho nhị ca.”

“Tuân lệnh.” Ninh Giác Phi chắp tay hành lễ với cô. “Xin công chúa yên tâm.”

Vân Thâm rất sợ Đạm Thai Chiêu Vân tiếp tục dây dưa nên nhanh chóng giục: “Giác Phi, vậy ngươi mau đi đi, ngàn vạn lần cẩn thận, bảo trọng.”

“Được.” Ninh Giác Phi xoay người lên ngựa, quay đầu lại nhìn Giang Tòng Loan vẫn đứng trước cửa phủ nhìn hắn, có chút do dự. Hắn không ở miệng nhờ Vân Thâm chăm sóc cho y mà chỉ đưa tay vung cao roi chào y một cái, ý bảo hãy bảo trọng.

Giang Tòng Loan cười gật đầu.

Vân Thâm nhìn cảnh đó mà vẫn bất động thanh sắc như chưa hề thấy.

Lần thứ hai, Ninh Giác Phi nhìn về phía Vân Thâm.

Trong ánh bình minh màu cam vàng rực rỡ, Vân Thâm càng thêm thanh tú tuấn mỹ, thanh khiết như thần tiên không nhiễm bụi trần.

Ninh Giác Phi nhìn người hắn đã yêu đến sâu đậm này một lần nữa, rồi cười với y: “Vân Thâm, hẹn gặp lại.”

Vân Thâm nhìn sâu vào mắt hắn rồi nở nụ cười, cất cao giọng: “Giác Phi, hẹn gặp lại.”

Hết chương 66

Mai_kari:

Ninh Giác Phi nhìn người hắn đã yêu đến sâu đậm này một lần nữa, rồi cười với y: “Vân Thâm, hẹn gặp lại.”

Đã yêu đến sâu đậm”, trên đời này, sợ nhất chính là mấy từ “đã”, “đã từng”, kiểu như đó là chuyện trong quá khứ, chuyện dĩ vãng, chuyện qua rồi.

Giác Phi, anh đã từng Vân Thâm, vậy anh đang còn yêu y chứ, anh sẽ tiếp tục yêu y chứ?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi